Giang Miểu chỉ giỏi mạnh miệng, ước chừng sau hai hiệp cô đã thiếp đi trong vòng tay Edwin.
Edwin phát hiện mình còn trong cơ thể cô, thích thú gặm mặt cô nàng, đợi vơi kích thích rồi lui ra ngoài.
Định bụng chỉnh tư thế cho cô ngủ thoải mái, Giang Miểu vô thức trở lưng về phía cậu, cuộn mình, víu cánh tay cậu đặt lên ngực.
Edwin bất đắc dĩ nhủ bụng, tê thì tê vậy, đoạn nằm dán rịt lấy cô.
Trước khi chìm vào giấc nồng, cậu ngửi thấy mùi cơ thể Giang Miểu, không phải hương sữa tắm sót lại mà là vị kem beo béo.
“Để mai hỏi xem cô ấy muốn làm nước hoa không.” Cậu mơ màng tự nhủ.
Ngày kế, Edwin tỉnh trước.
Cậu cúi người thả xuống mấy chiếc hôn, Giang Miểu đương say giấc, ghét bỏ phát ra tiếng ư hừ né tránh, hiển nhiên không thoát được nhưng cậu không dám quậy nữa, vuốt tóc cô, đoạn rón rén ra khỏi phòng ngủ.
Mượn nước súc miệng của Giang Miểu vệ sinh răng miệng, rửa mặt.
Edwin không chịu ngồi yên, dọn dẹp đống hỗn độn trên đất, cất đồ đạc bừa bãi về đúng nơi.
Lúc cậu tính pha ly cà phê thì Giang Miểu dụi mắt ra tìm nước uống.
“Chào.”
“Chào.” Cô đáp, giọng ngái ngủ bất đồng với thanh âm trong trẻo ngày thường, hơi mềm mềm.
Tim gan Edwin nhũn ra, toan hôn cô nhưng cô ngả người tránh đi.
“Chưa vệ sinh mà.”
Cậu định nói mình không ngại nhưng cảm thấy không thích hợp, bèn lùi bước hôn lên trán cô.
“Tôi đi mua bữa sáng.” Cậu nói xong thì lấy ví đi luôn.
“Đừng, đợi tí ra ngoài ăn đi.”
“OK.”
Giang Miểu làm bộ kiếm ly nước, đứng sau lưng cậu sờ trán, hoài nghi điều hòa chưa sửa chăng, sao mặt mình nóng muốn bốc hơi thế này.
Cuối cùng họ vẫn giải quyết bữa sáng ở quán rượu nhỏ.
Nửa chừng, Giang Miểu bảo muốn ăn bên ngoài, may thay họ chọn sandwich, không giống mấy món canh nước rước phiền, cần phải gói bao mang đi.
Hai người ngồi bên bờ sông, con người ẩm ương cảm thấy dưới ánh mặt trời, vết tích tối qua lưu lại còn kha khá.
Dẫu mặt trơ thì Giang Miểu cũng chỉ là nàng hổ giấy, quấn khăn lụa kín mít, ý nóng ập tới, trừng “Kẻ đầu têu” cách lớp kính râm, lờ hết mọi tội lỗi của mình, nhéo bánh mì ném vào cậu.
Edwin tốt tính cực, dù chả biết tại sao tự dưng cô sinh sự, cậu chỉ nói: “Em định biến tôi thành khách sạn bồ câu di động à?” Chàng-sen ngoan ngoãn hốt vụn bánh trên ghế vào bao.
Hai người dạo phố.
Edwin nhìn di động, chợt nhớ chiều mình có lớp trực tuyến với một thầy có tiếng, thấp giọng chửi thề, cậu dợm nhờ bạn ghi hình hộ.
Giang Miểu hỏi cậu sao thế.
Cậu đáp không có gì, hiển nhiên chẳng gạt được cô.
Sau khi Giang Miểu biết chuyện thì bảo cậu đi đi.
“Nhưng tôi muốn ở bên em cơ.” Cậu ra vẻ đáng thương như cún con.
“Đi học ngoan nào.” Giang Miểu nhón chân xoa đầu cậu, “Học về kể cho tôi nghe.”
“Tối chúng ta có thể gặp nhau.” Cô chêm thêm, “Nếu cậu muốn.”
Edwin cân nhắc, dưới sự đốc thúc của Giang Miểu, cuối cùng quyến luyến bảo: “Gọi sau nhé.”
Cậu vội cất đồ, trước khi đi, nhớ đến khoá học làm nước hoa, cậu hỏi cô có muốn đi không.
Trông Giang Miểu thích thú lắm, đồng ý ngay tắp lự.
Edwin nói: “Tôi sẽ gửi thông tin chi tiết cho em sau”.
Chưa chạy bao xa, chừng như sực nhớ gì cậu lại quành về.
Giang Miểu ngỡ cậu rơi đồ, bèn ngó quanh quất.
Edwin nâng mặt cô, lưu lại một nụ hôn trên má, rồi lần nữa tót đi.
Lớp nước hoa diễn ra vào tối Thứ Sáu của tuần thứ hai, Edwin bận việc nên hai người hẹn gặp tại xưởng của thầy điều chế.
Đêm đó, ngoài họ ra còn có một cặp đôi tới Venice du lịch, họ thân thiện và hết sức hoà đồng.
Thầy điều chế với đặc sệt giọng Ý thầm nhận định họ cũng là một đôi, nói huỵch toẹt: “Xem ra lát nữa tôi phải ghé quán bar mới được.
Đêm nay sứ giả của Thần Tình Yêu bật tín hiệu rồi kìa.”
Sau phần giới thiệu ngắn gọn, thầy điều chế kéo ra kệ thủy tinh, phát những chai nước hoa được đánh số, vừa tương tác với họ bằng “Bài test mùi” vừa giải thích cặn kẽ các bước điều chế nước hoa.
Sau trò khởi động, thầy điều chế ra hiệu cho họ thử tài.
“Sẽ hữu ích hơn nếu thử mường tượng ra hiệu quả mà bạn muốn.” Cậu nhìn mọi người rối rắm cầm những chai nguyên liệu.
Edwin đã vạch kế hoạch từ sáng sớm, cậu nhắm mắt nghiêm túc ngửi từng mùi hương.
“Thưa quý vị, xin đừng sốt ruột, chúng ta có cả đêm.” Thầy điều chế nói: “Mùi hương đi kèm với trí nhớ khứu giác, chúng có mối liên hệ chặt chẽ đáng ngạc nhiên.
Ý tôi là khứu giác và trải nghiệm cá nhân.
Lấy ví dụ, mùi hương cuối cùng mà các vị tạo nên sẽ gợi các bạn nhớ về đêm nay trong tương lai.
Tôi chân thành hy vọng nó sẽ mang đến niềm vui, đính kèm lời chúc phúc.”
……
Thực tế, cả bốn người đều bày tỏ thành quả khác hoàn toàn những gì họ mong đợi, hệt như lạc tay lái giữa đường.
Mấy người trao đổi giấy thử đã xịt thành phẩm, thầy điều chế đến chỗ từng người, miêu tả tác phẩm của mỗi cá nhân hết sức nên thơ và tài tình.
“Cái này thú vị phết,” tới phiên Edwin, thầy điều chế đánh giá rồi đặt dưới mũi ngửi lần nữa, “Nó làm tôi nhớ đến cảnh hoàng hôn trên bãi biển, chiều hôm rực rỡ, ánh sáng và cơn sóng hoà làm một, giống như bảng màu theo trường phái ấn tượng, anh bước lên nước, ban đầu thấy ấm, nhưng nó để lại hơi lạnh ẩm ướt.”
“Hệt như nước biển vừa rút.”
Giang Miểu là một người như vậy.
Dẫu khác với cảnh mà cậu hình dung nhưng bản chất tương tự, Edwin nghĩ mình đã thành công.
“Cảm ơn thầy.
Hình dung đẹp quá.” Cậu nhìn về phía Giang Miểu đang nói cười ngặt nghẽo cùng cặp đôi nọ, khẽ hỏi thầy liệu có thể làm thành chai lớn không.
Giang Miểu liếc nhìn Edwin khi ngửi tờ giấy thử mùi mà cậu làm, thấy cậu cũng đang nhìn mình, cô cầm tờ giấy dán lên môi, thả ra một nụ hôn gió.
Vốn Edwin định đặt tên nó là “MIA”, nghĩ ngợi rồi cậu đổi ý.
“Gọi nó là ‘Hoàng Hôn’ đi ạ, phiền thầy.”
Thầy điều chế ghi chú lên bảng phối, gật đầu bảo chuyện nhỏ..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...