Giang Miểu tìm thấy một chiếc quần chữ T đen trong đống đồ cũ của Edwin, vốn cô tính làm ầm lên, song càng nhìn càng thấy quen quen.
Cô nhớ tới cái đêm trước khi rời Venice, bỗng vỡ lẽ đây là cái quần ren mình ngỡ quên ở căn hộ đây mà.
“Biến thái” Cô chửi thầm, vội nhét về.
Định thả hộp về chỗ cũ, song cô đổi ý.
Trực giác mách bảo Edwin hôm nay Giang Miểu là lạ.
Đôi mắt cô đảo láo liên, nét phấn khích lồ lộ trên mặt, rặt cái vẻ hớn hở điển hình của người ủ mưu xấu.
Cô cứ im ỉm, thành thử anh cũng vờ chẳng hay, mãi đến khi xe chạy vào gara, anh mới biết hoá ra cô nàng giở trò ở đây.
“Không ngại xe chật à?” Edwin niết bàn tay hư hỏng ngay khi xe tắt máy.
“Ôm em.” Giang Miểu duỗi tay.
Bao năm Edwin quen bị cô nô dịch, sợ cô lại bộp chộp như lần trước – cọ lên cần số ra vết bầm, anh đành vòng qua bên kia mở cửa ôm cô xuống xe.
Edwin dùng cách bế gấu túi, Giang Miểu tự giác quặp chân lên hông anh, tay túm lấy giày.
Một tay Edwin bưng mông, một tay đỡ lưng cô, phải bước mấy bậc thang tới chỗ thang máy, Giang Miểu treo người khó chịu đâm vặn mình, Edwin vỗ nhẹ cảnh cáo: “Yên nào.”
“Vô phòng chơi đi.” Giang Miểu hất giày xuống thảm chùi chân.
Dòm thái độ cô là biết có điềm, nhưng sứt miếng thịt nào đâu? Anh vâng lời bế cô vào phòng.
Ghế sô pha da trong phòng chơi bị điều hòa thổi lạnh, Giang Miểu chạm chân trần vào run bắn mình, cô dùng ngón chân quặp cái gối làm đệm.
Edwin cởi áo khoác ngồi một bên, ngóng xem cô định bày trò mèo gì.
Quả nhiên, chưa tới nửa phút Giang Miểu bò tới đây, váy xẻ tà đã được cởi bỏ, sót mỗi áo ngực và quần lót.
Bò thật tình chứ chẳng chơi, hệt như rắn thành tinh, chẳng nói chẳng rằng bắt đầu cởi đồ anh.
“Chơi trò gì thế?” Anh nhìn cô lấy cà vạt trói tay mình.
Giang Miểu không đáp, thắt nút ra trò rồi ngồi lên người anh, hỏi: “Quen không?”
Mí mắt Edwin giần giật, quen sao không, thứ đồ làm bạn với anh những ba năm, “bé” Edwin cũng thân lắm.
“Đồ em để quên.” Anh nói thẳng toẹt.
Chú bé 18 tuổi hở tí là đỏ mặt bây giờ đã có thể gật đầu tỉnh rụi.
“Ỏ?” Giang Miểu cởi quần anh, cọ xát trước sau: “Nói đi, anh cầm đi làm gì?”
Edwin nhướng mày nhìn cô.
Giang Miểu tựa như bị hạ chiến thư.
“Khai ra mau.” Cùng thi gan trong cơn dục tình, cô véo ti anh, giục.
“Dùng để nhớ ‘emm’ đó.” Edwin bị nhéo tê rần, lê chữ “em” dài ơi là dài.
Gần mực thì đen, mồm mép cậu hư hỏng đi nhiều: ”Nhớ cách nó bọc lấy bé mèo.”
“Xoa nó ướt mem nghe em í ới tên anh.”
Tầm mắt anh như có như không lia xuống thân dưới Giang Miểu.
“Đố kị nó bám rịt da thịt em.”
“Vần vò nghiền em.”
“Ép em hét ra tiếng.”
“Mài em cách một lớp nó.”
“Ngậm lấy em “
“Chờ em nài nỉ”
“Nắc mông nói ‘muốn’”
“Đôi mắt mờ sương.”
“Khi xoạc, nó sũng nước treo trên đùi em.”
“Xé toạc nó”
“Nhét vào”
“Thọc nguấy”
“Chơi em nát bươm, biến em thành búp bê t-ình d-ục”
“Lúc chịch điên cuồng em sẽ gọi ‘chủ nhân’ này nọ…..”
Những lời tiếp theo hết nói được nữa, Giang Miểu bưng kín miệng anh.
Anh cười khẽ, liếm lòng bàn tay cô.Cúc: Chương trước chia tay chia chân này nọ chương sau tác giả chèn thịt vô cho húp liền =))))).
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...