Quý Triều Chu trở về nhà họ Quý.
Anh cho rằng bản thân đã kiểm soát tốt, từ khi bước vào nhà cho đến khi kết thúc bữa tối, không có sự thay đổi tâm trạng không cần thiết, thậm chí anh còn nói mấy câu với Quý Mộ Sơn.
Tuy nhiên khi về đến phòng, ngay khi cánh cửa vừa đóng lại, cơn hoa mắt chóng mặt ập đến.
Quý Triều Chu khẽ cúi đầu, nửa dưới khuôn mặt lộ vẻ tái nhợt lạnh lẽo, hai tay chống lên tường, khớp xương ngón tay căng cứng đến mức suýt vỡ nát.
Chỉ kiên trì được vài phút, anh đã lao vào phòng tắm và nôn hết những thứ mình ăn.
* * * * *
Quý Triều Chu đứng trước bồn rửa mặt, súc miệng xong, dùng dòng nước lạnh thấu xương để rửa tay, anh cụp mắt nhìn nước từ vòi dần biến thành máu loãng.
Dòng nước đẫm màu máu này tiếp tục tràn ra khỏi bệ rửa mặt, nhuộm đỏ gạch lát nền trắng thành một lớp màu đỏ, những chỗ anh có thể nhìn thấy chỉ toàn là màu đỏ của máu.
Quý Triều Chu thậm chí có thể ngửi được mùi tanh.
Anh ngửa đầu lên và cố gắng thoát ra, nhưng dòng nước tanh nồng mùi máu trên nền nhà bắt đầu mon men lên tường, dần dần bao phủ toàn bộ trần nhà.
Quý Triều Chu biết rằng đó là ảo giác, nhưng một khi đã sa vào trong đó thì không thể nào thoát ra được.
Trong phòng tắm, người thanh niên quỳ rạp trên mặt đất không còn chút sức lực, dáng người gầy gò, yết hầu càng thêm rõ ràng bởi động tác ngửa đầu lên.
Ngọn đèn vàng trên trần phủ lên anh một tầng ánh sáng nhạt hình vòng cung, khiến anh trông càng gầy guộc cô đơn, như một mỹ nhân mong manh yếu ớt nhất trên đời.
Quý Triều Chu đưa tay lên che mắt, nhưng nỗi đau thương tuyệt vọng trong mắt anh dày đặc đến mức gần như không thể tan biến, dường như anh sắp rơi xuống vực thẳm vô tận trong giây tiếp theo, trốn không thoát, tránh cũng không được.
“Brm——”
Tiếng rung đột ngột của chiếc điện thoại di động đã phá vỡ sự im lặng của căn phòng và đánh thức người thanh niên sắp chết vì ngạt thở.
Quý Triều Chu rút điện thoại ra muốn từ chối cuộc gọi, nhưng đầu ngón tay lại run lên, điện thoại trượt xuống đất, đồng thời chạm vào nút kết nối màu xanh lá.
Một giọng nói có phần quen thuộc vang lên từ đầu dây bên kia: “Mấy ngày nay làm phiền anh rồi, khoản chi phí đó coi như tôi chuộc lỗi, không cần trả lại.”
Quý Triều Chu không nghe rõ cô đang nói gì, có lúc anh thậm chí còn không biết rằng mình đang nghe điện thoại.
Sau khi Trình Lưu về nhà, cô suy nghĩ rất lâu nhưng vẫn không biết trả lời tin nhắn thế nào, cuối cùng đành gọi điện trực tiếp để nói với Quý Triều Chu rằng không cần phải trả lại, cố gắng lấy được chút hảo cảm từ phía anh.
Nhưng cô nói một thôi một hồi lại phát hiện đối phương không có phản ứng gì, chỉ có thấp thoáng tiếng hô hấp hỗn loạn.
Trình Lưu đứng phắt dậy hỏi: “Sao vậy? Anh còn ốm à?”
Từ đầu đến cuối cô chưa từng nghe thấy giọng nói của anh.
“Anh…… Triều Chu, Quý Triều Chu?” Trình Lưu cầm điện thoại gọi anh mấy lần liên tiếp.
Ai đó đang gọi mình.
Giọng nói ấy luôn ở đó, nó vẫn đang tiếp tục và ngày càng rõ ràng hơn.
Máu đỏ trước mắt Quý Triều Chu bắt đầu rút đi như thủy triều, anh từ từ định thần lại, nhìn điện thoại di động trên mặt đất, nguồn âm thanh phát ra từ bên trong.
Anh nhấc điện thoại lên, vô thức để nó bên tai.
“Quý Triều Chu.” Trình Lưu vẫn đang gọi tên anh.
“…… Uhm.” Quý Triều Chu nhỏ giọng đáp lại, thần sắc vẫn còn chút hoảng hốt.
Ở đầu dây bên kia, Trình Lưu nghe thấy lời đáp của anh thì thở phào nhẹ nhõm, có ý thức là được rồi.
“Bên cạnh anh còn ai không?” Trình Lưu hỏi: “Nếu không được khỏe thì hãy đến bệnh viện ngay.”
Quý Triều Chu yên lặng lắng nghe giọng nói của Trình Lưu, lúc này cô đang nói bằng giọng điệu mạnh mẽ và cứng rắn, mang theo sự bá đạo không được chen vào.
Anh không thích bị người khác kiềm chế, nhưng giọng nói của cô xuất hiện quá kịp thời……..
đúng lúc xua đi dòng máu đỏ tanh nồng ấy.
Hàng mi dài của Quý Triều Chu rũ xuống, nhìn bàn tay mình, trên đầu ngón tay có vết máu lờ mờ.
Nó không phải ảo ảnh, đó là dấu vết khi anh đang dựa vào tường, ngón tay móc vào đó để lại.
Tất cả các dấu hiệu cho thấy anh đã trở lại hiện thực.
“Tôi không ốm.” Quý Triều Chu chậm rãi đứng lên, anh nhìn người trong gương, sắc mặt tái nhợt, mồ hôi lạnh thấm ướt tóc trên trán.
Chật vật lại xấu xí.
Trình Lưu lắng nghe tiếng thở dần bình ổn trở lại ở đầu dây bên kia thì tâm trạng bình tĩnh và nghiêm túc vừa rồi bỗng chốc sụp đổ, chỉ còn lại sự chột dạ.
Có phải mình dữ dội quá rồi chăng?
Trong lòng Trình Lưu đã nguội lạnh, cô còn có thể tìm được niềm vui từ tình yêu không?
Quả nhiên chỉ phút sau, đối phương đã nói lời tạm biệt tiện thể cúp điện thoại luôn.
Trình Lưu: “…….”
Đêm nay, Tiểu Trình tổng ngủ không được.
Giữa chừng cô còn tỉnh lại một lần, không thể không đứng dậy.
Cô nghiên cứu và sắp xếp lại cẩm nang tình yêu suốt một giờ, sau đó trong lòng mới ổn định được chút ít.
Trình Lưu cô xưa nay chưa bao giờ đánh trận mà không chuẩn bị trước.
Khi cơ hội đến cô nhất định có thể vận dụng những lời yêu thương một cách thuần thục! Gây ấn tượng với bạn trai tương lai!
* * * * *
Ngày hôm sau, Trình Lưu đến công ty từ sáng sớm, đợi Châu Thịnh Diễm từ Nhã Nhạc đến ký hợp đồng, nhân tiện đưa chị ta đi thăm quan một vòng trụ sở Công nghệ Thần Ẩn.
“Có thể hợp tác với Thần Ẩn chắc chắn sẽ là sự lựa chọn tốt nhất mà Nhã Nhạc chúng tôi từng làm.” Châu Thịnh Diễm chân thành cảm thán.
Chả trách Công nghệ Thần Ẩn đã phát triển nhanh chóng chỉ trong vài năm, công nghệ và quản lý của công ty quá tiên tiến.
Trình Lưu đã nghe quá nhiều lời khen ngợi, trong lòng không hề cảm động nên thần sắc vẫn tự nhiên: “Châu tổng hài lòng là tốt rồi.”
Có thể điều hành cả một công ty thì tất nhiên Châu Thịnh Diễm phải là người rất tinh ý, chị ta nhanh chóng chuyển đề tài: “Bây giờ Trình tổng có muốn đến Furniture Town không?”
Trình Lưu vui vẻ đồng ý, quay đầu lại nói với Hạ Bách: “Cậu ở lại công ty, tôi đi chọn mấy món đồ dùng trong nhà.”
Hạ Bách gật đầu nói được.
Kể từ khi biết Trình Lưu và Uông Hồng Dương đã chia tay vào tối qua, tảng đá mãi đè nặng trong lòng Hạ Bách cuối cùng cũng biến mất nên vẻ mặt của anh ta cũng trở nên nhẹ nhõm.
Trình Lưu cùng Châu Thịnh Diễm đi đến Furniture Town.
Đúng như Châu Thịnh Diễm đã nói, đồ nội thất của thương hiệu dưới trướng Nhã Nhạc này thực sự được thiết kế dành riêng cho các cặp tình nhân, tất cả mọi thứ đều có đôi có cặp.
Trình Lưu hai mắt mờ đi, cô cảm thấy chỉ cần là đồ theo cặp thì sẽ đẹp.
“Trình tổng không quyết định được thì có thể hỏi ý kiến của bạn trai?” Châu Thịnh Diễm thử dò hỏi, rất khó để tìm được thông tin về đời tư của Trình Lưu, nó vốn trống rỗng.
“Tôi sẽ tự chọn trước.” Mặc dù chuyện bạn trai còn chưa đâu vào đâu nhưng Trình Lưu không muốn phủ nhận.
Giường phải đủ lớn để ít nhất hai người có thể nằm cùng nhau, có lăn hai vòng vẫn còn thừa chỗ.
Ghế tựa và ghế đẩu cũng phải có cặp có đôi.
Đúng rồi, ghế sô pha cũng phải to và dài!
Căn cứ theo kinh nghiệm của Trình Lưu đúc kết ra từ nhiều đối tác làm ăn khác nhau trong những năm qua, sau này một khi bị cuốn gói khỏi phòng, ghế sô pha sẽ là vị trí chủ chốt nhất của họ.
Trình Lưu chọn một đống đồ nội thất, cuối cùng nhờ một chiếc xe tải chở tất cả về biệt thự.
Sau khi tạm biệt Châu Thịnh Diễm, cô đi theo xe vận chuyển trở về nhà.
* * * * *
Quý Mộ Sơn biết Quý Triều Chu không thích ở nhà họ Quý, chỉ qua một đêm, ngày hôm sau dưới mắt đã có quầng xanh đen, ông biết con trai mình bị mất ngủ.
Vì vậy mới sáng ra ông đã cùng Quý Triều Chu đến Cơ quan quản lý nhà đất, để Lý Đông làm thủ tục giao nhà.
Vân Sắt cũng tới, nếu không Quý Triều Chu đã không đồng ý để Quý Mộ Sơn ra mặt dễ dàng như vậy.
“Chỉ có một căn?” Quý Mộ Sơn hỏi Lý Đông, hai căn biệt thự liền kề thường dùng chung một bức tường, ông muốn mua cả hai.
Như vậy Triều Chu có thể tận hưởng một nơi ở riêng tốt hơn.
“Số 6 sát vách đã bán vào chiều hôm qua rồi.” Lý Đông gãi đầu, “Quý tổng anh chỉ nói cần mua chứ không nói là muốn mua cả hai.”
Vân Sắt ngồi trên xe lăn, quay đầu lại vỗ vào tay Quý Triều Chu: “Dì đã tới mảnh đất nơi có hai căn biệt thự đó một lần, một căn cũng đủ rồi.”
Trong nội thành, mặt bằng có hai tầng, môi trường sống lại tốt thì chỉ có ở đây thôi.
Vị trí tốt, không gian rộng lại có hơi người.
Bà hy vọng cháu trai có thể sống ở đó.
“Vâng.” Quý Triều Chu đáp lại và đẩy dì Vân lên trong im lặng.
“Mọi người không cần lo lắng về việc gây ồn ào.” Lý Đông nói một cách chắc chắn, “Hàng xóm là một người cuồng công việc, thường xuyên đi công tác, có khi dăm bữa nửa tháng cũng không thấy mặt.
Người ấy mua biệt thự của tôi chỉ bởi vì muốn trải nghiệm một ngôi nhà có sân trong.”
Lý Đông định nói đùa đôi câu nhưng quay đầu lại nhìn thấy sắc mặt của hai cha con, liền nuốt xuống câu ‘Quý tổng cũng quen biết’.
Cha con nhà này lạnh lùng quá.
Trình Lưu vẫn tốt hơn, Lý Đông cảm thán trong lòng, chuyện gì cũng có thể bông đùa vài câu.
Hai căn biệt thự của Lý Đông không có người ở, sau khi sang tên và nộp mọi thứ lên, ông ta liền giao chìa khóa cho bọn họ.
“Triều Chu, dì cháu mình đi vào xem thử.” Sau khi ra ngoài, Vân Sắt nói: “Nếu cần mua gì thì bảo người ta mang đến.”
“Vâng.” Quý Triều Chu đẩy bà đến trước xe, ôm Vân Sắt vào trong rồi cất xe lăn, sau đó anh mới lên xe.
Vân Sắt giữ vững tinh thần muốn nói chuyện với Quý Triều Chu nhiều hơn, bà chợt nhớ ra một điều: “Người vệ sĩ đi theo con ngày hôm đó đâu rồi?”
Quý Triều Chu ngừng lại một chút mới nói: “Cô ta……”
“Tôi đã cách chức tên vệ sĩ đó.” Quý Mộ Sơn ở phía trước đột nhiên nói.
Sự việc này quá xấu hổ lại không thể giải thích một cách hợp lý được, Quý Mộ Sơn dứt khoát nhận về mình, dù sao Trình Lưu cũng không biết những gì ông đã nói.
“Làm không tốt?” Vân Sắt cau mày, “Đuổi việc cũng đúng.”
Vào lúc này, vệ sĩ Trình người đã bị ‘sa thải’ đang xem đồ nội thất cho chính tay mình lựa chọn đang được mang vào từng thứ một.
Cô dạo quanh một vòng, hết sức hài lòng với khoảng cách giữa hai căn biệt thự.
Bọn họ chỉ cách nhau một bức tường.
Nói cho cùng, bọn họ chẳng khác gì người một nhà!
Xe vận chuyển rời đi thì đến lượt Quý Triều Chu bước xuống xe, Trình Lưu đứng trên ban công tầng hai nhìn thấy anh, cô vô thức quay người lại rồi chui tọt vào nhà.
Ngộ nhỡ bạn trai…… ý nhầm, Quý Triều Chu nhìn thấy mình ở nhà bên cạnh rồi không muốn sống ở đây nữa, vậy thì cô lỗ to rồi.
Hay là đợi cho đến khi tất cả lắng xuống, anh ấy đã chuyển vào đây rồi mình mới giả vờ tình cờ chạm mặt.
Quý Triều Chu bế dì Vân xuống xe, anh nhìn lên thì thấy một bóng lưng quen thuộc vụt qua ở ban công nhà bên.
“Hàng xóm hình như đã dọn vào.” Vân Sắt nhìn xuống vệt bánh xe và nói.
Quý Mộ Sơn đi đến bên cạnh bọn họ: “Vào xem thôi, còn thiếu gì à?”
Quý Triều Chu thôi không nhìn nữa, đẩy Vân Sắt vào.
Biệt thự vẫn có người dọn dẹp nên không bừa bộn, sân trước có bãi cỏ được cắt tỉa gọn gàng, nhưng trong nhà không có nhiều đồ đạc.
Căn biệt thự này chỉ có hai tầng mặt đất, nhưng lại có cả thang cuốn.
“Triều Chu, ngày mai bố cho người tới làm lại cầu thang được không?” Quý Mộ Sơn nhìn thoáng qua rồi hỏi con trai.
“Không cần.” Quý Triều Chu từ chối, cụp mắt rồi nói: “Hôm nay tôi sẽ dọn đến ở luôn.”
Tầng một có phòng ngủ, anh không cần nhiều không gian nên cũng không cần quá nhiều thứ.
Quý Mộ Sơn định nói gì đó nhưng Vân Sắt ngồi trên xe lăn đột nhiên ho khan: “Vậy dì cùng bố con về trước, lát nữa sẽ có người mang chăn mền sạch sẽ tới.”
“…… Vâng.” Quý Triều Chu đồng ý.
Vân Sắt ngước mắt cười với cháu trai: “Con ở lại xem còn cần gì không”
Quý Mộ Sơn đi sau xe lăn của Vân Sắt, đẩy bà ra ngoài.
Đến cổng, nụ cười trên mặt Vân Sắt dần tắt: “Anh đã biết rõ…… còn muốn đưa Triều Chu về ở sao?”
Quý Mộ Sơn mở miệng nhưng cuối cùng vẫn không nói hôm qua là Triều Chu chủ động muốn về nhà họ Quý.
“Tôi không sống được bao lâu nữa.” Vân Sắt nhìn thân hình ngày càng gầy gò của mình, “Tôi không muốn Triều Chu không còn người thân trên đời.”
“Anh rể.” Vân Sắt vuốt phẳng nếp gấp của sườn xám trên đùi, giọng nói nhẹ nhàng mà lạnh lùng: “Anh có lỗi với Triều Chu.”
“Tôi biết.” Khuôn mặt Quý Mộ Sơn có phần cô đơn và áy náy không thể giấu được.
Hai người lên xe và nhanh chóng biến mất khỏi biệt thự.
Đang chuẩn bị lặng lẽ rời đi, Trình Lưu bước ra từ bức tường cạnh bên, đứng yên lặng một lát rồi lại nhìn biệt thự nhà bên, cuối cùng lại trở về biệt thự.
Cô định qua đêm ở sát vách cùng anh.
Song, Trình Lưu không ngờ rằng trời còn chưa tối, mình đã bị Quý Triều Chu phát hiện.
Lúc đó, cô đang trả lời email của công ty qua điện thoại di động, tự dưng một tin nhắn Wechat từ ‘bạn trai’ xuất hiện trên màn hình: [Cô ở nhà bên?]
Tiểu Trình-dù tám ngọn gió có thổi cũng không lay động-tổng lập tức chột dạ, suýt thì làm rơi điện thoại..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...