Tay anh trắng thật đấy.
Quý Triều Chu bằng này tuổi đầu mà chưa từng nghe ai nói những lời ngả ngớn như vậy với mình.
Khuôn mặt vốn lãnh đạm bỗng tái đi vì giận, lại bị anh đè nén.
Nhưng cũng nhờ khoảnh khắc này, trên người Quý Triều Chu mới có thêm vài phần khác biệt như xuân ý phá băng.
“Không phải, ý tôi nói là đóa lan Nam Phi trong tay anh trắng thật đấy.” Nói xong, Trình Lưu mới tá hỏa mình đã bật thốt ra những suy nghĩ trong lòng, cô vội vàng đổi giọng.
Những bông hoa lan Nam Phi vừa được gây giống thật sự rất trắng, bên trong cánh hoa có điểm xuyết chút vàng nhạt.
Quý Triều Chu lạnh lùng liếc nhìn Trình Lưu một cái rồi xoay người tiếp tục tưới nước cho hoa, coi như không nghe thấy những lời cô vừa nói.
Trình Lưu đứng đó, rõ ràng cảm nhận được anh có phần tức giận nhưng Quý Triều Chu không đuổi cô ra ngoài.
Thế là Tiểu Trình tổng tiếp tục ‘cọ’ bên cạnh một cách quang minh chính đại, cô đi vài bước rồi ngồi trên bậc thềm, chống cằm ngắm Quý Triều Chu, lòng thầm nghĩ: Anh ấy vẫn đẹp trai ngay cả khi đang giận dữ.
Lúc này điện thoại rung lên vài cái, cô đành bất đắc dĩ thu hồi ánh nhìn, lấy điện thoại ra xem.
Uông Hồng Dương: [Đêm qua thế nào rồi?]
Đọc tin nhắn Uông Hồng Dương gửi đến, Trình Lưu hài lòng trả lời: [Phương pháp của anh rất hữu ích, tôi đã được vào ngủ trong nhà anh ấy.]
Cô đáp xong, phẩy tay một cái chuyển khoản 666 NDT qua: [Anh cứ tiếp tục nghĩ kế, nếu có lợi thì không thiếu phần của anh đâu.]
Uông Hồng Dương còn nằm trên giường, anh ta lập tức nhận chuyển khoản.
Tuy rằng số tiền ít ỏi nhưng hiện tại anh ta cảm thấy cực kỳ thành tựu.
Khi xưa Trình Lưu xa cách với anh ta, nhưng bây giờ Trình Lưu sẽ phản hồi khi có tin tức.
Uông Hồng Dương cảm thấy mình cao quý hơn rất nhiều.
Trình Lưu: [Tuy nhiên tôi vừa mới chọc giận anh ấy, anh có cách nào để dỗ dành không?]
Uông Hồng Dương lên dây cót tinh thần: [Vừa rồi xảy ra chuyện gì, kể nghe thử coi.]
Trình Lưu: [Tôi chỉ muốn nói mấy lời mùi mẫn tình củm, nhưng có vẻ tôi đã sai rồi.]
Cô thuật lại những gì mình vừa làm từ đầu đến cuối.
Uông Hồng Dương: [……]
Uông Hồng Dương: [Cô bảo đấy là những lời thả thính mùi mẫn á? Đó là cợt nhả thì có!]
Trình Lưu ngẩng đầu lên liếc Quý Triều Chu đã tưới xong gần hết hoa trong sân, cô hỏi Uông Hồng Dương: [Vậy tôi nên nói gì đây?]
Điều này lại làm khó Uông Hồng Dương.
Thường thì anh ta mới là người dỗi các cô gái và để họ dỗ dành, Uông Hồng Dương vốn chưa bao giờ nói những lời như vậy cả.
Trình Lưu giỏi hơn anh ta, còn biết nói mấy lời suồng sã!
Nhưng nghĩ đến tấm bảng vàng vẫn chưa tới tay, Uông Hồng Dương suy nghĩ vài giây rồi trả lời ra vẻ cao thâm: [Từ tâm.]
Trình Lưu không hiểu, những gì cô vừa nói đều xuất phát từ tận đáy lòng.
Còn chưa nghĩ thông thì Quý Triều Chu đã tưới nước xong, cô đành phải đặt điện thoại xuống và đứng dậy.
“Ở đây có thể cắm bù nhìn rơm.” Trình Lưu chủ động đề nghị: “Phòng chim.”
Quý Triều Chu đặt bình tưới trong tay xuống, chịu đựng một hồi cuối cùng vẫn nhìn về phía cô: “Tôi không trồng cây ăn quả, không cần phòng chim.”
“Ồ.” Trình Lưu có vẻ tiếc nuối: “Sẽ rất tuyệt nếu trong vườn có một vài cây ăn quả.”
Quý Triều Chu ngoảnh mặt làm ngơ: “Cô có thể tự trồng mà.” Cách bài trí của hai biệt thự giống nhau như đúc.
“Vậy anh thích ăn quả gì?” Trình Lưu vô thức hỏi.
Chàng thanh niên ngọc thụ lâm phong ở sân trước cau mày, khuôn mặt xinh đẹp kiêu ngạo đang cố nhẫn nại, cuối cùng anh cũng không nói gì mà đi thẳng vào phòng khách.
Trình Lưu quay đầu nhìn Quý Triều Chu đi vào nhà, cô nghi ngờ vừa rồi anh trừng mắt nhìn mình nhưng không có chứng cứ.
Song, Trình Lưu không bận tâm, thậm chí trong lòng còn có chút khấp khởi mừng thầm không thể giải thích được.
Cô ngồi xổm trên bậc thềm, lấy điện thoại ra chốt đơn tại chỗ, mua một đống cây giống, còn thanh toán cấp tốc để đảm bảo sẽ được giao hàng trong vòng hai giờ.
Sau khi mua cây ăn quả, Trình Lưu chầm chậm bước vào nhà Quý Triều Chu.
Phòng khách đã được sửa đổi, có thêm một số tủ lớn, bên trong là các loại tinh dầu và hương liệu mà Trình Lưu không biết.
Đội ngũ vệ sinh và duy tu chuyên nghiệp cùng với nhân viên của Nhiễm Sơn hầu như đã hoàn thành nhiệm vụ, lúc này họ đang lần lượt rời đi.
Cả căn biệt thự chỉ còn một mình Quý Triều Chu đứng trước bàn châm hương*.
Hình ảnh minh họa cho loại lư hương mà Triều Chu sử dụng, cách làm thì ở phía dưới có đề cập rồi.
“Tôi mời anh ăn trưa.” Trình Lưu từ từ đi đến bàn phòng khách, vắt óc nghĩ ra lý do: “Coi như báo đáp việc anh cho tôi ngủ nhờ đêm qua.”
Có những người chẳng biết tại sao mỗi câu nói đều có thể giẫm trúng mìn một cách chuẩn xác.
Quý Triều Chu đang cầm lư hương khẽ dừng lại, thay vì nhìn cô, anh chỉ thờ ơ đáp: “Không cần, trận hỏa hoạn lần trước cô đã giúp tôi rồi.”
“Vậy từ giờ chúng ta sẽ là bạn của nhau.” Trình Lưu lại bước lên phía trước, lần này là đứng đối diện với Quý Triều Chu, quan sát cử động của anh.
Quý Triều Chu đứng trước bàn, mắt cúi gằm.
Anh dùng lư hương bằng đồng đè tro bếp cho bằng phẳng, đặt khuôn hương vào trong rồi dùng ngón tay cầm thìa hương đổ bột hương vào.
Sau đó anh dùng xẻng cạo sạch phần bột hương thừa, cuối cùng châm lửa, làn khói mờ mịt bốc lên.
Những chuyển động phức tạp này lướt qua trong tay anh, làn khói mờ mờ che khuất tầm nhìn của Trình Lưu, cô ngắm khuôn mặt cao quý băng giá của Quý Triều Chu như nhìn thấy quý công tử trong bức tranh cổ.
“Đội duy tu còn chưa đi xa.” Quý Triều Chu đột nhiên ngước mắt nhìn Trình Lưu rồi nói.
Trình Lưu thắc mắc: “Đội duy tu thì có liên quan gì tới chuyện ăn cơm?”
Quý Triều Chu cất hộp bột hương đi, lạnh lùng nói: “Bọn họ có thể sửa đường điện cho biệt thự của cô.”
Trình Lưu trong lòng trống rỗng, mạch điện ở biệt thự của cô còn tốt lắm: “Không cần, tôi sửa xong từ sáng rồi.”
Cuối cùng cả hai cũng không ăn cùng nhau.
Vì vậy Trình Lưu đành phải quay lại biệt thự bên cạnh, sau đó cô đã gọi hai suất cơm hàng và đưa một phần cho Quý Triều Chu.
Một giờ sau, đống cây giống mà Trình Lưu đặt hàng đã đến nơi.
Trình Lưu nhìn đống mầm cây ăn quả trong sân, không biết nhớ ra điều gì, cô bèn lấy cái thang đặt cạnh tường rồi bước lên thử, rất chắc chắn có thể leo rồi.
Từ đó, cái thang và bức tường sống hạnh phúc bên nhau.
Buổi chiều, Tiểu Trình tổng chẳng có lòng dạ để đi làm cũng không có ý định quấy rầy hàng xóm, cô cần mẫn đào hố trong sân để trồng cây ăn quả.
Bãi cỏ vốn tươi tốt bỗng bị đào xới lên trông chẳng khác gì ổ gà ổ voi, thật khó nhìn nổi.
* * * * *
Quý Triều Chu chỉ hoạt động ở tầng một, cầu thang thông lên tầng hai vẫn chưa được thay mới, anh cũng chưa từng đặt chân lên đó.
Lúc anh đang ngồi đọc sách trong phòng khách, nhà bên thường xuyên vang lên những âm thanh đủ loại.
Quý Triều Chu không nhận ra mình đã phân một nửa tâm tư sang nhà bên, cuốn sách hương cổ trong tay đã lâu không lật sang trang mới.
Có mùi đất tươi mới thoang thoảng, không phải mùi trong sân nhà anh.
Quý Triều Chu bất giác đưa mắt nhìn xuống đầu ngón tay phải đang giữ trang sách, trong lòng suy nghĩ miên man: Cô ấy đào đất trong vườn để trồng thứ gì sao?
* * * * *
Sáng sớm ngày hôm sau, Quý Triều Chu đã biết về chuyện Trình Lưu trồng cây trong sân.
Anh vừa bước ra sân trước để quan sát tình trạng của những bông hoa vừa được gây giống.
Như sấm sét giữa trời quang, Trình Lưu đột ngột ló đầu ra từ bức tường bên cạnh, lo lắng hỏi anh: “Hình như toàn bộ cây ăn quả tôi trồng ngày hôm qua đều chết rồi.”
Quý Triều Chu: “……”
Trình Lưu đứng trên cái thang sát bên, dùng hai tay lay tường, nhìn Quý Triều Chu với vẻ chờ mong: “Anh có thể giải cứu chúng nó không?”
Trông anh biết trồng hoa thì chắc cũng biết trồng cây.
Tiểu Trình tổng nghĩ rằng logic của mình không sai.
Quý Triều Chu không muốn quá thân cận với Trình Lưu, nhưng động tĩnh chiều hôm qua diễn ra quá lâu.
Không biết cô đã trồng bao nhiêu loại mà để chúng nó chết hết, lãng phí cây giống.
Anh nhìn Trình Lưu ở phía bên kia tường, nhắc nhở trước: “Tôi chỉ đi xem qua thôi.” Giọng điệu của Quý Triều Chu vẫn lạnh lùng như mọi khi nhưng anh đã đồng ý.
Trình Lưu lập tức tụt xuống thang, đi ra mở cửa.
Lần đầu tiên Quý Triều Chu đi vào biệt thự bên cạnh, nhìn về phía sân trước như vừa bị chó gặm, anh im lặng hồi lâu: “……”
Anh không biết Trình Lưu đang nghĩ gì nữa.
Tất cả các loại cây giống ăn quả được trồng ngổn ngang trong sân, không chỉ có rễ bị ngập nước mà chỗ cần tỉa thì vẫn để nguyên, bị Trình Lưu trực tiếp trồng xuống đất.
Bởi vì cây giống quá nhiều nên chúng phải nằm chen chúc lên nhau.
Kết quả là sau một đêm, cây nào cây nấy rủ hết xuống, tất cả đang ở trong trạng thái vô cùng tệ.
Có lẽ là gu thẩm mỹ và tài năng của Trình Lưu đều đổ hết vào các sản phẩm máy móc thông minh trong công ty cô.
Quý Triều Chu quay lại nhìn vào mắt Trình Lưu, nói không cảm xúc: “Chúng cần được cắt tỉa và cấy ghép lại.”
Anh quay người đi lấy dụng cụ.
* * * * *
“Hóa ra là còn phải chặt rễ, nhưng vì sao lại phải cắt cành tốt đi?” Trình Lưu ngồi xổm bên cạnh Quý Triều Chu, miệng không ngừng hỏi các loại vấn đề, “Nếu như ở trong tự nhiên, không ai cắt giúp chúng thì phải làm sao?”
Anh nhíu mày, đột nhiên dừng việc đang làm rồi nhìn Trình Lưu bằng ánh mắt lạnh buốt.
Cô lập tức im bặt, đưa tay lên làm động tác kéo khóa miệng mình rồi lặng lẽ giúp anh một tay.
Quý Triều Chu tập trung vào việc xử lý cây giống trong tay, bất kể thứ gì qua tay anh dường như đều có một hương vị khác.
Trình Lưu theo dõi Quý Triều Chu, sẵn sàng hỗ trợ anh bất cứ lúc nào.
Anh cũng không nhận ra cô đang ở gần mình đến nhường nào, nó đã sớm vượt qua khoảng cách ngày thường.
Ánh mặt trời buổi sáng chiếu vào trong sân, tia nắng ban mai bao phủ hai người, nhất thời tạo nên vẻ gần gũi mập mờ lại thân mật.
Trình Lưu mua rất nhiều cây giống, Quý Triều Chu giúp đỡ xử lý phần lớn nhưng vẫn còn hai cây không có chỗ trống để trồng.
“Tôi có thể mượn một khoảnh đất nhỏ trong sân nhà anh để trồng không?” Trình Lưu hỏi.
Không thể.
Trong lòng Quý Triều Chu hiện lên hai chữ, ngày hôm qua sân trước của anh đã được dọn dẹp sạch sẽ.
Suy đi nghĩ lại Trình Lưu cũng cảm thấy hai cây con này sẽ hủy diệt diện mạo sân nhà anh, đang định tự mình bác bỏ.
Quý Triều Chu đột nhiên chậm rãi mở miệng: “Góc khuất thì được.”
“Vậy tôi sẽ mang sang.” Cô cầm lấy hai cây giống rồi cùng Quý Triều Chu sóng vai đi ra ngoài.
Cuối cùng Trình Lưu đã trồng hai cây giống ăn quả ở mé bên trái sân trước của Quý Triều Chu, lúc này đầu óc cô cực kỳ nhạy bén.
Trình Lưu tỏ ra chân thành vô cùng: “Dù là trồng ở sân nhà anh, nhưng tôi nhất định sẽ nhớ tưới nước cho chúng mỗi ngày.”
Nhân tiện có thể nhìn thấy anh mỗi ngày.
Quý Triều Chu khẽ cau mày, đối diện với cặp mắt sáng ngời của Trình Lưu, anh quay người thờ ơ đáp: “Tùy cô.”
“Vậy tối về tôi sẽ mời anh bữa cơm.” Trình Lưu đứng trong sân nói với anh.
Lát nữa cô còn phải đến công ty một chuyến.
Quý Triều Chu bước vào phòng tắm, cúi đầu rửa tay, nhìn đầu ngón tay phải đến xuất thần, dòng nước cọ vào vết thương vẫn chưa khỏi hẳn khiến nó hơi nhói lên.
Một lúc lâu sau, anh mới từ bên trong đi ra.
Quý Triều Chu đứng giữa phòng khách nhìn ra ngoài, người ở sân trước đã biến mất, chỉ còn lại hai cây con trĩu quả.
Hai cây giống này đột nhiên bị c ắm vào một cách cứng rắn, mang theo sinh khí có chút ngang tàng, trông chẳng phù hợp chút nào với mọi thứ trong sân trước nhà anh.
Có phần giống với người ở sát vách kia.
Anh thu hồi ánh mắt, hàng mi rũ xuống, chậm rãi lau giọt nước đọng trên ngón tay rồi đi tới bàn.
Anh mở nắp lư hương, ngửi thấy mùi bột đàn hương quen thuộc, trong lòng chợt dâng lên cảm giác cáu kỉnh.
Bột hương đang cháy trong lư hương ở phòng khách đột nhiên bị dập tắt, mùi đàn hương trầm mặc lạnh lẽo cũng dần tiêu tán.
Quý Triều Chu quay người bước đến tủ kính, mở cửa tủ, dùng tay lướt qua các lọ hương liệu khác nhau, cuối cùng dừng lại trên lọ thủy tinh đựng cà phê màu nâu.
Anh dùng đầu ngón tay chạm nhẹ vào thân bình rồi lại dời đi mấy lần, như thể do dự điều gì đó, cuối cùng vẫn cầm chai thủy tinh và lấy xuống.
Quý Triều Chu đứng trước tủ, hàng mi dài cụp xuống, che giấu tất cả cảm xúc trong mắt.
Thật lâu sau, mùi đàn hương lạnh lẽo gần như biến mất trong phòng khách bị một mùi vị ngăm đắng thay thế, quanh quẩn thật lâu không tan..