Thời tiết ngày càng trở nên lạnh giá, khác hẳn mùa đông phương bắc vừa lạnh vừa khô, ở đây vừa lạnh vừa ẩm ướt, quần áo giặt vài ngày vẫn không khô nổi.
Áo phao lông ngỗng của Lộ Nam đã giặt, cậu mặc áo ba-đờ-xuy của Thành Hướng Bắc, hai người chênh lệch nhau hơn 10 cm, thoạt nhìn rất quái đản, hơn nữa áo ba-đờ-xuy mặc vào rất khó chịu, còn cảm thấy mệt mỏi.
Thừa dịp buổi chiều không có lớp, Thành Hướng Bắc kéo Lộ Nam đi mua quần áo.
“Này, tùy tiện tìm một cửa hàng ven đường mua là được rồi.” Lộ Nam kháng nghị.
Thành Hướng Bắc ngoảnh mặt làm ngơ, tha người đến thẳng trung tâm thương mại: “Đến đây, chúng ta đi dạo một vòng!”
Khóe miệng Lộ Nam giật giật, nhìn Thành Hướng Bắc: “Đồ trong này đắt chết người anh không biết à?”
Thành Hướng Bắc nhếch miệng cười, đem ví mình cho Lộ Nam, cười nói: “Đây, ví do em quản hết, em muốn mua cái gì thì mua!”
“Vô lại!” Lộ Nam bữu môi, đi thẳng lên tầng bốn bán quần áo thời trang.
Lộ Nam từ trước đến này không hiểu biết gì về mấy thứ nhãn hiệu, lần này đi Thành Hướng Bắc có đọc qua một lượt nhưng không để trong lòng. Quần áo sinh viên, tất nhiên ưu tiên nhất là sự thoải mái, đây là suy nghĩ trong bụng Thành Hướng Bắc, hắn muốn đem đến cuộc sống vật chất tốt nhất cho Lộ Nam. Hai người đi dạo một vòng, đến khi Lộ Nam nhìn thấy một chiếc áo phao màu xanh đậm mới dừng lại.
“Lão Hổ, anh xem cái áo kia có được không?”
Thành Hướng Bắc nhìn theo hướng ngón tay cậu chỉ, nghĩ thấy màu quá sặc sỡ: “Anh thấy không đẹp lắm.”
“Á…” Lộ Nam bế tắc, thẩm mỹ Thành Hướng Bắc luôn tốt hơn cậu, không thể phủ nhận điều này được. “Vậy anh đi xem tiếp đi, nhìn trúng cái nào thì nói cho em biết.” Lộ Nam ngồi bất động trên ghế chờ ngoài hành lang.
“Nam Nam, cùng đi xem nào.”
“Không đi! Chọn xong thì gọi! ” Lộ Nam lôi điện thoại di động ra chơi trò chơi, sống chết bất động.
“Được rồi được rồi, vậy em ngồi đây chờ anh trở lại nhé.” Thành Hướng Bắc không còn cách nào khác, chỉ đành dặn dò cậu ngồi tại chỗ chờ mình.
Lộ Nam gật đầu có lệ, vùi đầu vào trò chơi.
Mạnh Thiên Trạch cùng em họ Sở Liên cùng đi mua quần áo, hai người dạo qua một vòng, vô tình đi vào cửa hàng thời trang thịnh hành.
Tầng bốn là một khu tổng hợp bán quần áo thời trang nam nữ, không biết nhà thiết kế có ý tưởng gì mà nhãn hiệu cho nam nữ ở đó không được phân chia rõ ràng. Mạnh Thiên Trạch cùng Sở Liên đi vòng, cho đến khi Sở Liên tìm thấy một cửa hàng chuyên bán đồ nữ mới thở phào nhẹ nhõm.
Hắn không đi theo vào mà ngồi ngoài cửa hàng nghỉ ngơi, cách đó không xa, một bóng người quen thuộc đang ngồi khoanh chân chơi điện tử trên ghế. Mạnh Thiên Trạch híp mắt lại, không dám tin nhìn về người phía trước, hắn có nhầm không vậy? Đây không phải Lộ Nam à? Nghĩ đến người đã mấy ngày không xuất hiện ở thư viện, bây giờ lại hiện ra trước mặt mình, Mạnh Thiên Trạch cảm thấy tim đập nhanh liên hồi.
Hắn hắng giọng, muốn đi qua chào hỏi, nhưng lại do dự, lần trước khoảng cách gần như vậy đối phương còn không nhận ra mình, bây giờ tự động lại có quá mất mặt không? Hơn nữa, sao hắn lại có thể nảy sinh tình cảm với một nam sinh chứ? Có điều, Mạnh Thiên Trạch nhanh chóng hối hận, bởi vì hắn phải trơ mắt nhìn một nam sinh đẹp trai cầm hai bộ quần áo chạy đến trước mặt Lộ Nam.
“Nam Nam! Em thấy cái này thế nào? ” Thành Hướng Bắc hiến vật quý.
Lộ Nam ngẩng đầu ngắm một tí.”Ồ, có thể mua được.”
“Vậy mua cái này nhé? Em có muốn thử không? Size bình thường em mặc là bao nhiêu?”
“Ừm.” Lộ Nam gật đầu, đột nhiên nghĩ đến cái gì đó rồi ngẩng lên: “Bao nhiêu tiền?”
“Ôi dào, cũng không đắt lắm!” Mấu chốt vấn đề là cái áo này rất ấm, vừa nghĩ đến Lộ Nam không chịu được lạnh phải co rúm người lại, đáy mắt Thành Hướng Bắc hiện lên đau lòng.
Lộ Nam cầm mác áo nhìn, hít một hơi lớn: “Mẹ em còn chưa bao giờ mua một cái áo đắt như vậy!”
“Nam Nam, áo này anh mua được, em yên tâm đi.” Thành Hướng Bắc cười híp mắt nhìn hắn: “Thời thiết rất lạnh, anh xót em phải chịu lạnh.”
Lộ Nam giận giận trừng mắt nhìn hắn, không tình nguyện lấy ví trong túi xách ra: “Này, đi tính tiền đi!”
Thành Hướng Bắc nhận ví, chào theo kiểu quân đội: “Tuân mệnh!”
Mạnh Thiên Trạch trợn trắng mắt nhìn Lộ Nam và nam sinh kia nói đùa.
Xem ra là nam sinh kia muốn mua quần áo, Lộ Nam không muốn, nam sinh kia phải ăn nói khép nép cầu xin cậu. Cái này không tính, cuối cùng Lộ Nam còn móc ví ra, sau đó nam sinh vui vẻ phấn chấn chạy đi. Mạnh Thiên Trạch nghĩ thôi cũng thấy con tức dâng lên nghẹn họng, hắn nhìn Lộ Nam không tình nguyện, dáng vẻ không muốn thỏa hiệp, thậm chí còn có cảm giác tiếc không rèn sắt thành thép được. Tuy rằng hắn không biết nam sinh cao to đó là ai nhưng nhìn cách ăn nói khép nép, bộ dạng đòi tiền Lộ Nam, thật là vô cùng đáng nghi.
Càng nhìn, sắc mặt càng khó coi, Sở Liên nhô đầu từ trong cửa hàng ra gọi hắn: “Anh, anh nhìn gì vậy.”
“Hả?” Hắn thất thần quay người lại.
Sở Liên lo lắng kéo cánh tay hắn, nói: “Anh, anh làm sao vậy?”
” À không có gì đâu, chỉ nghĩ đến vài chuyện thôi. ” hắn lộ ra vẻ tươi cười.
“Không có việc gì là tốt rồi. ” Sở Liên cũng cười, lắc lắc áo phảo trên người, hỏi: “Anh, anh thấy cái này có đẹp không?”
“Tiểu Liên mặc gì cũng đẹp.” Mạnh Thiên Trạch nói cho có lệ.
“Anh… ” Sở Liên giậm chân.
“Đẹp thật mà, màu sắc làm nổi lên nước da trắng của em.” Mạnh Thiên Trạch bóp mũi cô, cười nói: “Em không tin lời anh nói à?”
“Đáng ghét!” Sở Liên cười như nở hoa, nói nhân viên cửa hàng cắt mác đồ, xong quẹt thẻ tính tiền.
Hai người vừa ra khỏi cửa hàng, vừa lúc Lộ Nam và Thành Hướng Bắc cũng rời khỏi cửa hàng đối diện.
Sở Liên không ngờ lại có được cơ hội tốt thế này, nhỏ vội vàng kêu to: “Bạn Hướng Bắc!”
Thành Hướng Bắc sửng sốt, chỗ này cũng gặp được người quen? Hắn trắc trở quay đầu, thấy một nữ sinh đang vẫy tay với mình, có chút ấn tượng, hình như tuần trước vừa ăn cơm với nhau xong, tên là Sở…Sở gì đó?
Mắt thấy hai người đến càng gần, Thành Hướng Bắc mỉm cười ứng phó: “Bạn học Sở.”
“Cậu cũng đến đây dạo phố?” Sở Liên đỏ ửng cả mặt.
Mạnh Thiên Trạch nhìn Thành Hướng Bắc, nhân tiện thấy luôn vết đỏ ửng trên mặt em gái mình, lông mày không tự giác nhíu chặt.
“Đúng vậy.” Thành Hướng Bắc gật đầu, ánh mắt ném về phía Mạnh Thiên Trạch, lễ phép hỏi: “Vị này chính là?”
“À, Đây là anh họ tớ – Mạnh Thiên Trạch, cùng trường với chúng ta, năm hai học viện thương mại.”
“Xin chào, Thành Hướng Bắc. ” Thành Hướng Bắc vươn tay ra trước.
Mạnh Thiên Trạch hừ lạnh một tiếng, cũng giơ tay nắm lấy. Thành Hướng Bắc biến sắc, người này có thù oán gì với mình à? Bắt tay tôi cũng cần dùng hết sức thế? Có điều hắn cũng không có tâm trạng dây dưa với anh em nhà này, phong độ chờ đối phương buông tay ra, làm như không thấy tay mình đang đỏ lên.
“Nam Nam đói bụng rồi, tôi dẫn cậu ấy đi ăn cơm. Thật cao hứng khi thấy hai người, hẹn gặp lại.” Khôgn dài dòng cắt đứt luôn cuộc gặp gỡ kì lạ này, Thành Hướng Bắc có ý muốn đưa Lộ Nam đi khỏi đây.
Không ngờ được Mạnh Thiên Trạch đột nhiên thốt lên một câu: “Trưa nay Sở Liên cũng chưa ăn, vậy cùng đi đi!”
“Hả?” Sở Liên kinh ngạc, có điều nghĩ đến có thể anh họ đang muốn tạo cơ hội cho mình, nhỏ xấu hổ đỏ bừng mặt, dịu dàng nói: “Có thể đi cùng chứ?”
Thành Hướng Bắc và Lộ Nam liếc nhau, lúc này có thể từ chối à?
Bầu không khí quái dị trong nhà hàng.
Bốn giờ chiều, không có nhiều khách trong quán lắm.
Mấy người chọn chỗ ngồi gần cửa sổ, trước hết mời Sở Liên chọn món, cô chỉ chọn một đĩa điểm tâm nhỉ. Lộ Nam không khách khí chọn một đĩa cơm loại A, Thành Hướng Bắc cũng chọn một món điểm tâm, cộng thêm một bình trà sữa nóng.
“Thời tiết hôm nay thật đẹp!” Sở Liên cảm thán.
Hai người Thành Lộ lại liếc nhau, bây giờ bên ngoài toàn mây mù mà? Thành Hướng Bắc không biến sắc, gật đầu phụ họa, Lộ Nam nhếch miệng lên, không chịu nổi phải bật cười.
Mạnh Thiên Trạch vỗ nhẹ lên tay em họ, hắn biết nhỏ đang khẩn trương quá mức: “Tiểu Liên, khi chúng ta đi thì trời còn đẹp, giờ đã giăng đầy mây rồi.”
“À? Thế ạ?” Mặt Sở Liên nóng lên, vệt đỏ lan đến bên tai, cô vốn rất xinh đẹp, khi xấu hổ lại càng thể hiện phong tình.
Có điều Thành Hướng Bắc chẳng có tâm trạng thưởng thức vẻ đẹp của nhỏ, tại sao bọn họ phải ngồi uống cà phê với anh em nhà này vậy? Rõ ràng thời gian bên Lộ Nam luôn không đủ mà?
Lộ Nam chán chết chờ mang cơm ra, trong đầu cậu có rất ít khái niệm nam nữ yêu nhau nhưng không có nghĩa là không biết tí gì, nào có người nào mới gặp nhau qua một lần đã cùng nhau ăn cơm chứ! Xem ra lời đùa giỡn của Thành Hướng Bắc ứng nghiệm rồi! Không phải cô gái này thích Lão Hổ nhà cậu chứ? Hừ! Đỏ mặt, nhất định có quỷ!*
Chú thích: có quỷ: mờ ám.
Vừa nghĩ đến thôi Lộ Nam đã đứng ngồi không yên. Thành Hướng Bắc phát hiện cậu khác thường, thì xao đầu cậu, lo lắng hỏi: “Nam Nam, em làm sao vậy?”
Lộ Nam trừng hắn.
Thành Hướng Bắc vô tội nhìn lại.
Phía dưới bàn Lộ Nam hung hăng véo một cái lên đùi thành hướng hắc, hắn bị véo đau đến chảy nước mắt nhưng không dám động đậy, rốt cuộc hắn chọc giận gì bảo bối chứ? Đây là mưu sát chồng đó!
“Cậu tên là Lộ Nam đúng không?” Mạnh Thiên Trạch nhìn hai người không coi ai ra gì làm mấy hành động, nhịn không được hỏi.
“Oái? Sao anh biết? ” Lộ Nam kinh ngạc nói.
“Tòa nhà cao nhất, kem ly.” Mạnh Thiên Trạch gợi ý cho cậu.
Lộ Nam mờ mịt.
Mạnh Thiên Trạch mỉm cười một cái, nói: “Cậu từng làm đổ kem ly lên người tôi ở tòa nhà cao nhất.”
“Hả? … À!” Lộ Nam giật mình nhớ lại, cậu lắp bắp nói: “Thì ra, thì ra là đổ phải người anh à!”
Mạnh Thiên Trạch lắc đầu, tiếp tục nói: “Cậu không chỉ làm đổ kem lên người tôi, còn ném dép trong phòng tôi học.”
“A a a! ” tay Lộ Nam chỉ vào người hắn, đỏ bừng mặt: “Anh…anh…anh…”
Mạnh Thiên Trạch mỉm cười, tận hưởng dáng vẻ tay chân luống cuống của cậu.
“Tôi không phải cố ý!” Lộ Nam đứng lên thanh minh.
“Tôi cũng không trách cậu.” Ánh mắt Mạnh Thiên Trạch dịu dàng.
Sở Liên ngốc người nhìn anh họ, nhỏ chưa từng thấy Mạnh Thiên Trạch đối xử với người nào ôn hòa như vậy.
Lông tơ Thành Hướng Bắc lập tức dựng thẳng lên! Kẻ này! Hắn dám dùng ánh mắt gì nhìn Lộ Nam vậy? Hay là hắn không biết, kẻ nâng Lộ Nam trong tay như mình, chỉ cần thấy bất cứ nguy hiểm nào xung quanh cậu cũng có khả năng nhận biết đầu tiên. Mặc kệ Mạnh Thiên Trạch có tâm tư gì, cho dù là bạn bè cũng không được!
“Nam Nam, chúng ta đi thôi! ” Thành Hướng Bắc đứng lên, quyết định dẫn Lộ Nam rời khỏi nhân vật nguy hiểm này.
“Hả?” Lộ Nam kháng nghị, nói ăn là anh, cơm còn chưa mang ra làm sao đi được?
“Tôi đột nhiên nghĩ ra có chuyện gấp muốn làm, xin lỗi.” Vơ lấy túi xách, dẫn Lộ Nam đi ra ngoài.
“Lão Hổ, Lão Hổ…” Lộ Nam không hiểu gì, thất tha thất thiểu theo hắn ra ngoài.
“Này!” Sở Liên muốn đứng dậy kêu lại, nhưng bị Mạnh Thiên Trạch cản. “Anh, bọn họ…”
Mạnh Thiên Trạch lắc đầu, mỉm cười nhìn món ăn bồi bàn đem lên, đây là món Lộ Nam thích ăn à? Hắn múc một miếng cơm, nhai kỹ càng.
“Anh, sao anh không cản họ lại.” Sở Liên thở phì phò ngồi xuống.
Mạnh Thiên Trạch nhai kỹ nuốt chậm từng hạt cơm, rồi rót cho em họ thêm một chén trà nữa: “Nếm thử đi, đây là món Thành Hướng Bắc gọi đó.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...