Lỡ Nhau Một Đời

Sáng hôm sau, ánh nắng len lỏi vào căn nhà, khiến nó càng mông lung hơn vài phần. Khương Doãn Nguyệt chuẩn bị bữa sáng cho Cẩn Thiên Và Cẩn Nguyệt xong sau đó đi đến tửu trang rượu.

Khi cô vừa bước tới nơi thì mùi hương của rượu vang bay thoang thoảng trong không khí tràn vào khoang mũi cô.

"" Chào cô Khương! "" Các nhân viên tấp nập đi qua lại, có vài người thấy cô nên lên tiếng chào.

Khương Doãn Nguyệt mỉm cười, nhẹ giọng đáp lại:" Chào mọi người. ""

Sau đó đi vào trong, cô thấy quản lí đang điên cuồng nói:" Này các người nhanh chân lên một chút, khách sắp đến rồi đó! ""

"" Có chuyện gì vậy? "" Khương Doãn Nguyệt vừa nghi hoặc hỏi .

Người quản lí quay lưng lại, cúi người khẩn trương nói:" Cô Khương, chút nữa tửu trang chúng ta có một vị khách đến đây để thử rượu, làm rượu mừng cho tiệc cưới của anh ấy! ""


Sáng sớm hôm nay ông ta đã nhận được tin là sắp có một vị tiên sinh đến thử rượu, bảo sao ông ta không khẩn trương được chứ.

Chưa đợi cô tiếp lời, vị quản lí liền chạy vọt ra bên ngoài, Khương Doãn Nguyệt cũng đi theo sau, trong sân đột nhiên xuất hiện thêm chiếc xe hơi màu đen, ánh nắng chiếu vào thân xe khiến nó càng thêm lộng lẫy.

Không hiểu tại sao tim cô bất giác đập mạnh, lòng càng không yên, cánh cửa xe bật mở một người đàn ông với vóc dáng to lớn, gương mặt điển trai, đôi mắt đẹp được giấu trong chiếc kính đen. Bộ đồ vest được may khéo léo hoàn toàn không giấu được thân hình vạm vỡ của anh.

Khi nhìn rõ gương mặt của người đàn ông đó, tim cô đang ở vực sâu không đáy thì hình như có ánh sáng chiếu vào, khiến nó đập mạnh hơn, mắt cô mở lớn một làn nước mờ nhạt.

Đã năm năm rồi, sao anh lại xuất hiện ở đây, tại sao anh lại cứ như thế mà xuất hiện trong cuộc đời cô một lần nữa?

"" Phong..."" Cô vô thức thốt ra cái tên mà đã năm năm rồi cô chưa bao giờ gọi.

Như cảm nhận được ánh mắt của cô, Triết Cẩn Phong ngẩng đầu lên đôi mắt dưới chiếc kính nhìn thẳng vào đôi mắt nhòe nước của cô, không hiểu sao bóng hình cô đứng đó hoàn toàn giống trong mơ của anh, đôi mắt đầy nước đó giống đôi mắt luôn hiện lên trong đầu anh. Anh đi từng bước, từng bước đến trước mặt cô, với chiều cao của anh thì anh phải cúi đầu xuống nhìn cô, nhưng anh lại hoàn toàn không nhớ cô... là ai!

"" Chào cô! "" Triết Cẩn Phong cất giọng nói vô cảm của mình, hai tay đút túi quần.

Khi anh vừa dứt lời, nước mắt cố kìm nén của cô rơi xuống, chảy dài trên gương mặt trắng nõn khiến mọi người chứng kiến cảnh tượng đó phải há hốc mồm. Khương Doãn Nguyệt bấu chặt hai tay vào nhau, giọng nói này, cử chỉ này đã năm năm rồi cô chưa được nghe thấy hoặc nhìn thấy.

Tại sao giọng nói anh lại xa cách như vậy?? Anh hoàn toàn không nhớ cô là ai sao hay là đây chính là di chứng sau vụ tai nạn năm đó?? ia3i

Khi thấy nước mắt cô rơi xuống không hiểu sao trong lòng anh xuất hiện nổi đau âm ẩm cùng thương xót, anh chỉnh lại giọng nói:" Xin lỗi tôi làm cô khóc sao?? ""

Khương Doãn Nguyệt lắc đầu, vội lau nước mắt:" Không có,thất lễ rồi. Xin lỗi đã để tiên sinh chê cười! ""


Triết Cẩn Phong lắc đầu, khóe môi nhếch lên nụ cười nhẹ. Vị quản lí tiến lên phá vỡ bầu không khí ngượng ngập:" À Triết tiên sinh, cô ấy là chủ của tửu trang này, cô ấy tên là Khương Doãn Nguyệt! ""

Triết Cẩn Phong đánh giá cô gái trước mặt này, sau đó đưa tay ra:" Chào cô Khương! ""

Khương Doãn Nguyệt không đưa tay ra chỉ gật đầu:" Chào anh Triết ""

"" À không biết anh Triết muốn mua rượu ở tửu trang chúng tôi với số lượng lớn đúng không ạ?? Vậy xin hỏi anh muốn dùng vào việc gì chúng tôi có thể giúp anh chọn loại rượu tốt hơn! "" Vị quản lí cung kính nói, ánh mắt thấp thởm

"" Tôi sắp tổ chức đám cưới cho nên muốn mua loại rượu có chứa hương hoa, nổi tiếng của tửu trang các vị! "" Triết Cẩn Phong đáp lời, ánh mắt lướt một vòng quanh tửu trang.

Trong đầu Khương Doãn Nguyệt như có xét đánh ngang tai, anh sắp kết hôn?? Cô không nghe lầm chứ, anh đã quay về không nhớ cô thậm chí còn kết hôn với người khác...

Cô cười khổ, lúc trước là cô một mực muốn rời xa anh, vậy mà bây giờ cô lại đau lòng khi nghe tin anh sắp kết hôn. Thậm chí năm đó cô gần như tuyệt vọng khi nghe tin anh đã mất tích, cô còn không chấp nhận Lăng Hi để chờ anh.

Trong khi cô đang thất thần, đằng xa có hai bóng dáng nhỏ bé đang ra sức chạy tới chỗ cô:" Mẹ! ""


Cẩn Thiên là con trai nên sức rất nhanh thoáng chốc đã chạy tới trước mặt cô, Cẩn Nguyệt cũng chạy lạch bạch theo sau gương mặt nhỏ nhắn ửng hồng trong rất đáng yêu.

Triết Cẩn Phong hơi bất ngờ nhìn hai đứa nhóc trước mặt mình, gương mặt giống nhau như đúc, nhất là bé trai có nét rất giống anh, còn bé gái thì rất giống cô.

"" Thiên nhi và Nguyệt nhi hai đứa có chuyện gì sao?? "" Khương Doãn Nguyệt ngồi xuống, bế cả hai đứa lên, cất giọng hiền dịu.

Cẩn Thiên được bế lên cao thì lúc này mới chú ý tới chú to lớn đứng đối diện mẹ, ánh mắt cậu trực diện với mắt anh, Cẩn Thiên nhíu nhíu mày, sao chú này giống người trong bức ảnh mà mẹ giấu trong phòng thế nhỉ???

"" Chú to lớn, chú và mẹ cháu quen biết nhau sao ạ?? "" Cẩn Thiên rốt cuộc không nhịn được, bày ra vẻ mặt thâm dò nhìn anh.

Cẩn Nguyệt ở bên cạnh cũng chú ý đến anh, ánh mắt cũng không khác anh mình là bao nhiêu, lát sau mới chớp chớp mắt nói:" Mẹ chú này là ai ạ?? ""

Triết Cẩn Phong bị Cẩn Thiên hỏi đến ngu ngơ, chú to lớn sao?? Còn Khương Doãn Nguyệt cũng không biết phải trả lời làm sao nên tốt nhất là im lặng!!!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui