Lộ Nam Hướng Bắc II

Lộ Nam than phiền với Thành Hướng Đông mình phải làm cổ động viên ở đại hội thể dục thể thao, đồng thời tỏ vẻ ghen tị vô cùng với thành tích của Thành Hướng Bắc.

Lúc đầu Thành Hướng Đông thoải mái cười to, ngày hôm sau đã chuyển phát nhanh cho Lộ Nam một đôi giày thể thao của nhãn hiệu nổi tiếng. Lộ Nam vô cùng vui vẻ, đi trên chân rồi đi lại không ngừng, Thành Hướng Bắc lại ai oán, nghĩ rằng anh trai mình quá quan tâm đến Lộ Nam rồi….ôi.

“Lão Hổ, anh thấy thế nào?” Lộ Nam thấy Thành Hướng Bắc mặt mày rầu rĩ, ân cần hỏi thăm.

“Không có việc gì. ” Thành Hướng Bắc lắc đầu, thấy đôi giày Lộ Nam đi trên chân đặc biệt không vừa mắt: “Nam nam, hay anh mua cho em một đôi giày khác nhé?”

“Mua làm gì? Giày em vẫn đi tốt.” Lộ Nam giơ chân lên, giày thể thao bóng loáng. Thành Hướng Bắc bất bình, chạy vào trong phòng đưa ra một cái túi: “Được rồi, hôm qua chú Lý mang đến, còn chưa nhìn xem là cái gì?”

Lộ Nam ngồi thẳng lưng dậy, nhìn xuyên bên trong xem là bảo bối gì: “Hả? Đây không phải giày bà nội em làm à?” Là một cái túi đơn giản, bên trong có một đôi giày vải tự làm: “Sao lại chỉ có một đôi chứ!”

Thành Hướng Bắc lấy ra, đi lên chân, rất hợp: “Ha ha, bà nội đối với anh thật tốt!”

“Stop! Bà nội quá bất công, em mới là cháu ruột của bà mà!” Lộ Nam trề môi.

“He he, đều như nhau đều như nhau!” Thành Hướng Bắc đi giày rồi đi qua đi lại vài bước: “Khona hãy nói, giày vải thật sự thoải mái! Nhẹ nhàng thoáng khí…” tuy rằng có chút kiểu dáng quê mùa.

“Vậy anh đi đi, đỡ phải oán hận ông đây đi giày thể thao.”

“Đúng vậy, chút nữa anh còn phải đi.” Thành Hướng Bắc gật đầu cười vui vẻ.

Hai người một quê mùa một sành điệu đi về ký túc xá, lý duy đắc mắt tinh, kêu lên: “Lộ Nam! Mua khi nào vậy? Cái này là số lượng có hạn đó! Ái chà…không phải là hàng nhái chứ?”

“Hừ, tôi cởi ra cho cậu giám định xem có phải hàng giả không!” Lộ Nam móc ra giấy tờ chuyển phát nhanh, nói: “Này, chuyển phát nhanh từ quốc tế, mới bóc hộp ra thôi.”

“Không tệ không tệ, đáng tiếc đáng tiếc. ” Lý Duy Đức vòng quanh cậu hai vòng.

“Đáng tiếc cái gì? ” Lộ Nam nhíu mày.

Lý Duy Đức cười gian xảo.”Đôi này đắt là vậy! Đi trên chân cậu thật đáng tiếc.”

“Cút đi! ” Lộ Nam tức giận.

“Hướng bắc, cậu gần đây… ” Trước giáo đường, vu mộ phong gọi Thành Hướng Bắc, muốn nói rồi lại thôi.

“Thế nào? Có việc? ” Thành Hướng Bắc thong dong trả lời.


“À… ” vu Mộ Phong nhìn giày dưới chân cậu, nụ cười có vẻ chán ghét: “Không có gì,ngày mồng một tháng năm cậu có dự định gì chưa?”

“Ngày mồng một tháng năm? ” Thành Hướng Bắc nhíu này, ngày nghỉ đến nhanh vậy? Ba đến năm ngày, có dự định gì tốt đây: “Tôi còn chưa nghĩ đến.”

“Vậy à!” vu mộ phong gật đầu: “Mồng một tháng năm có hứng thú cùng đi du lịch không?”

Thành Hướng Bắc trầm ngâm một lát, trả lời: “Ngày mồng một tháng năm có nhiều người đi du lịch lắm, tạm thời không quan tâm.” Dừng lại một chút, lại hỏi: “Còn có chuyện gì sao?”

“À, không, không có.”

“Vậy tôi đi trước đây?” Thành Hướng Bắc không quay đầu, đi thẳng về hướng ký túc xá.

Vu Mộ Phong khẽ cắn môi, gọi: “Hướng bắc!”

“Hửm? ” quay đầu.

“Nếu sinh hoạt khó khăn, tôi có thể giúp đỡ cậu.”

“Hả? ” Thành Hướng Bắc kinh ngạc, nghĩ lại, nở nụ cười.”Cảm ơn quan tâm, tái kiến!”

Trở lại ký túc xá, tươi cười trên mặt Thành Hướng Bắc không cách nào ngăn nổi.

Lộ Nam nhìn hắn kỳ quái, đá cho một cái: “Cười ngốc gì vậy?”

“Nam nam, anh đột nhiên phát hiện ra…”

“Anh phát hiện ra cái gì? Đừng thưa nước đục thả câu đó.”

“Anh trở thành tiểu bạch kiểm em nuôi.”

“Phụt…” Lộ Nam phun ra một miệng bánh kem: “Khụ Khụ…anh vừa nói cái gì?”

“Anh trở thành tiểu bạch kiểm em bao dưỡng.” Lặp lại một lần nữa.

“Vớ vẩn! Giữa hai chúng ta phải là anh nuôi em mới đúng chứ.” Lộ Nam lắc đầu, ăn xong bánh kem lại chơi game, lịch trình vô cùng chặt chẽ.


Hai người đang nói chuyện thì Lý Duy Đức và la minh về: “Ơ, Lộ Nam cũng ở đây à!”

“Ừm!” Cậu ôm lấy laptop Thành Hướng Bắc mà ra sức giết quái.

“Lộ Nam, cậu có người thân ở nước ngoài à?” La minh thấy giày trên chân Lộ Nam, thuận miệng hỏi.

“À, đúng vậy.” Lộ Nam gật đầu: “Chị tôi ở nước ngoài.”

“Chị cậu đối với cậu thật tốt, giày này rất đắt đó.”

“Hả? ” Lộ Nam mờ mịt ngẩng đầu.”Giày này không phải chị mua cho.”

“Vậy là ai? ” Lý Duy Đức kỳ quái, Thành Hướng Bắc quay đầu.

“Anh hắn.” Lộ Nam chỉ chỉ Thành Hướng Bắc rồi lại vùi đầu vào trò chơi.

“Tôi dựa vào! Lão đại, Lộ Nam là thái thượng hoàng nhà các cậu đúng không?” Lý Duy Đức  sợ hãi than nói: “Sắp xếp một bảo mẫu là cậu còn không nói, còn muốn toàn gia tổng động viên nịnh nọt Lộ Nam nữa?”

Thành Hướng Bắc cắn răng, Lộ Nam là của một mình hắn, ai cho phép bọn họ cũng thích Lộ Nam được?! Anh hắn muốn tặng một đôi giày còn được, cha hắn còn muốn tặng Lộ Nam một cái xe cơ!

…………………………………..

Ngày nghỉ tới gần, sau thời gian học Thành Hướng Bắc tham gia nhiều hoạt động hơn.

Lộ Nam tranh thủ nữa ngày rảnh rỗi chạy đến thư viện đọc truyện tranh kiêm sưởi nắng.

“Lộ Nam? ” Mạnh Thiên Trạch chờ đợi mấy ngày mới thấy Lộ Nam xuất hiện, vừa thấy đã tuơi cười đến gần.

Lộ Nam ngẩng cái đầu đang tập trung trong truyện lên, híp mắt nói: “À, bạn học Mạnh.”

“Còn gọi anh là bạn học Manh, không cần phải khách khí nhưu vậy.” Mạnh Thiên Trạch ngồi xuống bên cạnh cậu, không đồng ý lắc đầu.

Lộ Nam hơi ngẩn người.”Vậy phải gọi anh là gì?”

“Gọi thiên trạch hoặc A Trạch, nhà anh đều gọi anh như vậy.”


Lộ Nam nhíu mày, tôi có phải người nhà anh đâu, có điều cũng chỉ là tên gọi mà thôi, không cần thiết phải đôi co: “Thiên Trạch.”

Mạnh Thiên Trạch nở nụ cười, hỏi: “Em đang đọc gì? Vậy”

Lộ Nam dương dương tự đắc với quyển sách trong tay.”Này, anh thử đọc xem.”

Mạnh Thiên Trạch cúi đầu, thấy trên bìa mặt xuất hiện mấy chữ cực lớn “DOREMON”, khóe miệng co quắp: “Cậu thích đọc truyện này.”

Lộ Nam gật đầu.”Truyện này đọc rất hay!”

Khóe miệng Mạnh Thiên Trạch lại giật, hỏi: “Lộ Nam, thứ bảy này có rảnh không?”

“Thứ bảy? ” là ngày cố định làm tình với Lão Hổ? Lộ Nam nhíu mày, lắc đầu: Không rảnh.”

“Vậy….chủ nhật thì sao?” Mạnh Thiên Trạch cẩn thận hỏi rồi lại mong chờ.

“Buổi chiều rảnh, làm sao vậy?”

Mạnh Thiên Trạch thở phào một cái, cười nói: “Vậy là tốt rồi, tối chủ nhật anh mời em ăn cơm.”

“Sao anh lại mời tôi đi ăn cơm?” Cũng chẳng thân chằng quen gì.

“À…” Mạnh Thiên Trạch tạm dừng, lại tiếp tục nói: “Hôm đó sinh nhật anh.”

“Anh muốn mời tôi ăn sinh nhật?” Lộ anm chỉ vào mũi mình, trong lòng có chút kì quái. Mạnh Thiên Trạch bị cậu hỏi thẳng đến xấu hổ, chỉ còn cách cười cười nói: “Đúng vậy, người nhà tôi đều không ở đây, một mình sinh nhật rất cô đơn.”

“Ồ, như vậy sao!” Lộ Nam gật đầu.”Được rồi, ăn chỗ nào?”

“Khách sạn Trung Thiên được không?” Ở đó vừa đẳng cấp lại có phong cách.

“Được.” Đảm bảo anh sẽ không có một ngày sinh nhật trôi qua trong cô đơn.

Lúc ăn cơm tối, Lộ Nam đem mọi chuyện thông báo cho Thành Hướng Bắc.

Thành Hướng Bắc cơ hồ muốn lật ngược bàn.”Nam nam, sao em có thể đồng ý ăn tối với hắn chứ?”

“Sao em lại không được đồng ý chứ?” Lộ Nam mạnh mẽ kéo tay hắn ngồi xuống: “Anh ngồi xuống trước đi, em nhìn anh đến mỏi cổ.”

Thành Hướng Bắc ngồi xuống thở phì phò, cái cổ ngạnh cứng không nói lời nào.

“Anh tức giận cái gì?” Lộ Nam kỳ quái hỏi.


“Anh tức giận cái gì?! ” Thành Hướng Bắc tàn bạo quay đầu lại: “Em và môt tên đàn ông không đứng đắn, anh còn không được tức giận?!” Phẫn nộ bốc lên cao.

“Ố? ” Lộ Nam kỳ quái.”Anh không đi với em à?”

“Hả? ” Thành Hướng Bắc kêu sợ hãi.”Em nói cái gì? Hai ta cùng đi?”

Lộ Nam gật đầu.”Anh không đi thì em đi làm gì?”

Thành Hướng Bắc thở dài một hơi, nói: “Nam nam, muốn nói gì thì phải nói hết, trái tim bé nhỏ của anh không chịu được sự giày vò của em đâu.”

“Rõ ràng là bản thân anh hiểu sai còn gì.” Lộ Nam khoát tay nói: “Hắn nói sinh nhật trải qua một mình rất cô đơn nên em gật đầu, muốn nhiều người náo nhiệt còn không dễ dàng, chúng ta phải gọi thêm vài người.”

Thành Hướng Bắc mừng thầm trong bụng, cũng không biết tiệc sinh nhật của Mạnh Thiên Trạch biến thành dạng gì nữa.

Chiều chủ nhật, hai người Thành Lộ luời biếng rời khỏi giường.

“Nam nam, có chỗ nào khó chịu không?” Trong phòng tắm, Lộ Nam đang đánh ra, Thành Hướng Bắc ôm chầm lấy cậu từ phía sau, ghé vào tai cậu nhì nhèo.

“Không tồi. ” Miệng Lộ Nam đầy bọt biển, lắc đầu.

“Vậy là tốt rồi, có điều chúng ta không đi đến tiệc sinh nhật Mạnh Thiên Trạch được không?”

Lộ Nam súc miệng qua, mở miệng nói rằng.”Nói đi là phải đi, hơn nữa em hẹn với bọn Đức Tử rồi. Nghe nói hải sản Trung Thiên không tệ, vừa lúc mang A Phi đến bổ sung dinh dưỡng.

“Vậy được rồi. Phải chăng em nên nói với Mạnh Thiên Trạch một câu trước?” Hắn thật sự có ý tốt nhắc nhở.

“Không cần, đến lúc đó cho hắn một kinh hỉ!” Nhiều người đến “chúc thọ” Mạnh Thiên Trạch như vậy, tên kia hẳn sẽ rất cảm động? Lộ Nam suy nghĩ đến say sưa, Thành Hướng Bắc một bên nén cười đưa Lộ Nam đến bàn ăn, không phải lòng dạ hắn hẹp hòi, mà là tên Mạnh Thiên Trạch này tuyệt đối có ý không tốt với Lộ Nam. Một mình ăn sinh nhật sẽ cô đơn!? Thôi dẹp đi! Đường đường là nhân vật phong vân của học viện thương mại, ngay cả người ăn sinh nhật cùng cũng không có sao? Nói ai mà tin được!

Hai người quấn lấy nhau đến khi trời gần tối mới liên lạc với Lý Duy Đức cùng đến khách sạn Trung thiên. Vừa vào cửa đã có nhân viên dẫn đường, xác nhận thân phận Lộ Nam xong, dẫn bọn họ đến một căn phong ở lầu hai.

Cửa vừa mở ra, mọi người cùng hô to: “Happy Birthday!!!”

Mạnh Thiên Trạch sửng sốt, mọi người cũng sửng sốt. Căn phòng rất yên tĩnh, có một bàn trong không lớn lắm, trên bàn bày biện nhiều thức ăn tinh xảo cùng hoa tươi thanh lịch, Mạnh Thiên Trạch đang nói chuyện phiếm với Sở Liên trên ghế sô pha.

“Ồ, đều tới sao!” Mạnh Thiên Trạch lấy lại tinh thần, vội vàng bày ra khuôn mặt tươi cười, ý hắn chỉ mời một mình Lộ Nam nhưng căn cứ vào lý giải bản thân về cậu, cho nên để đề phòng thành hướng băc, hắn cũng kéo Sở Liên đến dự bị. Nếu Thành Hướng Bắc đến thì hắn cũng tạo điều kiện cho Sở Liên, nếu chỉ một mình Lộ Nam đến, Sở Liên tùy cơ ứng biến tìm lý do rời đi. Tính toán không tệ, nhưng đáng tiếc hắn không biết được dây thần kinh của Lộ Nam thô đến mức nào.

“Sinh nhật Mạnh đại ca, chúng tôi sao có thể không chúc mừng được?” Lý Duy Đức tinh nhanh, liếc thấy tình hình không bình thường lắm, có điều mọi người tới, bánh ga tô cũng mua rồi, không ăn đủ sao đi được?

“Cảm ơn mọi người đã giữ mặt mũi cho anh, nào, đến ngồi vào vị trí đi!” Mạnh Thiên Trạch nở nụ cười bắt chuyện với mọi người, Sở Liên thấy thế cũng đứng lên đi đến bên cạnh Thành Hướng Bắc: “Hướng bắc, hoan nghênh cậu.”

Thành Hướng Bắc gật đầu, lôi kéo Lộ Nam ngồi xuống.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui