Ôn Từ chăm sóc Phó Tư Bạch cả một đêm, nửa đêm đợi anh hơi tỉnh lại đút thuốc cho anh.
Cô dùng khăn lạnh đắp lên trán để hạ nhiệt cho anh.
10 giờ sáng Phó Tư Bạch dần dần tỉnh lại, đầu không còn mơ màng nữa cũng hơi khỏe lên rồi.
- --Đọc full tại Truyenfull.vn---
Ôn Từ gác lên tay anh, cô nằm ngủ cạnh anh.
Ánh mặt trời xuyên qua khung cửa sổ chiếu vào khuôn mặt mềm mại của cô, làn da trắng mịn như ngọc bích không tì vết.
Trong ấn tượng mơ hồ của Phó Tư Bạch anh biết rằng cô đã chăm sóc anh suốt đêm qua và ngủ không ngon.
Đáy mắt anh có hơi đau lòng, đưa tay ra vuốt ve cằm của cô gái nhỏ như đang vuốt ve một con mèo vậy.
Ôn Từ vô thức cọ má vào bàn tay thô ráp của anh, cô mở mắt ra thấy anh đã tỉnh dậy nên cô sờ lên trán anh rồi lại sờ vào cổ anh.
“Tốt quá rồi, không sốt nữa!” Ôn Từ thở phào, lại mở bao thuốc để trên kệ giường ra, lấy nước ấm cho anh, “Uống một liều nữa chắc sẽ hết bệnh, sức đề kháng của cơ thể anh cũng tốt quá, không sao rồi.”
Phó Tư Bạch không nói gì chỉ nhìn cô bằng ánh mắt sâu xa.
- --Đọc full tại Truyenfull.vn---
Tất cả đều như thật, có vẻ như cô thật sự quan tâm anh.
Ôn Từ thấy anh nhìn chằm chằm mình nên đưa tay ra nhéo mặt anh: “Uống thuốc! Nhìn gì vậy.”
Phó Tư Bạch nắm lấy tay cô, bỏ vào miệng từng viên thuốc trong lòng bàn tay cô, Ôn Từ nếm thử nhiệt độ của nước trước, đưa lên miệng anh để anh uống xuống.
“Buồn ngủ không?” Anh hỏi, “Tối qua ngủ được bao nhiêu?”
“Còn nói, tối qua phải thay mấy cái khăn chườm lạnh cho anh, ngủ cứ đứt quãng, buồn ngủ chết rồi.”
“Bây giờ em có thể nghỉ ngơi rồi.”
Ôn Từ đứng dậy, cầm cặp lên: “Không được, em phải đi đến bệnh viện, tối qua mẹ ở đó chăm ba mà bệnh viện rất ồn nên bà chắc chắn không nghỉ ngơi được rồi.
Bây giờ em qua đó đổi ca cho mẹ, để mẹ về nhà ngủ.”
Phó Tư Bạch không cần, lúc cô ra cửa anh đưa cho cô một ly cà phê: “Tối nay nếu không có việc thì qua đây ngủ.”
“……”
Anh nhìn ra được sự do dự của cô nên lạnh lùng nói: “Nhà em quá lạnh, tối nay qua đây ngủ đi.
Anh không chạm vào em.”
Khóe môi Ôn Từ cong lên, ánh mắt cũng hiện lên ý cười nhìn anh.
Phó Tư Bạch nhìn nụ cười ấm áp của anh, nhìn sang chỗ khác hơi mất tự nhiên: “Cười cái nịt.”
Ôn Từ dang tay ra ôm lấy eo Phó Tư Bạch, tựa mặt vào ngực anh, cô vuốt lưng anh: “Tư Bạch, cảm ơn anh vì đối xử tốt với em.”
Trái tim Phó Tư Bạch chệch nhịp rồi.
Chỉ cần một giây nào đó cô đối xử thật lòng với anh thì một giây sao nếu cô muốn mạng anh sẽ đưa nó trước mặt cô mà không chút do dự.
Tự ti như vậy, hèn mọn như vậy.
“Bệnh tình của ba em thế nào rồi?”
“Bác sĩ nói ông ấy có cơ hội tỉnh lại, nhưng thời gian thì chưa thể nói chắc.
Vì thế mỗi ngày em và mẹ đều massage hồi phục cho ông, hi vọng ông có thể sớm tỉnh lại.”
“Ừm.”
Sau khi Ôn Từ đi Phó Tư Bạch cầm điện thoại ra ngoài ban công gọi điện cho Nghiêm Tuần.
……
Buổi chiều Ôn Từ ăn cơm xong đi vào phòng bệnh.
Lại không ngờ phòng bệnh của ba đã trống rỗng.
Cô choáng váng, suýt ngã khi chạy ra khỏi phòng bệnh.
Thư Mạn Thanh cầm hộp cơm giữ nhiệt đi qua nhìn thấy Ôn Từ đang ngồi bệt xuống bên hành lang, dáng vẻ khóc không nổi nên bà liền vội vàng chạy lên: “Lạc Lạc, sao con lại đến, không phải nói…”
“Ba đâu! Sau ba không có trong phòng bệnh…” Ôn Từ dùng sức lay lay cánh tay mẹ, đôi mắt phiếm hồng, “Ba có phải có phải….”
Cô không dám nói ra chữ đó, nước mắt cứ thế rơi xuống.
Thư Mạn Thanh vừa muốn khóc vừa muốn cười, vội vàng đỡ cô dậy: “Ba không sao cả, chỉ là đổi phòng mà thôi, không phải như con nghĩ đâu.”
Ôn Từ nghe được câu này mới thở phào nhẹ nhõm.
Sau khi bình tĩnh lại mới cảm thấy mình có chút ngốc.
Nếu ba thật sự xảy ra chuyện thì làm sao mẹ lại không gọi điện cho cô được.
Cô và Thư Mạn Thanh cùng đi đến phòng bệnh mới của ba.
Phòng bệnh này nằm trên tầng 10 của khoa nội trú, ít bệnh nhân hơn rất nhiều.
Mỗi phòng là một phòng riêng biệt, có TV và giường hộ tống đặc biệt, cũng như nhà vệ sinh riêng.
Ba đang nằm trên giường, các thiết bị theo dõi số liệu xung quanh cũng được thay thế bằng loại mới, có vẻ tân tiến hơn, còn có những y tá chuyên nghiệp xoa bóp phục hồi chức năng cho ba.
Cô không hiểu quay sang nhìn Thư Mạn Thanh: “Mẹ, sao lại đột nhiên đổi phòng bệnh thế?”
“Là bác sĩ Tiêu người điều trị chính cho ba con đổi đấy, nói phòng bệnh tầng dưới rất chật.
Ở đó dành cho bệnh nhân điều trị ít ngày.
Mà một phòng chăm sóc đặc biệt hôm nay lại trống nên đã chuyển ba lên đây.”
Ôn Từ nhìn xung quanh căn phòng này, nhìn có vẻ không khác gì khách sạn cả, điều kiện đương nhiên cũng được nâng cấp hơn rất nhiều so với mấy bệnh nhân lầu dưới.
Tiền viện phí ở phòng này…chắc chắn sẽ cao hơn trước đây rất nhiều.
Nhưng phòng bệnh đơn này có giường cho người thân chăm sóc.
Phần lớn thời gian đều là mẹ đến bệnh viện để chăm sóc cho ba, như thế có thể dễ chịu hơn cho mẹ, nhiều tiền hơn chút Ôn Từ cũng chịu.
Dù sao tiền cô sẽ nỗ lực kiếm thêm.
Thư Mạn Thanh nhìn ra được nỗi lo của Ôn Từ nên bà vội giải thích: “Lạc Lạc, đừng lo.
Bác sĩ nói bởi vì thiếu giường nên chuyển chúng ta lên đây, không phải chúng ta tự động xin nên tiền viện phí sẽ không tăng.”
“Có việc tốt như vậy nữa sao?”Ôn Từ hơi hoài nghi.
“Con không tin mẹ, còn không tin bác sĩ Tiêu à.”
“Không phải, chỉ là có hơi kì lạ.”
Bác sĩ Tiêu thì cô đương nhiên tin tưởng, bác sĩ này là người có thẩm quyền trong khoa y học não bộ.Bệnh nhân là người thực vật hôn mê sâu dưới tay ông đã có nhiều người tỉnh lại.
Chỉ là… Ôn Từ bị xúi quẩy quá lâu rồi nên cô không quá tin vào chuyện miếng bánh từ trên trời rơi xuống.
Cô lại nhìn người y tá đang làm xoa bóp y khoa hồi phục cho ba: “Mẹ, cái cô y tá này con chưa bao giờ nhìn thấy nha.”
“Đây là dì Tiểu Mai, dì ấy là hộ tá cho phòng chăm sóc chuyên biệt, sau khi ba con vào đây thì dì ấy sẽ phụ trách chăm sóc cho ông.”
“Dì ấy có vẻ như chuyên nghiệp hơn mấy dì y tá trước đây.” Ôn Từ nói nhỏ, hỏi Thư Mạn Thanh, “Lương của dì ấy là bao nhiêu thế mẹ?”
“Dì ấy là hộ tá chỉ định vào phòng chăm sóc đặc biệt này, và bệnh viện trả lương cho dì ấy, không cần phải trả tiền riêng cho các y tá."
“Hóa ra là vậy.”
Ôn Từ im lặng mấy giây cũng không hỏi thêm gì mẹ, cô xoay người đi ra khỏi phòng bệnh, gọi điện cho Phó Tư Bạch.
Tất cả mọi sự sắp xếp tỉ mỉ, kĩ càng giống hệt như lần phẫu thuật trước đó của mẹ, không chê vào đâu được, đến giờ mẹ cô vẫn chưa hề nghi ngờ.
Làm gì có miếng bánh nào từ trên trời rơi xuống, cái mặt dây chuyền tì hưu cũng sẽ không khiến cô đổi vận như vậy, chỉ bởi vì là cô gặp được Phó Tư Bạch mà thôi.
“Chuyện đổi phòng bệnh của ba em, là anh làm?”
Bên đầu dây bên kia, giọng nói người đàn ông có hơi lười biếng, không hề chối đẩy: “Là anh.”
Ôn Từ hơi sốt ruột: “Anh không nói với em, anh… anh không cần tự động giúp em giải quyết cái này.”
“Ôn Từ, anh và em ở bên nhau, không phải vì cái này à.”
“Em và anh ở bên nhau là bởi vì anh bảo vệ em, không phải để anh bao nuôi em.
Tự em sẽ kiếm cách kiếm tiền, không cần anh giải quyết mọi chuyện của em như thế này.”
Mấy lần trước cầu xin anh Ôn Từ đều là bất đắc dĩ, cùng đường rồi.
Nếu còn đường lui cô cũng không muốn phiền tới Phó Tư Bạch.
Nếu không thì tại sao cô còn phải nỗ lực đi làm thêm để kiếm tiền.
Trong văn phòng, sắc mặt của Phó Tư Bạch lạnh xuống.
Anh biết cô không muốn nợ anh quá nhiều, bây giờ còn có thể trả lại cho anh được hết.
Nhưng nếu còn nhiều hơn nữa cô sẽ không gánh nổi nữa.
Phó Tư Bạch muốn đối tốt với cô là muốn để cô mắc nợ anh.
Anh cho càng nhiều thì lúc cô muốn rời đi… sẽ càng không nỡ.
“Được rồi, bảo bối, chưa thấy ai giả dối như vậy cả.” Khóe môi anh lạnh lùng cong lên, “Làm người con gái của anh, giúp em như thế nào là chuyện của anh, cho em thì em cứ nhận đi, em đối xử tốt với anh hơn chút là được.”
“Được, Phó Tư Bạch, em không hỏi nhiều nữa.
Cảm ơn anh vì đã đổi phòng bệnh giúp ba em, mời luôn cả hộ ra thật sự rất cảm kích anh.” Ôn Từ quay đầu lại nhìn mẹ đang thả lỏng hơn trong phòng bệnh, cuối cùng cô đã thỏa hiệp nhỏ giọng nói, “Nhưng lần sau trước khi làm việc gì xin anh nói với em.”
“Vậy à, thế thì được, anh nói với em, chuyện tuyển người múa chính của phim “Kinh hồng” lần trước cũng là anh đứng sau ra tay cho em mới có chuyện thử vai lần hai.”
Ôn Từ không thể tin vào mắt mình: “Là anh?”
“Ừm, lâu hơn nữa là khi có học sinh hộ nghèo bị phát hiện nói dối, cũng là anh tìm người đi điều tra rồi báo lên, giúp em giành được một cơ hội.”
Trái tim cô đập thình thịch, đầu óc hỗn loạn.
“Còn muốn biết bạn trai em giúp em bao nhiêu việc nữa không?”
Mấy năm yêu thầm rất nhiều chuyện cô đều không biết.
Bây giờ Phó Tư Bạch không muốn giấu nữa, anh muốn nói rõ ràng với cô, để cô biết, để cô nhớ hết tất cả những điều anh làm…
Vĩnh viễn trả không hết.
Ôn Từ im lặng rất lâu, nói với Phó Tư Bạch: “Tư Bạch, tối nay em đến căn hộ tìm anh.”
......
Phó Tư Bạch cúp điện thoại, sờ khóe mắt.
Nghiêm Tuần đi vào, cằm theo một tấm ảnh chụp bên đường: “Khi trước cậu bảo tôi cử người coi chừng Tiêu Nhã.
Mấy ngày trước, bọn họ… gặp nhau lần hai.”
Phó Tư Bạch liếc nhẹ nhìn vào bức ảnh.
Người con gái trong ảnh là Ôn Từ, cô và Tiêu Nhã đứng ở ngã tư nhìn giống như là đang thương lượng gì đó.
Da môi Phó Tư Bạch khô khóc, hai má trắng bệch, con mắt đen láy còn rất lạnh lùng.
“Phó tổng nhỏ, đây đã rất rõ ràng rồi, cậu đừng do dự không quyết nữa.”
“Một tấm ảnh mà thôi, chẳng chứng minh được gì.”
Phó Tư Bạch dùng đầu ngón tay mảnh khảnh vuốt nhẹ bức ảnh, hờ hững nói: “Nếu giữa bọn họ thật sự có chuyện gì với nahu, có thể nói rõ trong điện thoại chứ không cần phải gặp mặt nhau để tăng thêm rủi ro làm gì.
Tiêu Nhã mà đi tìm cô ấy thì chỉ có một khả năng chính là bị từ chối rồi.”
Nghiêm Tuần nhìn ra được cái vị thái tử gia này là đang không muốn thừa nhận hiện thức, anh cũng không chấp nhận nổi hiện thức bị phản bội, vì thế còn cố tìm lí do để giải thích thay cô.
“Nếu cô ta tiếp cận cậu là có mục đích rồi thì cậu hà tất gì phải làm nhiều chuyện cho ba cô ta như vậy.”
“Nhà cô ấy xảy ra chuyện có liên quan tới Phó gia, tôi chị làm chuyện đúng đắn.”
“Nhưng nó không liên quan tới cậu, cậu căn bản không hề biết gì cả.” Nghiêm Tuần nói, “Huống hồ gì giới kinh doanh giống một cuộc thảm sát tàn khốc, cá lớn nuốt cá bé.
Dù cho trong nhà cô ta phá sản rồi, có trách thì cũng chỉ có thể trách mình không có thực lực, không được trách người khác.
Cậu còn vô tội hơn cô ta dựa vào đâu mà hận cậu.”
Phó Tư Bạch lạnh lùng nhìn anh ấy: “Nghiêm Tuần, cậu hiểu đạo lý như vậy, đã sống tốt cuộc đời mình chưa?”
“……”
Nghiêm Tuần im bặt.
Cái vị thái tử gia này muốn sốc óc người khác thì thất sự không chừa đường lui.
“Chỉ là tôi cảm thấy… cậu không nên mang tâm lí tội lỗi, cậu không hề làm sai bất cứ chuyện gì cả.”
“Tôi không có thấy tội lỗi.” Phó Tư Bạch nghịch chiếc thun cột tóc trong tay, “Chỉ cần ngày nào cô ấy còn là bạn gái tôi thì tôi sẽ phải yêu thương cô ấy ngày đó.”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...