Cái này gọi là đánh trước quen sau.
Qua trận đánh hội đồng kia thì Thành Hướng Bắc và Chu Mục xem như quen biết nhau.
Sau này gặp gỡ nhiều hắn phát hiện thì ra đối phương không phải là người xấu, Chu Mục là Chủ tịch Hội học sinh, cũng kết nạp Thành Hướng Bắc vào hội học sinh luôn. Thành Hướng Bắc không tỏ thái độ gì với việc này, chỉ có Lộ Nam cực kì hưng phấn, chỉ chỉ vào mặt người trong truyện tranh cho hắn xem rồi nói: “Nhìn đi, đây là hội trưởng hội học sinh, thật là uy phong lẫm liệt!”
“Chức vụ đó có gì tốt chứ?” Thành Hướng Bắc bĩu môi: “Cậu thấy Chu Mục cũng có làm được gì đâu!” Trong không khí học tập cực kỳ dày đặc như trường học thì Chủ tịch Hội học sinh cũng chỉ để trang trí thôi.
“Hắn không được, vậy cậu cũng không được à?” Lộ Nam nhìn vào nhân vật đẹp trai trong truyện tranh, cười nói: “Cậu xem phía sau Hội trưởng đều là hoa đó, hoa đó!”
Thành Hướng Bắc cũng ngó qua, thấy không chỉ có hoa phía sau nhân vật mà cả vườn trường thiết kế theo lối kiến trúc cũ cũng có hoa, hắn lập tức xoa đầu Lộ Nam, than thở: “Nam Nam, cậu có thể không xem shoujo manga được không?”
Chú thích: Shoujo (少女 ) là một thể loại truyện. Nội dung thường là tình cảm, lãng mạn và dành cho con gái. Thường chủ đề được là tình cảm nam nữ bình thường.
“Tớ là thiếu nam, không xem shoujo manga thì xem cái gì? ” Lộ Nam có lý chẳng sợ hãi hỏi.
Thành Hướng Bắc nằm úp sấp trên bàn, một bên là cả chồng truyện tranh với nhân vật minh họa xinh đẹp, khuyên nhủ: “Không phải lúc trước cậu còn đọc Slamduk à? Thanh xuân nhiệt huyết hay hơn mấy truyện này chứ?”
“Tớ cũng muốn đọc quyển mới nhưng cả tháng mới rỉ ra một tí, lấy đâu ra truyện đọc?” Lộ Nam không yên lòng lật giấy, tiếp tục nói: “Đây là truyện Tiểu Tĩnh mượn của đàn chị hơn hai tuổi, tớ phải đọc xong nhanh để còn trả cho người ta.”
Người nói vô tâm mà người nghe có ý, Thành Hướng Bắc hỏi Chu Mục xem xung quanh đây có tiệm thuê truyện manga nào không, Chu Mục nghe xong, cười cười hỏi lại hắn: “Từ lúc nào Thành Lão Hổ lại đi đọc truyện tranh giải trí vậy?”
Thành Hướng Bắc nghe xong cũng cười nói: “Chủ tịch Mục chỉ đọc hoàng thư*, tôi đây là tiểu tốt không được đọc truyện tranh sao?”
Chú thích: 黄书(hoàng thư): Những cuốn sách dung tục nhỏ. Ý nói sách đồi trụy, Hoàng có nghĩa vàng và cũng có nghĩa đồi trụy”
Chu Mục xong lập tức biến sắc, đờ mờ! Làm sao cậu biết? Thành Hướng Bắc cười gian xảo, trong lòng tự nhủ tôi tùy tiện lừa anh thôi mà cũng trúng!
Tiệm sách nằm ở một vị trí tương đối bí mật, Chu Mục cũng thẳng thắn dẫn hắn đến luôn. Trước giờ tự học buổi tối, Chu Mục quen đường dẫn Thành Hướng Bắc chui qua một lỗ chó ở tường đi ra ngoài, quẹo ra bảy tám lần thì tìm được tiệm sách.
Mặt tiền tiệm không lớn nhưng chật ních học sinh đi mượn trả truyện, Chu Mục là người không nên xuất hiện ở chỗ này, có học sinh còn tưởng rằng chủ tịch muốn đi kiểm tra liền vội vàng thả truyện xuống, kết quả, Chu đại thiếu gia nghiêng người dựa vào cửa, khoát khoát tay nói: “Không có việc gì đâu, tôi chẳng phát hiện ai cả.”
Thành Hướng Bắc nghẹn cười, đứng trước tủ truyện tranh. Bên trong có mấy học sinh nhát gan, vội vội vàng vàng mượn xong truyện rồi chạy mất. Chu Mục buồn chán nhìn xung quanh một hời, chờ người vơi bớt mới lấy trong ngăn tủ của chủ tiệm ra một quyển truyện rồi nhét nhanh vào áo. Chủ tiệm cười mắng: “Tên nhóc thúi này!”
Chu Mục hả hê nhún nhún vai.
Thành Hướng Bắc mượn được mấy quyển truyện tranh hài hước, nộp tiền cọc cho chủ tiệm, Chu Mục lại chỉ vào hắn nói: “Đây là tiểu đệ của tôi, cho chút ưu đãi đi!
Chủ tiệm lại đưa thêm đấm cho hắn một cái, cười mắng: “Ai cũng mang theo tiểu đệ của mình, con mẹ nó ông đây không phải dẹp tiệm rồi à! Được rồi được rồi, hai quyển tính một quyển, sau này hân hạnh chiếu cố!”
Thành Hướng Bắc nói lời cảm ơn với chủ tiệm.
Buổi tối trở về ký túc xá, hắn len lén đưa truyện cho Lộ Nam.
Lộ Nam thực sự rất vui khi thấy truyện mới, cậu ôm cổ Thành Hướng Bắc rồi tặng hắn hai cái hôn, Lâm Tiểu Thiên thấy vậy sợ hãi kêu lên; “Lộ Nam, cậu quá đói khát rồi đó!”
Lộ Nam cười híp mắt nhìn cậu ta, nói: “Nào đến đây, tôi cũng hôn cậu một cái!”
Lâm Tiểu Thiên sợ đến mức suýt chút nữa rớt xuống giường, hoảng sợ nói: “Không được như vậy! Tôi ngã cậu bồi thường thế nào hả?”
Lộ Nam ngửa đầu cười nói: “Cậu không thể ngã xuống mà!”
Thành Hướng Bắc nhìn hai người náo loạn, chỉ xoa đầu Lộ Nam rồi đi ra ngoài rửa mặt. Lộ Nam nói chuyện với Lâm Tiểu Thiên vài câu rồi cuộn mình về giường đọc truyện. Bên trong ánh sáng bị ván giường che mất, Chu Phác thấy cậu đọc truyện quên mình, vội vàng gọi: “Lộ Nam! Cậu ra ngoài xem đi! Cẩn thận hỏng mắt đấy!”
Lộ Nam ừ một tiếng, động cũng không còn động. Chu Phác thấy thế, có lòng tốt đi vào kéo Lộ Nam, bắt đầu truyện này có chút hời hộp, hắn không tiếng động tiến lại gần còn lôi cánh tay Lộ Nam khiến cậu sợ hãi kêu to. Bạn cùng phòng đều xoay lại nhìn, Chu Phác xòe tay ra, vô tội nói: “Tôi thực sự không làm cái gì mà!”
Lâm Tiểu Thiên cười to, cậu thực sự làm được gì, Thành lão đại sẽ phi đến tiêu diệt cậu!
Mấy người đang cười đùa thì Thành Hướng Bắc về, hắn thấy Chu Phác đứng bên cạnh giường mình, còn Lộ Nam thì trừng to mắt nhìn lại, nhướn mày hỏi: “Sao vậy?”
Chu Phác vỗ trán: “Tôi chỉ muốn gọi Lộ Nam lại chỗ có đèn đọc truyện thôi.”
Lộ Nam gật đầu, phất phất quyển truyện trong tay, sau đó còn nói thêm một câu: “Cậu ta thật giống âm hồn, còn thò móng vuốt kéo tớ…”
Mọi người đồng loạt nhìn móng vuốt âm hồn, Chu Phác giơ cao tay lên, giải thích: “Đây là tay!”
Mọi người thấy cái tay kia, tiếp tục bàn tán: “Thì ra Chu Phác không phải là Chu Phác, phải gọi là Chu U Linh*!
Chú thích: 幽灵(U linh) dịch ra là linh hồn, âm hồn,..nhưng biệt danh thì mình nghĩ để u linh hay hơn.
“Không đúng, không đúng, phải là lạt thủ tồi hoa u linh trảo* chứ?”
Chú thích: 辣手摧花幽灵爪(lạt thủ tồi hoa u linh trảo), dịch nôm na là móng vuốt độc ác của âm hồn, đây cũng kiểu biệt danh nên mình giữ nguyên.
“Chu U linh a Chu U linh! Tại sao nét giống Chu U Vương *vậy?”
Chú thích: 周幽灵 (Chu U Linh), 周幽王 (Chu U Vương), hai tên này giống nhau, chỉ khác mỗi chữ cuối.
Chu U Vương (chữ Hán: 周幽王; trị vì: 781 TCN- 771 TCN), tên là Cơ Cung Tinh (姬宮湦), là vị vua thứ 12 của nhà Chu trong lịch sử Trung Quốc.
“Các cậu đều sai rồi! Thực ra Chu Phác không thể gọi là Chu Phác, cậu ta là ái phi của Chu U Vương, Chu Bao Tự* đó!
Chú thích: Bao Tự (褒姒), hay Tụ Tự (褎姒) là vương hậu thứ hai của Chu U vương trong lịch sử Trung Quốc và là mẹ Thế tử Bá Phục (太子伯服). Nàng là mỹ nhân xinh đẹp, quyến rũ. Truyền thuyết kể rằng, Chu vương mê say nàng nhưng chưa bao giờ thấy nàng cười nên ra lệnh ai làm cho nàng cười sẽ thưởng nghìn lạng vàng
“Bao Tự không phải họ Chu mà?”
“Cậu ngốc à! Vợ theo họ chồng hiểu không?”
“À À À, là Chu Bao Tự, Chu Bao Tự!”
Chu Phác thấy mọi người thảo luận hơi thái quá, trong lòng biết không ổn rồi, đang muốn ngăn cản thì không kịp nữa, cái tên Chu Bao Tự đã lấn át tất cả. Chu Phác khóc không ra nước mắt nhìn về người khởi xướng, không ngờ rằng tên kia đã ghé mình lên chỗ Thành Hướng Bắc mà tiếp tục nghiên cứu truyện tranh.
Chờ đợi mãi kì nghỉ đông rốt cuộc cũng đến.
Trước khi nghỉ một tuần, Lộ Nam đã nhịn không được nữa, mỗi ngày đều tung tẩy đứng ngồi không yên. Lâm Tiểu Thiên hỏi cậu kích động cái gì vậy?
Lộ Nam cười híp mắt đáp năm mới đến! Được về nhà! Ông bà ba mẹ đều cho tiền mừng tuổi đó! À! Còn có dì Lý sẽ làm cho tôi những món ngon! Xong còn nuốt nước bọt cái ực.
Chu Phác là Chu Bao Tự bất đắc dĩ nói: “Còn hơn nửa tháng nữa mới đến lễ mừng năm mới mà! Hay là nói chuyện thi sắp tới đi đã?”
Lộ Nam đang rơi vào mơ ước đẹp đẽ, mặt lập tức cứng đờ, vò đầu bứt tai một hồi, rống ra một câu: “Á, đúng rồi, còn có cuộc thi nữa mà!”
Hai người Chu Lâm bất lực nhìn nhau, đầu óc vị Đại Tiên này dùng để trang trí sao!
Đây là kì thi đầu tiên từ khi nhập học, Lộ Nam cũng không quá để ý, còn Thành Hướng Bắc luôn luôn kiên định học tập thì nắm chắc top 10 trong lớp rồi. Hai người không lo lắng đến thành tích, cho nên Lộ Nam cứ như vậy đi vào cõi thần tiên, mượn truyện để đọc.
Trên đường Thành Hướng Bắc đi trả sách, có gặp lại mấy tên du côn trong thị trấn cho nên đánh một trận lớn, một đối bốn, đối phương không chiếm được tiện nghi nào, Thành Hướng Bắc chỉ thâm tím một vạt da ở vai,có điều truyện mượn bị mấy tên đó xé rách, lúc trở về gặp Lộ Nam còn xin lỗi cậu.
Lộ Nam tức giận nói: “Cậu ngốc à! Nếu chỉ vì cuốn truyện mà đánh nhau với mấy tên côn đồ, tớ sẽ không bao giờ đọc truyện tranh nữa!”
Thành Hướng Bắc nghe xong mấy lời này, trong lòng thấy vui tuyệt vời! Cười cười nói với Lộ Nam: “Không sao đâu, cậu thấy tớ đánh mấy tên đó chạy tan tác không!
Lộ Nam xoa trán hắn, hỏi: “Có bị thương không? Đau chỗ nào không?”
Thành Hướng Bắc lắc đầu, hắn không muốn Lộ Nam phải lo lắng, mặt vẫn tươi cười. Lộ Nam từ nhỏ đến lớn đều được hắn che chở cho nên gần như không cần quan tâm đến cái gì, vậy mà lần này cậu không tin, thẳng tay lột áo hắn xuống. Lộ Nam từ trước đến nay vẫn vậy, muốn làm gì thì làm, đối với Thành Hướng Bắc cũng chẳng thèm khách khí. Cậu chỉ muốn xem hắn có bị thương chỗ nào không nhưng quên mất đang ở trong phòng học. Cậu vén vén áo Thành Hướng Bắc lên, hắn thì trốn ngang trốn dọc, Lộ Nam thấy hắn không phối hợp, kêu lên: “Cũng không phải bán thân! Cậu trốn làm gì!”
Thành Hướng Bắc dở khóc dở cười, chủ nhiệm đã vào lớp, ho nhẹ một cái, hỏi lại: “Ai muốn bán thân?”
Lộ Nam giật mình, trọng tâm bất ổn ngã nhào một cái về phía trước, Thành Hướng Bắc nhất thời không kịp đề phòng, ngồi trên ghế cũng ngã xuống đất theo. Lại nói Lộ Nam vẫn nắm chắc áo hắn không tha, dùng sức giật lại, áo len bị đứt hai sợi. Gáy Thành Hướng Bắc chạm đất, còn đang choáng váng không nhìn ra cậu vừa làm cái gì. Chờ choáng váng đi qua, chỉ thấy hai tay Lộ Nam nắm lại nắm, thành hai lỗ thủng to trên áo len hắn.
Chủ nhiệm lớp đỡ đỡ mắt, sâu xa khó hiểu nói: “Thì ra áo len cậu muốn ở trần.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...