Đường mòn hẻo lánh trong núi chỉ vừa đủ cho một cái xe ngựa chạy qua, không gian lại trở nên yên tĩnh. Ngoại trừ một vài tiếng chim hót thú kêu ngẫu nhiên vang lên, chỉ có tiếng bánh xe lăn trên mặt đất lộc cộc. Nga, còn có tiếng roi ngựa thường thường vung lên không trung.
Mười ngày đi đường đã tiến vào phạm vi Tiềm sơn huyền, đường dần dần khó đi, cũng là vì địa hình núi non hiểm trở.
Đường núi quanh co khúc khuỷu, nhìn không thấy điểm cuối, trưa đã mau đến, có điều dọc đường đi không thấy có tiệm rượu quán cơm nào.
"Lão gia, ngài muốn chúng ta chạy cố đến thị trấn tại Tiềm sơn nghỉ trọ hay là dừng lại trong rừng nghỉ ngơi một chút? "
"Chạy đi."
“Tuân lệnh."
Đoạn đối thoại đơn giản và chuẩn xác chấm dứt, tiếp theo chính là yên lặng, yên lặng, vẫn là yên lặng.
"Ai dạy ngươi hát sơn ca*?" (*bài hát của người vùng núi)
Ân? Thập Lục có điểm hoài nghi lỗ tai của mình.
"Bẩm lão gia, không ai dạy thuộc hạ. Bài ca này thuộc hạ mấy năm vào Nam ra Bắc nghe được không chỉ một lần nên nhớ rõ."
"Nga. Thập Lục, ngươi còn nhớ rõ ngươi là người ở nơi nào sao?"
Hình như lão gia đây là đang cùng y nói chuyện phiếm?
"Nhớ rõ một chút. Không nhớ rõ rốt cuộc ở nơi nào, nhưng trong ấn tượng của thuộc hạ ở gần nhà của thuộc hạ có rất nhiều núi cao còn có rất nhiều trà điền*."(*cánh đồng trồng trà)
“Đúng vậy sao. Khi đó ngươi bao nhiêu tuổi?"
"Lúc thuộc hạ vào Lộ gia bảo đã sắp 5 tuổi."
Một tiếng thật dài "Nga" sau, không có thêm câu nào.
Thập Lục cũng không để ý, mắt xem lục lộ, tai ngóng bát phương*, cẩn thận tỉ mỉ làm công việc của người đánh xe kiêm hộ vệ. (*ý nói để ý xem xét, nghe ngóng xung quanh)
Lộc cộc, lộc cộc, tiếng bánh xe thanh quanh quẩn ở trên sơn đạo.
"Ngươi còn có thể ca bài gì, ca lên nghe một chút." (Fan no.1 ra đời!=.=)
A?
"Lão gia muốn ta hát sơn ca, Thập Lục không dám không nghe theo ──" miệng y hé ra, dương khuôn mặt tươi cười hát lên.
Ngày xưa có một Thạch thành, trong thành có một mỹ nhân nhan sắc diễm lệ vô song,
Một thiếu niên tuổi trẻ tên gọi Ngưu lang, trong nhà không có tiền cũng khong có gạo,
Chàng vì mỹ nhân mà mất hồn, ngày đêm ao ước được cùng nàng thành đôi ─
Mỹ nhân a, nàng hãy nghe ta nói ─
Ngưu lang không có tiền nhưng tấm lòng chân thật, liều mạng làm việc kiếm tiền đến cho nàng,
Đợi đến khi thóc gạo trải khắp nhà sẽ xin dưới ánh trăng làm chứng cùng nàng kết đôi,
Xin đem tên của đôi ta khắc lên phiến đá tam sinh, đời đời kiếp kiếp kết thành đôi a ─ ai hải ─ (*3 kiếp)
Sơn ca thay đổi hết bài này qua bài khác, tiếng ca réo rắt vui tươi vang động khắp núi rừng, đến nỗi chim chóc hai bên đường rừng cũng cất tiếng cùng ca, rất náo nhiệt.
(Em cũng muốn nghe anh Thập Lục hát sơn ca a...TT^TT)
Lộ đại bảo chủ ngồi ở trong xe vẫn không lên tiếng. Không nói thích, cũng không nói ghét. (Ảnh đang phê!=.=)
Thập Lục càng hát càng chỉ biết đến hát cho tận hứng của bản thân, đem cái khối tình ôm ấp bấy lâu triệt triệt để để bộc lộ! ___
"Rầm!"
Một khúc gỗ thô to từ trên cao rơi xuống cách phía trước xe ngựa không xa. Bất thình lình chặt đứt tiếng ca của Thập Lục, cũng đánh vỡ một bầu không khí rất đặc thù trong lúc đó.
Thập Lục thừa dịp này, cầm lấy túi nước uống một hơi, vừa định dùng roi đem khúc cây chặn đường mình hất sang một bên, bỗng một bóng người từ trên cây nhảy xuống.
Ân, không tồi, tiếp đất giữ được thăng bằng..
"Uy! Núi này là ta mở đường, cây này là ta trồng, muốn đi qua đường này phải nộp tiền mãi lộ!"
Thập Lục hoảng sợ, hai tay căng thẳng, vội vã hét lên một tiếng bắt ngựa dừng lại. Y sợ nếu chậm sẽ cán lên người nọ.
Thập Lục còn chưa mở miệng nói chuyện, phía sau Lộ đại bảo chủ đã tò mò ngó ra xem người đến.
Không nói trước đây chưa từng nghe thấy trên núi này có phỉ, chỉ bằng thanh âm của tên phỉ này phát ra cũng đã đủ làm cho người ta muốn tận mắt thấy, e rằng trầm tĩnh như Lộ Tinh Thiên cũng không thể khác hơn.
Người nọ dường như sợ người ta không nghe thấy mình nói gì, lại dùng tiếng nói trẻ ranh vắt mũi chưa sạch hô to một lần nữa.
"Uy! Núi này là ta mở đường, cây này là ta trồng, muốn đi quan đường này phải nộp tiền mãi lộ!"
Rất giống như trẻ con ôm sách đọc thuộc lòng.
Đúng vậy, tên phỉ chặn đường đúng là một tên răng còn chưa mọc hết,(ảnh cường điệu) đầu buộc một chỏm tóc tiểu ranh con, xem ra nhiều lắm là tám, chín tuổi.
Hai mắt thật to, cái mũi nhỏ xinh xinh, cái miệng nhỏ nhắn non mềm ươn ướt, khuôn mặt nhỏ nhắn cũng non choẹt, thân hình mũm mĩm, hai tay chống nạnh đứng giữa đường, bộ dáng mừng rỡ vì gặp được người.
Lộ Tinh Thiên bật cười."Tiểu quỷ nhà ai, đã đến tuổi đi học chưa nhỉ? Ha ha!"
Thập Lục cũng muốn cười, nhưng thân là ảnh vệ hắn đầu tiên chính là đề phòng, mặc kệ người đối diện là ai. Tiểu hài tử này mặc dù xem ra chỉ có tám chín tuổi, nhưng võ công không tồi. Cho dù chỉ là tiểu hài tử vui đùa, y cũng không thể lơ là chức trách của bản thân.
"Thập Lục, cho hắn một cái nguyên bảo coi như tặng trước tiền mừng tuổi." Lộ Tinh Thiên tâm tình hiển nhiên tốt lắm, vỗ vỗ Thập Lục đầu vai, ý bảo.
“Dạ, lão gia."
Thập Lục từ dưới chỗ ngồi lôi ra một ngăn kéo nhỏ, theo ngăn kéo lấy ra một đồng bạc nặng năm phân hai, nhảy xuống xe ngựa đi về phía tiểu hài tử.
Tiểu hài tử trừng mắt, cảnh giác nhìn người hướng về phía hắn đi tới, vẻ mặt thoạt nhìn như một tên đại hán bại hoại.
"Cho ngươi, cầm đi. Nhanh lên về nhà, cẩn thận kẻo người trong nhà lo lắng." Thập Lục tận lực dịu dàng, sợ làm tiểu tử kia sợ hãi.
Tiểu tử kia nghiêng đầu nhìn y, lại nhìn đĩnh nguyên bảo trên tay y, giật lấy. Vốn định cất vào trong ngưc, bỗng lại móc ra quăng trả lên mặt đất, ngẩng đầu, lại quát: "Để tất cả tiền bạc lại!"
Thập Lục sửng sốt một chút, hắn còn chê ít?
Có người đi đến bên cạnh y, đứng lại, "Ngươi tên là gì? Nhà ở nơi nào?" Thanh âm của Lộ Tinh Thiên không dấu ý cười.
Thập Lục lui ra phía sau từng bước, lùi đến đứng phía sau bảo chủ.
"Đem tất cả bạc lưu lại, ta có thể tha các ngươi một mạng!" Trâu non không sợ cọp, tiểu hài tử đối với hai gã đại nhân một chút vẻ sợ hãi đều không có.
"Ngoan, đừng đùa giỡn nữa, chúng ta còn phải đi. Lần này coi như bỏ qua, lần sau lại thấy ngươi chặn đường cướp bóc, sẽ đem ngươi bắt lại đưa vào quan phủ đánh đòn, biết không?" Lộ Tinh Thiên hù dọa tiểu hài tử.
"Các ngươi có cho hay không?" Tiểu hài tử nhất quyết nói.
"Cho ngươi thì ngươi làm cách nào đưa về nhà? Ngươi biết đánh xe sao?" Hôm nay Lộ Tinh Thiên kiên nhẫn đến thần kỳ. (Ảnh vừa được nghe mỹ nhân tỏ tình bất tận mờ ^^)
Tiểu tử kia đảo mắt, giơ lên một ngón tay, "Ngươi giúp ta đánh xe! Giúp ta đem đồ lên núi!"
"Ha hả," Lộ Tinh Thiên cười một chút, "Thập Lục, đem tiểu quỷ này ném tới trên cây ngủ một giấc."
“Tuân lệnh." Thập Lục khom người.
Ngay khi Thập Lục đi về phía tiểu hài tử, Lộ Tinh Thiên đi trở về xe ngựa, hai người đi sát qua bên nhau một nháy mắt, đột nhiên!
"A!"
Chỉ nghe Thập Lục hét to một tiếng, ngã xuống đất, sau khi ngã xuống đất thì bắt đầu run rẩy, lăn lộn.
Hầu như cùng lúc nghe thấy tiếng Thập Lục kêu lên, Lộ Tinh Thiên phi thân về phía tiểu hài tử chộp tới.
Tay vừa mới chạm vào y phục của tiểu hài tử, Lộ Tinh Thiên bỗng nhiên run lên đem tiểu hài tử ném ra ngoài. Tay phải trong nháy mắt liền sưng lên.
Hắn không chút do dự cắt một vết trên ngón trỏ, đem độc huyết bức ra.
Quay đầu lại nhìn Thập Lục, chỉ thấy y hoàn toàn mất đi hình người, tóc tai bù xù trên mặt đất lăn qua lăn lại, trong miệng ức chế không được thống khổ mà truyền đến tiếng rên rỉ mỏng manh .
Thật là lợi hại vô ảnh chi độc, có thể một lần đối mặt đã khiến cho Thập Lục võ công không kém, năng lực phòng độc cũng không kém trúng chiêu.
Lộ Tinh Thiên do dự một chút, ngón tay định hướng tới Thập Lục điểm huyệt.
"Dừng tay!" Một tiếng quát mỏng manh truyền đến, cùng với hai tiếng ho khan.
Lộ Tinh Thiên ngón tay tạm dừng ở trên cơ thể Thập Lục.
"Không cần điểm huyệt đạo trên người hắn, nếu không hắn một thân võ công xem như bị hủy."
Theo tiếng nói, một nữ tử áo vải xanh từ trong rừng đi ra, trong lòng ôm một tiểu hài tử thân hình mềm nhũn mất đi ý thức.
"Tiểu nữ tham kiến công tử, nhận tội cùng công tử, tiểu đệ không hiểu chuyện, trêu chọc hai vị. Khụ khụ...Tất cả đều là tiểu nữ tử dạy dỗ không nghiêm, xin nhị vị công tử đại nhân đại lượng, bỏ qua cho đệ đệ không hiểu chuyện của ta."
Lộ Tinh Thiên quay người lại.
Nữ tử ôm tiểu hài tử vén áo thi lễ, ngẩng đầu.
Hai người ánh mắt giao nhau.
Nữ tử trong mắt hiện lên kinh ngạc, lo lắng, sợ hãi, ngượng ngùng... nhiều loại vẻ mặt phức tạp.
Lộ Tinh Thiên trong mắt xẹt qua một tia khó hiểu.
Áo xanh váy thô cũng không thể che dấu được quốc sắc thiên hương của nữ tử.
Lộ Tinh Thiên cũng gặp qua không ít nữ tử xinh đẹp, nhưng cô gái trước mắt cùng các nàng có điểm khác lớn nhất chính là vẻ ôn nhu.
Ôn nhu đến tận xương tủy, thanh cao thuần khiết. Không giống như là xuất thân sơn dã, thật như là..
"Ngô..." Tiếng kêu rên rỉ đánh gãy màn trầm mặc giữa hai người.
Nữ tử cúi đầu, trên mặt hiện lên sắc đỏ ửng.
"Vị cô nương này, nếu là không có ý hại người, có thể nhờ ngươi trước hết giúp thuộc hạ của ta giải độc? "
"Tất nhiên là nên làm." Nữ tử vội vàng nói: "Có điều..."
"Đệ đệ của ngươi không sao cả, chẳng qua bị ta đánh hôn mê mà thôi. Đợi lát nữa nhân huynh (ò-ó, “nhân huynh” đấy! Xưng hô thân mật nhanh thế, đúng là phường háo sắc!) giúp hắn thôi cung quá huyệt, hắn tự nhiên hồi tỉnh."
"Không phải, ý tiểu nữ không phải như vậy. Lộ bảo chủ uy chấn nhất phương, đại nhân đại lượng, tiểu nữ tin rằng ngài không cùng tiểu hài tử chấp nhất, tiểu nữ chỉ muốn nói là độc mà quý thuộc hạ trúng phải rất nan giải, vốn là tiểu nữ đưa cho tiểu đệ để hắn có thể tự vệ vào lúc nguy nan, không nghĩ hắn chẳng biết nặng nhẹ, lại dùng đối phó với quý thuộc hạ. Tiểu nữ có thể giúp y tạm thời không đâu đớn nữa, nhưng nếu muốn giải hết độc trên người, phiền Lộ bảo chủ quá bước thảo xá một lần."
Nàng biết ta?. (bản năng sắc lang săn mồi MODE: ON!)
Lộ Tinh Thiên nhướng mi, ánh mắt lộ ra hứng thú.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...