Thời tiết lạnh lẽo, ăn lẩu là thích hợp nhất.
Chiều chủ nhật, hai người ôm nhau nằm trên sô pha xem phim. Bầu không khí yên tĩnh bao quanh hai người, mười ngón tay nắm lấy nhau, có thể nhìn thấy hạnh phúc. Có điều không khí yên tĩnh này nhanh chóng bị phá vỡ, còn chưa xem xong phim truyền hình, điện thoại Thành Hướng Bắc đã vang lên.
“Đức Tử, có việc?”
“Lão đại, tin tức tốt này! ” Lý Duy Đức hưng phấn nói.
“Thế nào, trúng năm năm vạn hả?” Thành Hướng Bắc trêu ghẹo.
“Không phải, không phải, đêm nay mấy người đẹp ký túc xá nữ hẹn! Ăn lẩu!”
“Không đi.” Thành Hướng Bắc không thèm nghĩ gì mà từ chối luôn, hắn là hoa đã có chủ, ăn no rảnh rỗi góp vui làm gì. Tuy nhiên lỗ tai hạ hi ở bên cạnh, ăn lẩu?: “Chờ, chờ một chút, ăn lẩu?”
Thành Hướng Bắc nhìn hai mắt phát sáng của Lộ Nam, tâm càng nghĩ không ổn: “Chuyện kia, đùa thôi…”
“Lão đại, cậu không thể không đi được! Ngài là gốc cây tươi trẻ nhất học viện công nghiệp, cậu không đi làm sao giữ thể diện cho chúng tôi được!” Lý Duy Đức gào rống như quỷ bên kia: “Còn nữa còn nữa, tiền ăn ấy, cậu không đến cũng phải nộp tiền ăn đó!” Đây mới là trọng tâm nè.
“Đúng là ăn lẩu à?” Lộ Nam cầm lấy điện thoại hỏi.
Lý Duy Đức bên kia sửng sốt, nói: “Đúng vậy!”
“Tôi cũng muốn đi!” Lộ Nam đánh nhịp.
“Này! Tôi…” Còn chưa nói hết đã nghe bên kia bùm bùm: “Lý Duy Đức, cậu bị ngu à! Thêm Lộ Nam không phải thêm nguy hiểm à! Bốn nữ sinh làm sao phối hợp với năm nam sinh được?!…! @#%…”
Quán lẩu cạnh trường học.
Để nịnh bợ nữ sinh, Lý Duy Đức đã đến chỗ hẹn từ sớm.
Lưu Phi không giỏi giao tiếp, phần lớn là Lý Duy Đức và La Minh chào hỏi khách khứa, cho nên chưa đầy một lát, dưới công phu của mình đã làm quen được với các nữ sinh, bầu không khí vô cùng náo nhiệt, Thành Hướng Bắc và Lộ Nam đến sau. Vốn dĩ Thành Hướng Bắc không muốn đến, cũng không chịu nổi kiểu chụp mũ “Không đoàn kết với bạn bè trong lớp, không yêu thương hữu nghị ký túc xá”. Hắn không có ý kiến với nữ sinh nhưng hắn sợ Lộ Nam lại có.
Lộ Nam căn bản chẳng thèm nghĩ đến chuyện quan hệ hữu nghị ký túc xá, toàn bộ sự chú ý của cậu đều đặt lên nồi lẩu. Để tỏ lòng thân thiết hai nhà nam nữ, bọn họ chọn một nồi lẩu uyên ương cực lớn, thịt bò thịt dê rau dưa tràn ngập cả bàn, Lộ Nam nghe được âm thanh nước lẩu sùng sục, nước bọt cũng tứa ra.
Cậu ra ngoài rửa tay, xong ngồi bên cạnh bàn, đôi mắt trông ngong vào thịt nóng hầm hập.
Khách thì tỏ vẻ yểu điệu thực nữ, hoàn toàn không chú ý đến ăn uống. Lý Duy Đức hài hước, La Minh ân cần, Lưu Phi vừa nhìn đã thấy là một con người giản dị, sáng mắt nhất chính là Thành Hướng Bắc, nhân vật cao cấp của học viện công nghiệp, học tập tốt, thể thao giỏi, nhân duyên càng tốt, người tốt như vậy, không thể nói không có suy nghĩ muốn tiến thêm vài bước.
Tâm tư là vậy nhưng không được đối phương đáp lại, Thành Hướng Bắc đối xử với các cô rất công bằng, không vì ngoại hình xấu đẹp dẫn đến thái độ đối xử khác nhau. Có lẻ vui mừng nhưng cũng có người buồn bực, nhất là hoa khôi được vạn người nâng – đại mỹ nhân Sở Liên. Từ trước đến nay học viện công nghiệp nam nhiều nữ ít, thậm chí có khoa còn không có một nữ sinh, thật giống vì sao bao quanh mặt trăng vậy. Lần quan hệ hữu nghị ký túc xá này là do Lý Duy Đức chạy đến học viện ngoại ngữ cấu kết, nếu như không phải thấy hắn quá ân cần, hơn nữa phòng họ còn có đại nhân vật Thành Hướng Bắc, rất khó nói hoa khôi của ký túc xá sẽ rơi vào tay ai.
Lộ Nam không hề biết tâm tư của mấy vị này, cậu nhìn ngang nhìn dọc, nời mở rồi sao không ai thả thịt vào! Nồi này có ăn được không vậy? Cậu hất hất khuỷu tay Thành Hướng Bắc, ánh mắt ai oán.
Thành Hướng Bắc nở nụ cười, ánh mắt rất ôn nhu.”Đói bụng?”
Gọi một bàn đồ ăn lớn như vậy, mà không ai thả gì vào trong, Lộ Nam sốt ruột lắm đó. Thành Hướng Bắc vỗ vai cậu: “Các cậu, vừa ăn vừa nói chuyện đi!” Nói xong, đi đầu thả một đĩa thịt bò vào. Một bên không cay, một bên cay, Lộ Nam cắn đũa, vội kêu lên: “Em muốn ăn bên cay!”
Thành Hướng Bắc biến sắc, len lén ghé vòa lỗ tai cậu nói nhỏ: “Bảo bối, em ăn cay sẽ khó chịu.”
Lộ Nam đỏ mặt.
Không hổ là tình cảm thắm thiết của đôi thanh mai trúc mã lớn lên bên nhau, độ ăn ý của hai người tốt đến mức không thể phủ nhận được.
Con mắt Lộ Nam nhìn chỗ nào, đôi đũa Thành Hướng Bắc sẽ dừng đến đấy. Thịt bò, thịt dê đều vào bụng Lộ Nam hết, gia vị, đồ uống vĩnh viên đầy đủ, đừng nói đám nữ sinh trắng mắt, đến mấy vị thiếu gia phòng 307 cũng sửng sốt. Lý Duy Đức chăm chú nhìn nữ sinh đối diện, chọc chọc Thành Hướng Bắc, nói nhỏ: “Lão đại, cậu cũng gắp cho bạn đối diện với!”
Thành Hướng Bắc gắp cho Lộ Nam vài miếng cải trắng, mới liếc mắt nhìn hắn: “Tôi thực sự không có hứng thú.”
Lý Duy Đức không tin.”Cậu dám thề không?”
“Đương nhiên.” Thành Hướng Bắc nhún vai, tiếp tục hầu hạ Lộ Nam ăn uống. Lý Duy Đức quan sát hắn một hồi, quả thật hắn chỉ nhìn qua mấy bạn kia, trên mặt cũng không có biểu hiện khác thường nào. Lý Duy Đức và La Minh nháy mắt, hai người thầm hiểu lẫn nhau mà tấn công ác liệt mấy nữ sinh. Dù sao đối thủ có uy hiếp lớn nhất đã tự động bỏ quyền thi đấu, buông tha cơ hội ngon thế này mới là đứa ngốc.
Tình cảm tốt đẹp không thể nhường, cơ hội giao hữu cũng như vậy. Ít nhất có sở liên hoàn toàn thờ ơ với hành động ân cần của hai người, cô cố gắng duy trì khuôn mặt tươi cười, không cho người khác biết được mình đang mất mát.
Lần đầu nhỏ gặp Thành Hướng Bắc là ở sân bóng rổ của trường, khi đó nhỏ đang đánh tenis với bạn cùng lớp, thế nhưng một bên lại không ngừng truyền đến âm thanh cổ vũ, hai người tò mò gác vợt lại đi qua xem. Nhỏ chỉ cần liếc mắt cái đã thấy Thành Hướng Bắc nhảy lên cao làm một quả Dunk (tay không nhét bóng vào rổ), dưới ánh mặt trời, mồ hôi ướt đẫm khuôn mặt, cả cơ thể ngập tràn năng lượng, cười một cái như tỏa sáng. Thì ra cũng có một người như vậy, dư vị của nó theo cô thật lâu thật lâu. Nhỏ được tôn làm hoa khôi thì chắc chắn có đông người theo đuổi, có điều cô hay so sánh họ với Thành Hướng Bắc, thiếu chiều cao một chút, mặt không đẹp trai bằng, thái độ không đứng đắn…nói tóm lại, người kia không phải Thành Hướng Bắc.
Bây giờ, cơ hội đang mở ra trước mắt, nhỏ dè dặt hy vọng Thành Hướng Bắc có thể nảy sinh tình cảm tốt đẹp với mình, như vậy…nghĩ đến đoạn này, sở liên ai oán liếc mắt nhìn Thành Hướng Bắc, kết quả chỉ thấy đối phương chăm chú gắp rau cho bạn thân, căn bản không thèm chú ý đến cô.
“Ừm, bạn Thành và bạn Lộ là bạn tốt của nhau à?” Sở liên do dự một chú, rốt cuộc cũng lên tiếng.
“À, cậu nới lão đại và Lộ Nam à!” La Minh nhảy vào, giành nói: “Đó là từ nhỏ bú chung một mẹ mà lớn lên, nhiều năm rồi không thể rời xa nhau.” Nói xong, còn xác minh lại: “Đúng vậy không, lão đại?”
Thành Hướng Bắc trừng mắt nhìn hắn, không nói chuyện.
“Vây bạn Thành có bạn gái chưa?” Một nữ sinh tò mò hỏi.
“À.. ” Thành Hướng Bắc dừng một chút, quay đầu nhìn Lộ Nam, nở nụ cười.
“Có sao có sao? ” Một cô dãy đối diện cũng tò mò.
Thành Hướng Bắc nở nụ cười dịu dàng, nhìn xung quanh, ánh mắt kiên định nói: “Đã có người trong lòng.”
“Hả?! Lão đại, sao lại cho một thông tin khủng bố vậy, sao không nói sớm!” Lý Duy Đức tạc mao, nhảy lên nhảy xuống nói: “Nói mau, nói mau, rốt cuộc chị dâu như thế nào! Có phải là đại mỹ nhân xinh đẹp như tiên nữ không?”
Thành Hướng Bắc lắc đầu, không nói.
Lý Duy Đức còn muốn hỏi, La Minh đã ngắt lời hắn, hề hề hà hà nói: “Vậy buổi đêm cậu cầm di động nhắn nhắn là đang đưa tình với chị dâu à?”
“Khụ! Khụ! Khụ!” Lộ Nam đang ăn thì bị nghẹn, Thành Hướng Bắc vội vàng đưa nước giúp cậu thuận khí: “Nam nam, ăn từ từ thôi, uống nước đi nào…”
“À, đúng rồi! Nhất định Lộ Nam biết chị dâu thế nào!” Lý Duy Đức hưng phấn, kêu gào với Lộ Nam: “Lộ Nam, nói nhanh lên, cậu đã gặp chị dâu bao giờ chưa?”
Lộ Nam thật vất vả mới thuận khí, ngoảnh lên thấy tất cả mọi ánh mắt đều dồn vào mình, cậu không được tự nhiên nuốt vài ngụm nước bọt: “Cái gì, chị dâu cái gì?”
“Phản ứng của cậu cũng thật chậm chạp, đương nhiên là bạn gái của Thành lão đại rồi!”
“Hắn không có bạn gái mà!” Bạn trai thì có một, ngay trước mắt mọi người đây.
“Cái gì? Vậy sao lão đại lại nói có người trong lòng chứ?!” Lật bàn, không thể dối người vậy được!
“À, chuyện này! ” Lộ Nam chậm chạp gật đầu.
“Rốt cuộc là người nào chứ! ” Lưu Phi nghe đến nóng nảy.
“Chuyện này…tôi cảm thấy thịt dê hôm nay không tệ, gọi thêm đĩa nữa đi!” Lộ Nam nghiêm túc nói.
Quần chúng nhân dân bất lực ngã xuống, nam sinh giơ chân, nữ sinh ai oán, chỉ có Thành Hướng Bắc cười như được rót mật, hắn cao giọng gọi nhân viên nhà hàng mang đến thêm một đĩa thịt dê nữa: “Nam nam, em ăn đi, thiếu gọi thêm!”
Bữa cơm này, tàn vào lúc chín giờ hơn.
Lộ Nam vỗ vỗ cái bụng nhỏ phình ra, vô cùng thỏa mãn với lần liên hoan này.
Bọn Lý Duy Đức ân cần hộ tống nữ sinh về ký túc xá, Thành Hướng Bắc cùng Lộ Nam đi bộ tiêu thực, vẫn duy trì khoảng cách với những người khác, nhì nhèo với nhau ở phía sau.
“Ăn thật là no mà!” Lộ Nam sung sướng nói.
“Làm như em theo anh bị ngược đãi vậy.” Thành Hướng Bắc xoa đầu cậu.
“Em đã lâu không ăn lẩu, anh đừng suy nghĩ lung tung.”
“Vậy cuối tuần mang em đến nhà hàng em thích, chỉ hai ta thôi.” Không cần phải ăn với một đám người ồn ào.
Lộ Nam lắc đầu, nói: “Ăn lẩu nhiều người mới vui chứ.”
Thành Hướng Bắc cười, may mà Lộ Nam thích ăn, cậu căn bản là không hiểu hôm nay tụ họp vì cái gì! Nghĩ đến đoạn này, hắn vuốt ve khuôn mặt Lộ Nam, trêu ghẹo nói: “Nhiều nữ sinh vậy mà em vẫn yên tâm ăn được, lỡ anh bị người ta nhắm trúng thì phải làm sao đây?”
Lộ Nam lập tức trừng lớn mắt, tức giận nói: “Ai! Ai nhắm trúng anh!”
“Không, không… ” Thành Hướng Bắc vội vàng khoát tay, cả buổi hắn chỉ lo Lộ Nam ăn uống, chẳng thèm chú ý ai ngồi đối diện nữa, sau này gặp mặt chỉ cần nhớ tên là được rồi.
Nhìn bộ dạng khẩn trương của hắn, Lộ Nam dừng lại, hai tay khoanh trước ngược trừng hắn: “Anh thành thật khai báo đi!”
“Không, không phải mà…chuyện không có thì anh làm sao nói được chứ!” Thành Hướng Bắc kêu oan.
“Không có việc gì thì anh hoảng làm gì!” Lộ Nam đi trước hắn một bước vào nhà ký túc luôn.
Thành Hướng Bắc đi theo sau khóc không ra nước mắt, bảo bối ơi phản xạ của em cũng dài quá mà, lúc ăn thì sao không bao vệ chủ quyền chứ: “Đừng mà, đừng mà, đừng giận mà.”
Lộ Nam cho hắn hai cái băng phiến.
“Anh nói đùa thôi mà..” Ăn nói khép nép.
“Anh là con hổ thúi, nói không chừng cũng có người thích em đó!”
“Hắn dám!!!!” Mèo bệnh lập tức biến thành hổ dữ, Thành Hướng Bắc nhìn chằm chằm nói: “Anh thấy hắn không muốn sống mới dám trêu chọc em!”
“Anh nhỏ giọng lại chút coi!” Lộ Nam cấp tốc che miệng hắn: “Anh điên rồi à!”
“Ưm… Ưm… ” Thành Lão Hổ phẫn nộ.
“Được rồi được rồi, đùa anh chút thôi mà!” Lộ Nam bất đắc dĩ buông tay.
Mỗ Hổ cười hài lòng, liếm lòng bàn tay người nào đó một cái.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...