Hẹn hò định kỳ mỗi tuần dường như đã trở thành thông lệ bất thành văn.
Sáng hôm sau, Edwin hẹn Giang Miểu cùng đến viện bảo tàng sau khi tan sở.
Bảo tàng này lùi thời gian đóng cửa xuống 9 giờ mỗi thứ Sáu hàng tuần.
Chớm đông ông trời ngủ sớm, trông bóng người loè nhoè ngoài cửa sổ, đến khi đứng trước bộ xương cá voi xanh vẫn có cảm giác mông lung như dạo bước trong mơ.
Giang Miểu và Edwin đang ngắm đồ sứ, lãng đãng trong không trung truyền đến tiếng vĩ cầm.
Giang Miểu hỏi thăm nhân viên, hoá ra một sinh viên của nhạc viện gần đó đang biểu diễn.
Nhân viên công tác nhiệt tình, giở tờ giấy lịch trình chỉ đường cho họ.
Các gian triển lãm được xếp theo trình tự thời gian, tiếng đàn ngày một gần, các văn vật tồn tại hàng ngàn năm nằm lặng dưới ánh đèn, những ngỡ con đường dẫn đến điểm biểu diễn đang xuôi theo dòng thời gian.
Người nghệ sĩ đứng trên một bục thiết kế có phong cách cận đại, chàng trai trẻ có khuôn mặt non choẹt, nét mặt khá hồi hộp nhưng bàn tay kéo vĩ rất ư điềm tĩnh.
Địa điểm cung cấp những chiếc ghế dựa có độ dài không đồng nhất tạo thành vòng tròn lấy cậu làm tâm, hệt như mê cung.
Edwin và Giang Miểu ngồi trên chiếc ghế dài ở vòng ngoài, kế đó các khán giả lần lượt vào chỗ mà không phát ra bất kì tiếng động nào.
Chàng thanh niên kéo tới bài thứ năm, vai trái Giang Miểu chợt trĩu, Edwin đã dựa vào cô thiếp đi.
Cuối năm hối hả, thường xuyên trông thấy Edwin che miệng đánh ngáp trong các buổi hẹn, dẫu sao đi nữa Giang Miểu cũng chiếm mất nửa ngày của Edwin, dù chỉ để ăn chung bữa cơm.
Tâm trạng cô phức tạp khôn tả —— buồn cười, bất đắc dĩ, mủi lòng…… ắt là “bụng dạ rối bời”.
Giang Miểu duỗi thẳng lưng để anh dựa vào thoải mái hơn.
Chàng trai ngó qua đây khi giới thiệu bài tiếp theo, cô nặn ra nụ cười áy náy.
Về đến nhà đã hơn 10 giờ, Giang Miểu để Edwin ngủ lại.
Cô thường có bạn đến qua đêm, trong nhà chuẩn bị khá đủ đồ dùng một lần và bộ đồ ngủ chữ T trắng được giặt giũ định kỳ.
“Ga trải giường và bao gối vừa thay hôm thứ Hai, nhà vệ sinh ở đây, khăn tắm trong tủ, sạch hết đó.” Giang Miểu đưa cho anh quần lót dùng một lần, đồ dùng nha khoa, đồ ngủ và kem dưỡng da, “Cần gì nữa thì nói với tôi.
Có dùng sữa rửa mặt không?”
“Không, cảm ơn em.”
“Ừm, có gì hãy gọi tôi nhé.”
“Ngủ ngon.” Cô để lại một chiếc hôn trên trán anh.
“Ngủ ngon.”
Sáng hôm sau khi Giang Miểu xuống lầu, Edwin đã ngồi vào bàn làm việc.
Cô cất tiếng chào, nấu bát yến mạch cho mỗi người.
Edwin nhìn cô đầy cảm kích rồi chủ động ôm đồm việc rửa chén, Giang Miểu ngăn lại, để anh tập trung làm việc.
Cô châm đầy nồi nước, rót cho anh ly nước ấm rồi vào phòng vẽ.
Qúa trưa, cốc nước trên bàn chưa vơi được mấy, Giang Miểu hỏi anh còn bao lâu, Edwin nhẩm tính rồi đáp “Ba tiếng nữa”.
Giang Miểu bảo “à”, kêu anh làm tiếp còn mình cầm chìa khóa ra cửa, trở về nướng bánh mì kẹp cho anh.
Năm giờ chiều, Edwin cuối cùng cũng tắt máy.
Giang Miểu đang đeo tai nghe vẽ tranh, anh tựa cửa ngắm một lát, đoạn quay vô bếp, lấy chén bát đã rửa sạch từ máy ra, xếp vào tủ chén theo trí nhớ.
Lau sạch vệt nước trên vòi, cất hết chăn gối trong phòng khách, lấy quần áo trong máy sấy ra xếp từng cái một, phân loại rồi đặt bên góc phải sô pha.
Chừng 6 giờ rưỡi, Giang Miểu đi ra với chiếc áo sơ mi và váy đầy màu sắc.
Edwin không kén ăn, nôm na là “dễ nuôi”.
Giang Miểu lên lầu thay áo len và quần tây, không quên mang cho anh một chiếc áo phông dài tay màu xanh ô-liu của nam giới chưa cắt mạc.
“Tôi mua về cho mình mặc, hời cho cậu nhé.” Cô cho chiếc áo sơ mi anh thay ra vào túi mình, đặt nó cạnh cặp-táp anh.
Sau cùng họ ghé quán mì, Giang Miểu gọi cho anh một tô nạm bò kho và mình một tô thịt heo xé phay với dưa cải và măng đông, chờ người phục vụ bưng món lên thì xin thêm cái chén nhỏ, chia chút cho Edwin nếm thử.
Dạo siêu thị sau bữa tối đã thành sự ăn ý ngầm giữa họ.
Trên đường đi ngang qua một cửa hàng, Giang Miểu mua cho anh một bộ đồ ngủ lụa màu xám vôi có viền màu be, dép cùng màu và quần lót bằng vải bông trước khi cửa hàng đóng cửa.
Buổi tối hai người đọc sách, hễ Giang Miểu thấy đoạn nào thú vị là không thể không đọc thành tiếng và bình luận cho anh nghe, dần dà, Edwin cũng học cô đọc những đoạn trích ý nghĩa bằng chất giọng êm ái trong trẻo.
Mấy quả anh đào rửa sạch đặt trên bàn, Giang Miểu và Edwin với tay cùng lúc, chạm phải ngón tay đối phương.
Giang Miểu nhón lấy một quả đưa vào miệng, ngắt cuống nhả hạt, ngó anh.Chú thích:
Nguyên mẫu của bảo tàng đóng cửa lúc 9 giờ tối thứ Sáu là Bảo tàng Victoria và Elbert tại London – Anh, gọi tắt V&A.
Các sự kiện đặc biệt được tổ chức tại bảo tàng vào tối thứ Sáu tuần cuối cùng của mỗi tháng.
Vì nó gần Học viện Âm nhạc Hoàng gia nên sinh viên học viện thường hợp tác với bảo tàng để tổ chức các buổi hoà nhạc cho công chúng.
Bộ xương cá voi xanh dài 25 mét cũng là vật báu trấn trụ thuộc Bảo tàng Lịch sử Tự nhiên ở London, Anh.
Nơi này từng nổi tiếng vì đã đặt bộ xương khủng long tại đại sảnh.
.