Vào hè, quần áo để qua đêm là khô.
Giang Miểu mê ngủ và chỉ thức sau 10 giờ.
Cô lê dép ra khỏi phòng, thấy trên bàn có vài cái túi giấy.
Mỗi túi có một hoạ tiết khác nhau, chìa khóa nằm y vị trí cô vứt bừa tối qua.
Edwin mặc quần áo của mình đang ngồi bên bàn viết gì đó, lon Coca không đường trong tầm tay.
Tư thế ngồi của cậu rất chuẩn, lưng thẳng, gò má bị ánh đèn hắt mờ đường cong, tóc bù xù.
Giang Miểu nhớ tới dáng vẻ cậu khua mái chèo, thẳng người đứng đó, cằm thoáng nhếch lên một cách tao nhã nhưng không phản cảm, đẹp đẽ lạ thường.
Edwin nghe thấy tiếng bước chân, quay đầu nói “Chào”.
Giang Miểu không thích nói chuyện khi vừa tỉnh dậy, gật gù xem như đáp lại.
Edwin chẳng phật lòng, gác bút và đứng dậy mở từng túi giấy, “Không biết em thích ăn gì nên tôi mua mỗi thứ một ít”.
Giang Miểu đến gần và thấy có bánh tart mơ, bánh bướm Palmier, bánh sừng bò sô-cô-la, bánh quy bơ, sữa chua đào, Panini mặn, ba cái Arancini ú nu, món này cô đã ăn ở Palermo, nhỏ hơn tẹo nhưng vẫn có cái lớn bằng bàn tay, còn có một túi cam và một hộp sữa yến mạch nhỏ.
tart mơ 杏子挞 img
bánh bướm Palmier 蝴蝶酥 img
bánh sừng bò sô-cô-la 巧克力羊角包 img
bánh quy bơ 黄油饼干 img
sữa chua đào 黄桃酸奶 img
Panini mặn 咸的有帕尼尼 img
Arancini img
Giang Miểu đã nhắc đến Arancini và bánh tart mơ.
Edwin mua chúng hết sức tự nhiên.
“Xin lỗi vì đã mượn chìa khóa của em, tôi không muốn đánh thức khi em đang ngủ.” Cậu giải thích, đi vào bếp lấy đĩa hâm nóng.
“Em muốn ăn cái nào trước? Tôi thấy có máy pha cà phê, em muốn uống gì không? Tôi biết pha đó.” Giang Miểu vòng lấy cậu từ đằng sau, mình mẩy Edwin thoắt cái căng chặt.
Cô tựa đầu lên lưng cậu, lắc đầu.
Edwin không nói chi, phủ tay cô và tiếp tục chuẩn bị đồ ăn, mặc cô nằm sấp lên người, ngoại trừ tốc độ bước và thao tác chậm hơn nhiều.
Hai người đợi trước lò vi ba, Edwin luống cuống một thoáng, sau đó nhẹ nhàng, chậm rãi, đặt tay mình lên tay cô.
Giang Miểu lặng im, thậm chí Edwin còn tự hỏi liệu chăng cô đã ngủ.
Tiếng “Ting ——” vang lên, ngay khi Edwin vừa hé mở lò, mùi hương ấm sực lan khắp căn phòng.
Giang Miểu chủ động buông tay ra, hí hửng te te đi đánh răng.
Edwin nhìn theo bóng lưng cô, mỉm cười rồi quay người vào phòng sấy giặt khởi động máy.
Ăn uống xong, Giang Miểu định bụng thay quần áo rồi ra ngoài.
Cô kiểm tra nhiệt độ ngoài trời, chọn một chiếc váy trắng in hoạ tiết nửa người.
Nay khỏi phải cuốc bộ quá nhiều, cô xỏ một đôi xăng đan sắc vàng và cài đôi bông acrylic hình vuông màu hổ phách mang phong cách thập niên 60, đựng sổ vào túi tote màu kem.
Edwin lật xem tập thơ do Giang Miểu mang đến, sẵn sàng thủ thế đợi cả tiếng đồng hồ.
Ai dè cô đi vào mười phút bôi kem chống nắng lên tay rồi đi ra.
Trông thấy cô cố ngoái người ra sau, cậu buông sách, đổ chút kem ra tay: “Tôi giúp em cho.”
“Cảm ơn.” Giang Miểu bối rối.
Qua một thoáng kinh ngạc, cô vén tóc, quay về dáng vẻ thong dong quen thuộc.
Bảo tàng Peggy Guggenheim nằm dọc theo Kênh đào Chính.
Hầu hết tác phẩm triển lãm tại đây là những bộ sưu tập nghệ thuật thuộc thế kỷ 20, bao gồm các kiệt tác của trường phái lập thể, chủ nghĩa siêu thực, nghệ thuật đại chúng, nghệ thuật trừu tượng và các thể loại khác.
Diện tích không lớn nhưng vật trưng bày rất đặc sắc và dày đặc, Giang Miểu cảm thấy chuyến đi này thật đáng giá.
(*) Kênh đào Chính – Grand Canal, ảnh chụp từ trên không.
Nghệ thuật hiện đại là lĩnh vực chuyên môn của Giang Miểu, hôm nay Edwin chủ yếu nghe cô giảng giải.
Do bộ não thường xuyên bị kích thích và tiếp nhận quá nhiều thông tin, cả hai hơi kiệt quệ tinh thần.
Họ quyết định ra quán cà phê ngồi nghỉ một lát.
Đang ngồi, Edwin hỏi xin Giang Miểu tờ giấy và cây bút.
Giang Miểu thấy cậu hí hoáy thì cũng ngứa tay vẽ theo.
Qua lâu sau, Edwin giơ lên một bức graffiti ba chiều phong cách Picasso, còn cố ý đổ bóng.
Cậu nói: “Ban nãy có con chim đậu trên cành cây ngay đằng sau em.”
Giang Miểu phì cười, tăng tốc hoàn thành bản vẽ của mình cho cậu xem.
“Cậu đang ngồi trong đêm.” Tương ứng với bức《Empire of Light》 và tác phẩm điêu khắc bằng đồng của Giacometti trong phòng triển lãm thứ hai, là nơi cả hai dừng chân hồi lâu.
“Cảm ơn em vì đã vẽ tôi đẹp đến thế.” Cậu nháy mắt.
Thông qua hai ngày tiếp xúc, Giang Miểu biết Edwin ưa thích nghệ thuật cổ điển, đặc biệt là văn hoá thời kỳ Phục Hưng, song Edwin không bài xích nghệ thuật hiện đại.
“Dùng đôi mắt trẻ thơ đi ngắm nhìn thế giới”, cậu luôn là vậy, cô nhủ bụng.
Cậu không nghiên cứu sâu về nghệ thuật hiện đại lẫn nghệ thuật đương đại, chính vì lẽ đó, cậu hay đưa ra nhận xét với góc nhìn độc đáo của “Kẻ ngoại đạo”.
Nghe cậu liên tưởng giữa bức tranh trước mặt và những ô cửa sổ đầy sắc màu của một nhà thờ nào đó, cô thấy mình như được khai sáng ra một góc nhìn mới và được truyền cảm hứng.
Edwin không chê cô dông dài khi kể về sở thích.
Trên thực tế, cậu nghĩ cô ấy thế này thật đáng yêu làm sao.
Đong đầy trong mắt là lòng nhiệt huyết, sự phấn khích, và niềm ngưỡng mộ vô bờ khi nhìn thấy tác phẩm nghệ thuật của những nghệ sĩ mình yêu mến.
Sự ngưỡng mộ lý trí hơn việc gặp mặt thần tượng.
Đó là thái độ bao hàm thưởng thức, vui sướng và đắm say, đó là sự chân thành không thể che giấu.
Chớp mắt mà họ đã nán tại bảo tàng tới tận khi sắp đóng cửa.
Giang Miểu hấp tấp kéo cậu chạy tới cửa hàng lưu niệm, quét mắt một vòng khu vực triển lãm.
Không có cuốn sách nào đáng quan tâm, cô bèn nhanh chóng chọn mấy tấm bưu thiếp, cộng thêm thứ trong tay Edwin, thanh toán chung.
Cả hai không ai đói bụng.
Edwin đề nghị đi dạo ven bờ, ngang qua một hàng kem, Edwin tình cờ bảo “Tiệm này khá ngon”, Giang Miểu mắc thèm.
Đây là cửa hàng bán Gelato thủ công tại địa phương, chính hiệu không chi nhánh.
Giang Miểu phân vân khi ngửi thấy vị sữa, sô-cô-la, cookies, hương chanh và nhiều loại hạt tương ứng khác nhau.
Edwin chọn một viên kem vị trái hồng cách tấm kính, bốn chữ cái “KAKI” to viết trên miếng gỗ.
Giang Miểu tin vào gu cậu, tức thì quyết định mua vị sữa và quả hồng.
Edwin chọn sorbet chanh làm nền, phía trên phủ thêm hạt dẻ cười.
Tới khi tính tiền, Giang Miểu khăng khăng để cô thầu bữa sáng lẫn bữa tối.
Phía sau còn hàng dài du khách đang nghi hoặc, Edwin thôi tranh với cô, nhủ bụng lát lấy cớ đi vệ sinh, lén trả là được.
(*) Gelato: Kem thủ công đặc trưng có gốc từ Ý
Gió chiều hôm se se lạnh, Giang Miểu đột nhiên kêu “Í”, khoe mình ăn được miếng cùi hồng này.
Edwin hỏi “Thật ư?” Cậu khom người dè dặt rướn tới gần, Giang Miểu ngoái đầu hé miệng cho cậu xem, nhưng thình lình cậu sáp vào hôn.
Vẻ mặt cậu đứng đắn, đầu lưỡi quấn quýt trong khoang miệng, như đang tìm kiếm, hoặc như đang cong lưỡi khuấy đảo, đặng kiểm tra xem cùi thịt cô nói ở đâu.
“Có thật này.” Edwin nói một cách nghiêm túc, tận dụng thời cơ nắm lấy tay cô mượt hết sức.
Giang Miểu loáng choáng, gò má nóng rực, mặc cậu dắt đi.
Hệt một cặp đôi chân chính.
Trên đường về, Giang Miểu hồi tưởng.
Cô tự giác đi theo cậu, được cậu dẫn tới cửa hàng.
Cậu ngây ngô chỗ nào cơ chứ?Chú thích:
— Kaki: nghĩa là “Quả hồng”, trong tiếng Pháp và tiếng Nhật đều gọi là “Kaki”, tiếng Anh thường dùng “persimmon”
— Arancini: cơm nắm tròn, nhân thường sẽ có cà chua, phô mai.
Kích cỡ thường thấy ở các thành phố giảm dần theo thứ tự: Palermo > Venice > Florencia/Napoli > Roma/Milan
Cúc: Mới tiếp xúc cơ thể một đêm mà sáng ra có nguyên bàn buffet rồi ????.