Một chút một chút, ký ức rốt cuộc mở ra cho y một ô cửa sổ.
Y nhớ ra, y nhớ ra tất cả những gì liên quan đến người kia!
Người kia là vị công tử mặc áo trắng mà y cùng lão gia từng chạm mặt.
Một vị quý công tử vô luận khí thế hay diện mạo đều không thua kém lão gia. Tuấn tú thanh nhã, khí chất đặc thù, ôn nhu như ngọc, lịch sự tao nhã, cho dù hiện giờ bệnh nặng nằm trên giường, cũng không thể che giấu một thân trời sinh quý khí của hắn.
Không thể tưởng được vị công tử này chính là Giáo chủ Hỏa Thần giáo, danh liệt thiên hạ Đệ Tam cao thủ.
Càng không nghĩ tới hắn cùng lão gia là cố nhân.
Thiên hạ Tam Đại Cao Thủ tề tụ, người bình thường chỉ sợ còn không có phúc được thấy đi?
Đó là thế giới y không chen chân vào được. Cho dù y cùng bọn họ đang ở gần nhau như vậy.
Thập Lục rủ mắt xuống, làm như không phát hiện vợ mình chính đang cầm thật chặt bàn tay phải của Bạch y công tử.
Một người từng là người yêu của người nào đó, một người vợ mà không cẩn thận bị người nào đó quên đi... Là chỉ lão gia cùng vị Bạch y công tử này sao?
Nếu quả thật là như vậy, lúc trước lão gia dễ dàng thừa nhận một người nam nhân thượng giường của hắn cũng không có gì kỳ quái.
Ha hả...
"Lộ Tinh Thiên, ngươi rốt cục nghĩ ra rồi sao? Ngươi có biết hay không khi ngươi ôm lấy tân hoan, khinh liên mật yêu, trong lòng Vô Danh đang chịu bao nhiêu khổ sở? Ngươi có biết hay không hắn vẫn luôn chờ ngươi, chờ ngươi khôi phục trí nhớ, thực hiện lời hứa tiến đến tìm hắn?"
Sắc mặt thống khổ của Lộ Y Y làm cho mỗi người nhìn đến đều chỉ muốn vì nàng xua tan mọi đau lòng. Mà ngay cả Thập Lục cũng không ngoại lệ.
"Không ai so với ta càng hận ngươi! Ta một chút đều không muốn để ngươi nhìn thấy hắn. Nếu không phải hắn bệnh nghiêm trọng như thế, nếu không phải thuốc và kim châm đều vô hiệu, ta làm sao có thể để ngươi tiến đến nơi này một bước!"
"Y Y..." Vô Danh công tử nằm trên giường dùng một loại thanh âm tràn ngập thương tiếc kêu lên.
"Ngươi làm gì nói dễ nghe như vậy." Không biết nhớ tới cái gì, Lộ Tinh Thiên bỗng phản phúng nói.
"Danh và ta chia lìa đã rất nhiều năm, ngươi dám nói trong đó không có công lao của ngươi? Đúng vậy, ta đã quên rất nhiều chuyện, có điều là ai làm cho ta quên những việc này? Là ai thời thời khắc khắc đều muốn hại ta? Ngươi có nói cho Danh biết ngươi ở Long Vương Sơn làm những việc tốt gì không? Ngươi giải thích với hắn như thế nào?"
Hình ảnh trong đầu càng ngày càng rõ ràng, Lộ Y Y, Vô Danh, còn có hắn.
"Ta ở Long Vương Sơn làm chuyện gì, sao ta không biết nhỉ? (TMD ả Xú nữ ngươi! *Hất tung bàn ghế*) Thế nhưng ta thực có nghe nói ngươi mang theo vị tiên sinh tuấn mỹ của ngươi một đường chu du, thật giống như sợ người khác không biết tân sủng của ngươi là một người nam nhân hay sao vậy!"
Ánh mắt ba người cùng lúc nhìn về phía Thập Lục đang đứng ở một bên.
Vô Danh nhìn Thập Lục, nhẹ nhàng thở dài một tiếng, lập tức liền đem ánh mắt thu về.
Lộ Tinh Thiên nhìn Thập Lục, vẻ mặt tựa hồ thẳng đến hiện tại hắn mới nhớ ra có một người như thế còn đang ở cùng, yên lặng nhìn một lúc lâu sau, thu hồi ánh mắt.
Lộ Y Y nhìn Thập Lục, ánh mắt như nhìn người xa lạ.
Thập Lục lui từng bước về phía sau. (*Nước mắt giàn giụa*)
"Ngươi thật đúng là tàn nhẫn! Lộ Tinh Thiên, ngươi vẫn giống như trước kia, một chút đều không thay đổi. Vì tư lợi, làm theo ý mình, tùy hứng làm bậy! Vì bản thân mà ngươi đem Hỏa Thần giáo bức đến cảnh nan kham như thế này! Ngươi cũng đã quên Hỏa Thần giáo cũng do ngươi và Vô Danh hai người cùng nhau tự tay xây dựng lên đi?"
Trên mặt Lộ Tinh Thiên xẹt qua một tia kinh ngạc rõ ràng, đồng thời trong đầu trở nên sáng ngời, tựa hồ tất cả trí nhớ bị phủ đầy bụi đều đã trở lại.
"Khi ngươi một lòng đối phó Hỏa Thần giáo, muốn phá hủy nó, Vô Danh lại vì đây là Giáo phái hai người các ngươi cùng chung tay thành lập mà không thể buông, cả ngày khổ tâm kinh doanh. Mệt mỏi, phiền lòng, hơn nữa nghe được tin ngươi tẩu hỏa nhập ma, hắn rốt cục ngã xuống. Hắn bệnh thành như vậy cũng không nguyện chủ động đi tìm ngươi, bởi vì hắn không biết trong lòng ngươi còn có hắn hay không, hắn cũng không biết rằng kẻ ngốc tử chỉ có một mình hắn."
"Y Y, đừng nói nữa." Vô Danh suy yếu khẩn cầu.
Lệ, chảy xuống trên khuôn mặt Lộ Y Y. (A ha, cảm động a, còn xem nhờ ơn ai mà Thiên Thiên mới đi đối phó Hỏa Thần giáo? Ảnh rỗi hơi hết việc làm sao?)
"Ta thật sự không muốn giao Vô Danh cho ngươi, tuyệt không muốn. Chính là... Chính là ta không đành lòng nhìn hắn cứ như vậy một ngày lại một ngày càng thêm tiều tụy, mà ngươi lại cái gì cũng không biết, cùng tân sủng của ngươi vui vẻ tiêu dao. Ta..."
Lộ Y Y che mặt xuyên cửa sổ mà đi.
Trong phòng ngủ lưu lại ba người.
Hai người lẳng lặng nhìn nhau, không cần ngôn ngữ, phảng phất tâm thần đã khả tương thông. Lộ Tinh Thiên mở miệng vừa muốn nói gì, Vô Danh vươn tay lặng lẽ che lại miệng hắn.
"Ngươi không cần phải nói gì cả, ta biết, hết thảy những việc này đều không trách ngươi." Thân thể ốm yếu gắng gượng nâng lên, Vô Danh công tử lộ ra khuôn mặt tươi cười ôn nhu, "Cuối cùng ngươi cũng đến được nơi này, ta cũng đã rất thỏa mãn."
Lộ Tinh Thiên một chút... một chút...vươn tay, nhẹ nhàng đem Vô Danh ôm vào trong lòng.
Thập Lục yên lặng xoay người hướng ra phía cửa thang lầu. (TT^TT)
Nơi này không có chỗ cho y.
Phía ngoài tiểu lâu, tiên y của Lộ Y Y phiêu phiêu trong gió.
Thập Lục đứng phía sau nàng.
"Thực xin lỗi."
Thập Lục nhận.
"Ta không nên ám chỉ với ngươi ta là Lộ Tinh Thiên nam phẫn nữ trang. Ta nghĩ, có ngày hôm nay ngươi ở cùng hắn, ta hẳn là gánh vác trách nhiệm rất lớn."
Thập Lục không nói gì thêm.
"Ta nghĩ ngươi hẳn là hiểu được vì sao ta phải làm như vậy, đúng không?" Lộ Y Y xoay người lại.
Trầm tĩnh hồi lâu, Thập Lục mới nói một câu: "Người ấy đáng giá."
“Đúng vậy, người ấy đáng giá." Lộ Y Y cười đến đau khổ, lại vẫn như cũ mỹ đến kinh người.
"Ta, Vô Danh, còn có Lộ Tinh Thiên, chúng ta ba người cùng nhau lớn lên, tại nơi ở của sư phụ chúng ta."
Thập Lục nghe.
"Ngay từ đầu chỉ có ta cùng Tinh Thiên, chúng ta hai người cái gì cũng đều tranh hơn kém. Tranh sư phụ sủng ái, tranh võ công cao thấp, tranh hết thảy chúng ta có thể tranh. Sau đó, Vô Danh đến đây, lúc hắn đến cả người là thương, cơ hồ chỉ còn một hơi tàn. Hắn họ Hoàng Phủ."
Họ này giải thích rất nhiều chuyện, họ Hoàng Phủ, lại gọi Vô Danh. Lại là một bi kịch bị che dấu của chốn cung đình. (Anh này là con cháu của Hoàng Đế, hình như là con.)
"Mẹ ta cứu hắn. Chờ thương thế của hắn hảo, hắn liền trở thành tiểu sư đệ của chúng ta. Bởi vì ta cùng Tinh Thiên thực lực đều mạnh hơn, cho nên hắn với tính tình ôn hòa tốt đẹp tự nhiên thành người chúng ta yêu thích nhất, có lẽ là bởi vì giữa nam và nữ có ngăn trở, hắn càng thích ở cùng Tinh Thiên. Cứ như vậy, chúng ta mỗi ngày một lớn lên, thẳng đến khi mối tình đầu nảy nở."
Kỳ thật, trong lòng, Thập Lục rất muốn rời đi. Không sợ người chê cười, y chỉ muốn tìm một chỗ hảo hảo khóc một hồi.
"Ngươi còn nhớ rõ ta đã nói với ngươi ta là muội muội của Lộ Tinh Thiên sao? Chuyện này ta cũng không hề lừa ngươi. Lộ lão bảo chủ là thân sinh phụ thân của ta, mẹ ta là dược sư trong bảo. Sự ra đời của ta chỉ do ngẫu nhiên. Tựa như ta khi phát hiện chuyện của Vô Danh cùng Tinh Thiên lúc đó, đều chỉ do vô tình."
Thập Lục không thể hiểu được lúc này biểu tình trên khuôn mặt Lộ Y Y nói lên điều gì.
"Thiên phú của ta tốt lắm, tốt đến nỗi Lộ lão bảo chủ không cần nghĩ ngợi về thân phận của ta là nữ nhân, mang ta cùng với Lộ Tinh Thiên đưa đến chỗ sư huynh của người tập võ. Lộ lão bảo chủ muốn cho chúng ta cùng trở thành trụ cột cho Lộ bảo. Chính là, thiên phú lại có ích lợi gì? Khi ta biết cha ta là ai, ta cũng biết ta không có cơ hội kế thừa Lộ bảo, cho dù là chỉ là một tửu lâu!"
" Thiên phú của Lộ Tinh Thiên cũng không sai, nhưng tâm tình lại quá mức bốc đồng, khả năng trấn định kém, đối với việc tu luyện Đồng Quy công mà nói, hắn không thích hợp. Thế nhưng cũng bởi vì hắn là nam tử, hắn được lão bảo chủ tự thân truyền thụ. Mà ta lại chỉ có thể đứng một bên nhìn."
Lộ Y Y cười, "Nhìn hắn tu luyện Đồng Quy, nhìn hắn quang minh chính đại trở thành Lộ bảo Thiếu bảo chủ, nhìn hắn cùng Vô Danh tình đầu ý hợp. Khi đó ta mỗi ngày đều nghĩ, vì cái gì ta không chiếm được tất cả những thứ đó? Cũng bởi vì ta là nữ tử? Như vậy vì cái gì Vô Danh thân là nam tử lại không thích ta, mà thích Lộ Tinh Thiên? (Vì ngươi khoái ganh tị, ghen ghét, Xú tâm nhân a!)
"Mỗi lần Vô Danh đến Lộ bảo tìm Tinh Thiên, ta đều đã trộm đi theo đi. Ngươi chưa từng thấy qua Vô Danh, là bởi vì bọn họ chưa bao giờ gặp nhau trong bảo."
Mà ngươi tìm không thấy bọn họ sẽ đến Lộ bảo, kết quả phát hiện được ta. Như vậy, mê luyến của ta có phải đã cho ngươi một ít an ủi hay không?
"Ta nghĩ phá hư bọn họ, ta vốn muốn làm cho ngươi yêu ta, giúp ta ám sát Lộ Tinh Thiên. Nhưng lúc đó sự tình có chút thay đổi, ta tìm được một cơ hội so với giết Lộ Tinh Thiên còn tốt hơn. Dù sao, nếu Lộ Tinh Thiên chết, Vô Danh sẽ thực thương tâm đi."
Nàng vẫn là người không hiểu ý như vậy, Thập Lục cười khổ. Nói thẳng ra như vậy, xem y là làm bằng sắt sao?
"Ngươi biết không, hắn nói với cha hắn: hắn muốn kết hôn với Vô Danh. Ngươi xem, hắn từ nhỏ chính là một kẻ bốc đồng. Mà cha hắn, còn có sư phụ của chúng ta, rõ ràng cũng biết hắn vô sỉ, không hiểu lễ pháp đi thích một nam tử, lại vẫn không muốn bỏ hắn! Ngược lại đem tội lỗi đều đổ cho Vô Danh."
Trách không được Lộ lão bảo chủ nhìn y tràn ngập khinh thường, trách không được Lão bảo chủ nói y không phải là người thực sự có được con của mình, nguyên lai Lộ Tinh Thiên sớm đã có chính chủ.
"Ngày Vô Danh bị đuổi đi, Lộ Tinh Thiên ở trên khuôn mặt của chính mình xăm lên bốn chữ Cùng Trời Cuối Đất, tỏ vẻ vô luận thượng cùng bầu trời hạ hoàng tuyền, chờ hắn kế thừa Lộ bảo, luyện thành thần công có năng lực rồi, sẽ đi tìm Vô Danh. Đồng thời phát thệ dù thế nào cũng sẽ không quên Vô Danh. Vô Danh không muốn làm hắn khó xử, cũng không muốn sư phụ khổ sở, cho nên ly khai, đi kinh doanh một cái tiểu bang phái mà Lộ Tinh Thiên hảo ngoạn lập ra."
Trong viện im ắng, người hầu, giáo chúng đều lui xuống, chỉ có những lồng đèn cung đình treo trên hành lang không nói gì, chờ đợi bọn họ.
"Vô Danh đi rồi, Lộ Tinh Thiên muốn đi đến chỗ sư phụ bế quan tu luyện Đồng Quy công đệ thập tầng. Đây là tầng nguy hiểm nhất, nếu tâm thần hơi có chút không yên, liền có thể tạo thành nội ma xâm lấn, đến nỗi tẩu hỏa nhập ma. Ta nghĩ, cơ hội của ta đã tới. Ta có thể không cần Lộ bảo, không cần Đồng Quy công, nhưng ta muốn Vô Danh! Cách duy nhất được đến Vô Danh chính là khiến Tinh Thiên phản bội Vô Danh."
"Cho nên ngươi đem thuốc bột gây ảo giác rải vào động phủ nơi ta bế quan, khi ta xuất hiện trạng thái nhập ma ngươi liền đưa cha ta, sư phụ ta, dược sư và cả Vô Danh tới, khiến cho cha ta và cả sư phụ tin lời dối trá ngươi nói, hạ ám chỉ cho ta, cho ta ăn Tịnh Tâm đan, khiến ta quên Vô Danh. Ta không thể không thừa nhận ngươi quả thật so với ta có thiên phú, âm độc tính kế thiên phú!"
___
Ba ba ba... Tiếng vỗ tay vang lên, Lộ Tinh Thiên từ trong bóng tối của tòa tiểu lâu đi ra.
Hắn đến đây từ lúc nào?
Hắn nghe được bao nhiêu?
Thập Lục nhìn hắn một cái.
Lão gia có gì đó khác thường, tựa hồ vẻ mặt trở nên thoải mái hơn, cả người cũng giống như đã thoát ly gông cùm xiềng xích.
"Đúng vậy. Nếu lúc trước không phải ngươi nam phẫn nữ trang hấp dẫn Vô Danh, Vô Danh sao có thể đối với ngươi sinh ra tình cảm khác thường, về sau cho dù biết ngươi cùng hắn đều là thân nam nhi cũng vô pháp quay đầu lại. Ngươi hẳn là cảm kích ta, lúc trước đã không hạ độc thủ giết chết ngươi."
Lộ Y Y nói đến ngoan độc, người lại cười đến vẫn như cũ tao nhã, âm điệu cũng hảo giống như đang ở ngâm thơ. (Hồ ly tinh, độc xà nữ!)
"A, thứ nhất, ngươi hạ độc không giết được ta, cho dù mẫu thân ngươi là dược sư. Thứ hai, mặc kệ ngươi là nam nhân hay là nữ nhân, Vô Danh cũng sẽ không thích ngươi. Thứ ba, cũng vậy, mặc kệ ngươi là nam nhân hay là nữ nhân, mặc kệ ngươi thiên phú đến mức nào, cha ta cũng sẽ không đem Lộ bảo giao cho ngươi. Biết tại sao không?"
Thập Lục cảm thấy nếu lúc này trong tay lão gia có cây quạt, vậy thật sự cực kỳ giống trẻ hư đang đùa bỡn con gái nhà lành trên sân khấu kịch.
"Bởi vì ta là Lộ Tinh Thiên, mà ngươi là Lộ Y Y." (Chân lý!)
Đáp án này tuy rằng không tính là một đáp án hoàn mỹ, nhưng tuyệt đối là một cái đáp án có thể khiến người tức chết.
Lộ Y Y giận quá hóa cười, "Lộ Tinh Thiên, lúc trước ta hẳn là phải làm cho Thập Lục giết ngươi! Mà không phải là cho hắn hôm nay trở thành luyến sủng của ngươi." (Còn xem bổn sự đến đâu a chị gái! =.=)
"Quân cờ này ngươi sắp đặt tốt lắm." Khi nói, Lộ Tinh Thiên ngay cả nhìn cũng chưa nhìn Thập Lục, "Nếu không có hắn, bây giờ ta có thể đứng ở chỗ này hay không còn là vấn đề."
"Vậy ngươi tính toán xử trí hắn thế nào? Khi ngươi đã nhớ lại Vô Danh?"
Thập Lục thề y nhìn thấy Lộ Y Y âm hiểm cười, tuy rằng nàng tươi cười thoạt nhìn giống như mùa xuân tháng ba.
Vô Danh là bảo vật, y là cây cỏ. Tuy rằng không muốn nghĩ như vậy, nhưng sự thật ngay tại trước mắt. Diễn viên chính mới có tư cách bị người tranh đoạt, về phần hắn chỉ là vai phụ, phối hợp diễn, không chết đã là may mắn rồi.
Cuống quýt hồ đồ nửa ngày, thì ra mình chính là một kẻ qua đường. Ha hả.
Ánh mắt Lộ Tinh Thiên rốt cục đảo đến Thập Lục.
Lão gia không cần lo lắng, thuộc hạ có tự mình hiểu lấy. Thập Lục nghĩ y hẳn là phải nói như vậy, có điều đợi nửa ngày lại phát hiện mình không hề thốt ra một chữ.
... A~, tim thật khiến người ta buồn cười a.
"Xử trí? Hắn là nhân viên phòng thu chi trong Lộ gia bảo, làm việc không phạm sai lầm gì, vì sao ta phải xử trí hắn? Hay vì lúc trước hắn nhận sai người, đem ta nhận thành ngươi, sau đó chủ động bò lên giường của ta câu dẫn ta? Ngươi cho rằng ta sẽ vì chút việc nhỏ ấy mà xử trí hắn? Hắn không làm gì xâm phạm lợi ích Lộ gia bảo hoặc trái với mệnh lệnh của ta. Hơn nữa, ngươi cho rằng hắn bây giờ còn nghe lời ngươi đi ám sát ta sao? Ngươi xinh đẹp, không sai, nhưng cũng chỉ là khuôn mặt kia mà thôi." (Mắng hay lắm, cho anh thêm một ngón cái nữa!)
Lộ đại bảo chủ cười nhạo Thiên Hạ Đệ Nhất Xú Mỹ nhân xong, quay đầu ra lệnh: "Thập Lục, chuẩn bị xe ngựa, chúng ta phải về."
“Dạ." Thập Lục nghe lệnh, xoay người đi ra sân đi tìm xe ngựa cùng tôi tớ.
"Nga, đại mỹ nhân, Danh nhờ ta chuyển lời đến ngươi, Hỏa Thần giáo liền tặng cho ngươi. Về phần hắn, ngay đêm nay sẽ cùng ta trở về Lộ gia bảo. A, còn có, nể tình chúng ta có cùng một phụ thân, ta cho ngươi biết một tin: Ngày 28 này Võ lâm Trung Nguyên đồng minh sẽ đến vây công các ngươi, tự giải quyết cho tốt đi."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...