Edit: Ney
Thật ra hai người uống giỏi tụ lại với nhau, muốn so một chầu cũng là chuyện bình thường.
Căn bản là sự cố chấp của đàn ông với tửu lượng chẳng thể nào chịu được việc bạn châm chọc khả năng sinh lý của anh ta. Dù chẳng ai thích cảm giác uống say đến thốc tháo, nhưng khi bị người khác nói động một câu anh uống kém hơn tôi, thì đó chắc chắn là một lời khiêu chiến rồi.
Ngày hôm ấy, đến cùng ai mở lời trước, sau đó cả Tôn Xuyên và Nhâm Kiệt đều không nhớ nổi.
Đại khái chính là hai người rảnh rang quá ngồi xổm trước bàn trà chơi bài, chơi chơi rồi khát. Ban đầu Nhâm Kiệt cầm hai chai bia ra, sau đó đề tài câu chuyện được đổi sang vụ dạ hội tốt nghiệp, Tôn Xuyên nói mình từng một người cho cả nửa khoa uống ra bã, Nhâm Kiệt thì chỉ hơi cười, nói lúc mình đi Mông Cổ chơi đã “san bằng” sáu bộ lạc.
Tôn Xuyên chẳng tin câu chuyện đơm đặt Nhâm Kiệt nói. Lần trước y đã tận mắt thấy Nhâm Kiệt uống nhiều, tuy không bị tính là say, sau đó đi tắm rửa sạch sẽ xong đi ra thì Nhâm Kiệt cũng hoàn toàn như người không việc gì, nhưng nói kiểu gì cũng thấy có mối hiềm nghi uống say rồi.
Cho nên, Tôn Xuyên chạy đến ban công lấy kho tàng của mình ra, hai người một hơi bật ba chai. Tôn Xuyên nhấc một chai lên một cách hào sảng lắm: “Ba bình tráng miệng.”
Nhâm Kiệt cười phá lên, vẫn giọng điệu cũ: “Được đó, ai thua thì hôm nay ai rửa bát.”
Kỳ thực pha đánh cược này hơi khiên cưỡng. Uống say xừ rồi còn rửa bát quái gì nữa…
Chẳng qua bình thường trình nấu ăn của cả Tôn Xuyên và Nhâm Kiệt coi như đều khá tốt. Song có lẽ việc đàn ông thích nấu ăn mà không thích rửa bát này cũng thuộc về bản năng giống như thích đấu rượu vậy, mất đường sửa đổi.
Ban đầu hai người chỉ uống từng ly một, về sau chính là hết bát này bát khác. Đã cạn đáy cả ba chai mà đầu óc hai người coi như cũng hẵng còn tỉnh táo.
Chỉ có điều Nhâm Kiệt uống nhiều vào là thích làm biếng.
Lúc gần hết một chai là anh đã bắt đầu dựa lên ghế sa lông. Tôn Xuyên uống một ly anh cũng nối gót một ly, cũng chẳng nói năng gì mà chỉ cười
Tôn Xuyên gần như không tài nào chống cự lại kiểu cười này của Nhâm Kiệt.
Mang theo chút ghẹo trêu, nhưng càng nhiều là hơn một thứ hào phóng vẻ biếng nhác. Một khi Nhâm Kiệt buông bỏ lớp phòng vệ ấy với người khác, sẽ khiến người ta có một cảm giác dễ chịu như muốn làm gì anh cũng được. Chẳng giải thích rõ được, nhưng trong người Tôn Xuyên lại sinh ra một sự kích động muốn có được đối phương một cách trọn vẹn.
Cuối cùng không nhịn được, túm được người là bắt đầu hôn. Mùi rượu trong miệng hai người pha trộn vào nhau, dường như cũng nhuốm phải mùi vị của đối phương.
Mà loại chuyện thế này, một khi bắt đầu là luôn chẳng còn cách nào giải quyết.
Cái tay vuốt ve bắt đầu khiêu khích khắp nơi trên cơ thể đối phương. Men rượu thôi thúc tốc độ tình dục bùng cháy, với Tôn Xuyên, dường như ngay từ ban sơ chạm ly y đã dự liệu được kết quả cuối cùng sẽ như thế này.
Hai người nhân men rượu nên “làm” có hơi điên, từ ghế sô pha đến phòng ngủ. Sau đó Nhâm Kiệt vào buồng tắm tắm, Tôn Xuyên lại vào theo.
Mãi đến lúc mệt lử người, Nhâm Kiệt ngậm điếu thuốc Tôn Xuyên châm cho mình, nhắm mắt lại nằm trong bồn tắm.
Tôn Xuyên ôm anh cũng không nói gì, nhiệt độ nước vừa phải, cả hai người ngâm đều rất thoải mái.
Cánh tay ôm Nhâm Kiệt của Tôn Xuyên ghìm nhè nhẹ, tiếng nói sát vào tai anh mang theo cái khàn khàn vẻ chưa dứt khoái cảm: “A kiệt, có phải em chưa từng nói em yêu anh đúng không?”
Người trong ngực y nghiêng người, nhắm mắt.
Chỉ nghe thấy tiếng “em yêu anh” như thể thầm thì ấy của Tôn Xuyên, mang thoang thoảng mùi sữa tắm.
Nhâm Kiệt cười cái rồi ngủ luôn trong lồng ngực Tôn Xuyên. Một khi bắt đầu quen với nhịp sống sinh hoạt, thì rất nhiều chuyện liền bắt đầu trở nên tự nhiên hóa. Có lẽ nó không có nhiều khúc chiết như vậy, cũng chẳng phải yêu nhau mà thích dằn vặt nhau thế, nhưng chí ít rất chân thực và thực tế.
Tôn Xuyên cảm giác sau khi mình ở bên Nhâm Kiệt rồi, dần dần càng ngày càng thích đối phương.
Giống như nghiện vậy, ta chẳng cách nào ngăn mình lún sâu vào đó.
Y thích quan sát những hành động nhỏ của đối phương, cũng khoái phỏng đoán thói quen yêu thích của Nhâm Kiệt.
Mỗi khi tìm hiểu ra được một chút thì sẽ thấy thật mới mẻ rồi nghiên cứu mãi lâu.
Sự ghi dấu trong ấn tượng ban đầu về con người Nhâm Kiệt với khi tiếp xúc thực tế khác nhau quá nhiều. Ban đầu Tôn Xuyên thấy Nhâm Kiệt rất biết chú ý, nhưng thật ra anh thoải mái sống đúng bản chất thật mình. Ban đầu Tôn Xuyên cảm thấy anh rất tiểu tư sản[0], song kết quả thật ra anh lại rất truyền thống. Ban đầu Tôn Xuyên cho là Nhâm Kiệt rất lý trí, nhưng sau khi một chuyện xảy đến, y đã hoàn toàn thay đổi suy nghĩ này.
[0] Tiểu tư sản: Từ này ở TQ bắt đầu được dùng từ những năm 90 của thế kỷ 20, chỉ những người theo đuổi đời sống hơi hướm phương Tây, giàu cảm xúc nội tâm, và thích hưởng thụ vật chất. Từ này Việt Nam cũng có và dùng với nghĩa gần tương đương nhiều trong thời chiến tranh ấy.
Nhà hàng của Tôn Xuyên được kinh doanh thành công như vậy, Đề tài câu chuyện liên quan đến y trong nghề đương nhiên sẽ khá nhiều. Trẻ người tài giỏi với đẹp trai, con ngựa đua náu mình[1] của giới kinh doanh ẩm thực, thậm chí là cậu ấm nhà quan, những danh xưng đủ thể loại này vẫn chưa hề bớt quy chụp lên người y.
[1] Nguyên văn 黑马: Hán Việt là hắc mã, ám chỉ những người có khả năng cạnh tranh đầy hứa hẹn, hoặc người chiến thắng một cách bất ngờ. (Thế thui đừng hỏi sao tui edit ra hẳn năm chữ thế kia, tui ngại, tui buồn T.T)
Mà những lúc như vậy Tôn Xuyên đều lựa chọn coi như không thấy. Dù sao miệng mọc ở trên người người khác, người ta muốn nói thì bạn cũng chẳng ngăn cản được.
Bởi vì đủ loại nguyên nhân mà con người sẽ chọn làm một số chuyện hại đến lợi ích của người khác, dù cho chính mình chẳng chiếm được lợi lộc gì. Tôn Xuyên vẫn cảm thấy xã hội này chính là kiểu thế vậy, bạn mãi đừng bao giờ trông chờ sẽ có quý nhân đột nhiên xuất hiện, nhưng đồng thời cũng đừng làm chuyện gì thất đức hết.
Mấy chục năm cuộc đời, một vòng tuần hoàn cùng lắm chỉ hai mươi năm. Chuyện bạn đã gây ra thì luôn luôn phải trả giá, mà thứ bạn không nên lấy, vậy thì hãy dùng cách khác để trả lại.
Bất kể là cách làm người hay xử sự, Tôn Xuyên đều vững ý không làm trái với lương tâm mình là được.
Nhưng đúng như Nhâm Kiệt nói với y, trong cái xã hội này không chỉ cố gắng đừng kỳ vọng quá mức, mà còn tồn tại quá nhiều thiên tai hoặc họa từ người mà ra.
Có lúc, không phải vấn đề bạn muốn hay không muốn. Mà là mọi thứ xảy ra rồi thì đến cùng bạn nên đối mặt với vấn đề kiểu gì.
Trong giới ẩm thực cú sốc nghiêm trọng nhất không gì bằng ngộ độc thức ăn. Đối với một công ty ở cái nghề này mà nói, thứ cho vào miệng không trông coi sát sao mà để xảy ra sự cố ngoài ý muốn, chính là đòn chí mạng.
Ở phương diện này Tôn Xuyên vẫn luôn tự tin mình rất cẩn trọng. Nguồn gốc tất cả thực phẩm đều trải qua sự sàng lọc rất nghiêm túc, khâu rửa sạch cũng rất đặt nặng, chưa bao giờ cho phép đội ngũ nhân viên dấm dớ tý tẹo.
Y cảm thấy đây là việc có trách nhiệm đối với mạng sống và sức khỏe của người khác nên đương nhiên không thể tùy tiện.
Dù vậy nhưng vẫn có lúc rất khó có thể quan tâm khắp mọi mặt được. Rất nhiều nhà hàng chưa chắc để tâm được như y thế, mà có lẽ là số may nên vẫn luôn yên lành, thái bình lắm thay.
Mà Tôn Xuyên với thái độ có trách nhiệm, không ngờ lại trở thành kẻ xấu điển hình.
Một nữ khách hàng ăn một suất hải sản tươi ở nhà hàng của y xong không ngờ lại đã xảy ra ngộ độc thức ăn. Trong quá trình đưa đến bệnh viện người đó hôn mê mấy bận, cuối cùng tuy cứu lại được tính mạng nhưng bởi vì bị sốc thời gian dài quá dẫn đến chết não. Nói thẳng ra chính là người thực vật.
Chuyện này trực tiếp dẫn đến kết quả là nhà hàng của Tôn Xuyên bị Cục An toàn vệ sinh thực phẩm cưỡng chế dừng kinh doanh để kiểm tra, lấy mẫu bằng chứng hóa nghiệm co kéo gần một tháng.
Nhâm Kiệt biết được chuyện này là còn phải nhờ xem trên tivi.
Tin tức và chuyện kiểu này truyền thông trước giờ là chưa bao giờ chịu bỏ qua dễ dàng. Tổ chức ra một đống chuyên gia vứt đi toạ đàm thảo luận, từ một nhà hàng thảo luận đến hẳn ngành kinh doanh ẩm thực trong nước yếu kém chuẩn mực ngành nghề rồi Cục An toàn vệ sinh thực phẩm không điều tra sâu sát vân vân và vân vân. Nói tóm lại chính là lúc không có chuyện thì đám đấy cũng chẳng nghĩ được gì, đợi đến khi chuyện xảy ra rồi, thì mỗi người đều nhô ra nói điêu nói toạng ra vẻ ta đây.
Mà thực tế kết quả kiểm nghiệm cuối cùng của Cục An toàn vệ sinh thực phẩm là thức ăn không có vấn đề. Một tháng sau cho phép Tôn Xuyên khôi phục kinh doanh.
Song ai cũng biết chuyện này cũng chẳng dễ như vậy…
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...