Lộ Nam phải vào bệnh viện, hôn mê bất tỉnh.
Thành Hướng Bắc chạy theo ba Lộ mẹ Lộ vào bệnh viện, gấp đến mức đâm sầm vào nhau. Mắt hắn đỏ như máu, xốc áo thầy Trầm hỏi có chuyện gì xảy ra, thầy Trầm chỉ chỉ vào Long Cửu Mạch nói là do gã đụng phải. Long Cửu Mạch vội vàng kêu oan, giải thích rằng sau giờ học gã chạy quá nhanh, mấy người vấp phải Lộ Nam thôi. Mấy học sinh bên cạnh cũng đồng loạt gật đầu.
Một lát sau, bác sĩ đến ra lệnh không phải người nhà bệnh nhân thì phải ra khỏi phòng hết. Ba Lộ mẹ Lộ vội vàng hỏi bác sĩ con mình thế nào rồi, có nguy hiểm đến tính mạng không? Bác sĩ cầm bản báo cáo, nói rõ cho hai người biết Lộ Nam chỉ bị chấn động não nhỏ,lúc ngã xuống cầu thang cậu dùng tay bảo vệ đầu cho nên cánh tay bị tụ huyết lớn, chân trái bị trật, ngoài ra không gặp phải vấn đề gì khác.
Ba Lộ không tin, con ông vẫn còn đang hôn mê đó! Còn nói không sao à!
Bác sĩ cổ quái nhìn Lộ Nam, đưa ra một kết luận khiến người khác phải rớt kính: Lộ Nam đang ngủ.
Giống như để xác minh lại lời bác sĩ nói, Lộ Nam còn ngáy nhè nhẹ. Ba Lộ mẹ Lộ thở phào nhẹ nhõm, Thành Hướng Bắc thoạt lực tựa lên tường, không sao là tốt rồi.
Nếu Lộ Nam không gặp trở ngại gì, đám người va chạm với cậu cũng được ba Lộ vô điều kiện thả về. Đám nhóc này thái độ nhận sai rất thành khẩn, còn nguyện ý chịu trách nhiệm gánh vác tiền thuốc men cho Lộ Nam, ba Lộ nửa đời làm công việc giáo dục hiển nhiên cũng không muốn làm khó. Long Cửu Mạch chào tạm biệt Thành Hướng Bắc rồi dẫn đầu đoàn ra về.
Thầy Trầm sắc mặt âm trầm nhìn Thành Hướng Bắc, trong lòng do dự không biết có nên nói tình hình thực tế cho hắn không. Có điều tên nhóc họ Thành này có thái độ không tôn trọng thầy giáo! Vừa vào cửa đã nắm cổ áo hắn la hét! Thầy Trầm suy nghĩ một lát, quyết định mấy ngày nữa mới nói.
Đến chạng vạng Lộ Nam mới tỉnh lại.
Cậu mở mắt ra, duỗi cái lưng mỏi một cái, một giấc ngủ thực sự thoải mái!
Mẹ lộ dở khóc dở cười đưa canh bổ hầm cho Lộ Nam, ba Lộ ân cần hỏi con trai có muốn uống nước không. Thành Hướng Bắc cũng xin nghỉ, vẫn ở lại phòng bệnh. Mẹ Lộ nói hắn phải lấy học tâp làm trọng, chỉ có điều trẻ nhỏ thường không nghe lời. Dù sao nhất trung cũng có ba Lộ mẹ Lộ bao che cho nên Thành Hướng Bắc nghỉ vài ngày cũng chẳng sao, hơn nửa Hổ Tử cũng là do quan tâm con mình mà ra, mẹ Lộ đương nhiên sẽ không nói gì rồi.
Lộ Nam ăn cơm xong, nói với ba mẹ mình rất tốt chỉ có cổ chân hơi đau thôi. Thành Hướng Bắc ôm cậu đi wc xong, Lộ Nam lại muốn ngủ. Ba Lộ mẹ Lộ thấy hắn thu xếp xong rồi lại bàn bạc chuyện ai ở lại trông nom. Kết quả cuộc bàn luận hai vị bị Thành Hướng Bắc ngăn cản, lý do là Lộ Nam không bị sao, thứ hai là hắn còn trẻ nên thức đêm không thành vấn đề, hơn nữa chuyện đàn ông con trai mẹ Lộ cũng không tiện nhúng tay vào. Mẹ Lộ nhìn khuôn mặt tận tụy chân thành của Thành Hướng Bắc cũng chẳng còn gì để nói, chỉ đành dặn dò vài câu rồi đi về.
Trên đường, ba Lộ hỏi mẹ Lộ “rốt cuộc Nam Nam là con ai vậy”?
Mẹ lộ liếc chồng mộ cái, quát: Đương nhiên là con cháu nhà họ Lộ nhà ông rồi, chỉ có điều do Thành gia trực tiếp nuôi lớn thôi.
Ba Lộ xoa mũi, thở dài: Ai dà, tôi đây làm cha mà chưa từng có khí thế như Hổ Tử!
Gia trưởng nhà họ Lộ cất bước, Thành Hướng Bắc lấy ghế ngồi bên giường. Lộ Nam sau khi được chuyền hai chai nước thì được nghỉ ngơi, nằm ngủ ngon lành trên giường. Thành Hướng Bắc cẩn thận khẽ nâng cánh tay bị kim đâm của cậu lên, hôn nhẹ lên đó một cái. Hắn thực sự rất sợ khi nghe tin Lộ Nam bị ngã cầu thang! Thân thể gầy gò của Lộ Nam làm sao chịu được tai nạn như vậy? Hắn đi theo ba Lộ mẹ Lộ vào bệnh viện, bước chân như bay, tay không khống chế được run rẩy, chẳng dám nghĩ đến Lộ Nam lúc này đang thế nào!
Cho đến khi hắn thấy người lành lặn nằm trên giường, hít thở đều đặn, trái tim kịch liệt run rẩy của hắn mới dần bình tĩnh lại. Cảm ơn đất trời vì đã cho người này được bình an vô sự. Thành Hướng Bắc nắm chặt tay Lộ Nam hơn đến mức cậu phải nhíu mày, chỉ có điều hắn đang mải suy nghĩ nên không chú ý đến điểm này, vẫn hôn lên cánh tay Lộ Nam mình đang cầm.
Thành Hướng Bắc hôn dọc cánh tay Lộ Nam, lại nghiêng người lên mép giường cậu nằm, xoa tóc Lộ Nam, hôn lên trán cậu, mí mắt, mũi…hôn đến đôi môi hồng hồng. Con ngươi Thành Hướng Bắc biến sắc, hít thở gấp gấp, hắn nhìn chằm chằm đôi môi Lộ Nam một hồi lâu rồi cẩn thận, cẩn thận từng tí một như chuồn chuồn lướt nước hôn lên môi cậu.
Hắn ngẩng đầu lên thấy Lộ Nam vẫn không có phản ứng gì, lá gan lại lớn hơn một chút, lần thứ hai hôn lên môi cậu. Lộ Nam đang ngủ say là cơ hội tốt nhất của hắn, Thành Hướng Bắc lại hôn lên môi Lộ Nam lần nữa, thậm chí hắn còn thè lưỡi liếm vài cái, đầu lưỡi dường như muốn đẩy môi Lộ Nam ra, chỉ có điều cậu vẫn cắn chặt răng ngăn cản đường đi của hắn. Thành Hướng Bắc hôn xong, luyến tiếc rời khỏi môi Lộ Nam.
Trái tim hắn vừa ngọt ngào lại vừa đập nhanh, khi mở mắt ra, Lộ Nam đang lặng lẽ nhìn hắn, trong mắt không hề có tí dấu viết buồn ngủ nào.
Thành Hướng Bắc rớt luôn khỏi giường.
“Nam, Nam Nam… cậu, cậu tỉnh à!” Thành Hướng Bắc chật vật ngồi dưới sàn, cười ngượng nghịu.
“Ừ, cậu đứng lên đi, tớ không nhìn thấy cậu.” Lộ Nam vẫn nằm trên giường, cậu không dám động đậy bởi chỉ di chuyển nhẹ đầu sẽ đau.
Thành Hướng Bắc lề mề đứng lên, trong lòng cực kì hoảng sợ vì hành vi lén lút của bản thân bị Lộ Nam bắt được.Vậy nhưng lời Lộ Nam nói hắn không dám trái lời, chỉ đỏ mặt đứng đầu giường. Lộ Nam thấy hắn, sắc mặt cũng không tốt nhưng không nói là xấu. Cậu nắm chặt tay Thành Hướng Bắc, hỏi: “Sao cậu lại hôn tớ?”
Thành Hướng Bắc gãi gãi đầu, thấp giọng nói: “Tớ, tớ thích cậu.”
“Thích loại nào?”
“Là…muốn hôn cậu, ôm cậu, muốn cùng cậu chung sống cả đời…”
“Ừm, vậy cậu thích tớ từ lúc nào?”
“Từ rất, rất lâu rồi…” Người nào đó thấp thỏm bất an liếc trộm Lộ Nam, không biết đối phương hỏi điều này la có dụng ý gì. Đã lâu rồi Lộ Nam không lãnh tĩnh như thế mà! Hắn bất giác được run lên, hôm này không phải phán hắn án tử hình chứ, đừng mà!
Lộ Nam quan sát hắn, chậm rãi nói: “Đừng cúi đầu nữa, tớ không nghe rõ cậu nói.”
Thành Hướng Bắc vội vàng khom lưng, cách chóp mũi Lộ Nam mười cm, Lộ Nam hừ nói: “Gần hơn nữa.”
Thành Hướng Bắc cúi người xuống thấp hơn, mũi hai người cách nhau tầm 5cm, hơi thở của hắn phả lên mặt Lộ Nam, trán toát mồ hôi lạnh. Lộ Nam chậm rãi vươn tay ra, ôm lấy cổ Thành Hướng Bắc, cái miệng cắn lên môi Thành Hướng Bắc một cái.
Tuyệt đối trầy da! Thành Hướng Bắc sờ sờ đôi môi rớm máu của mình, thấp thỏm lo âu hỏi Lộ Nam: “Nam Nam, cậu ghét tớ à?”
Lộ Nam lườm hắn một cái, tức giận hét lên: “Ngu ngốc! Sao cậu không nói sớm chứ?!”
Thành Hướng Bắc sửng sốt, cậu ấy có ý gì vậy? Là loại yêu thích mà mình nghĩ sao? Là trách mình không nói sao sao? Chính là ý này phải không? Tim hắn đập mạnh đến mức muốn vỡ tung! Trời ơi, đất ơi, thần ơi! Rốt cuộc cũng có người nghe được ước nguyện của mình, Nam Nam cũng thích hắn, cũng là loại yêu thích muốn sống chung cả đời đó! Hắn hưng phấn đến mức miếng muốn trào ra, Lộ Nam đỏ mặt, giơ tay túm lấy chăn phủ qua mặt mình.
Thành Hướng Bắc cơ hồ muốn gào thét, thật con mẹ nó sảng khoái! Hắn bò lên giường, cẩn thận ôm lấy Lộ Nam, hạnh phúc hỏi han: “Nam Nam, thực ra cậu cũng thích tớ, đúng không? Đúng không?!”
Lộ Nam giơ chân lên đạp hắn một cú: “Cút!”
Thành Hướng Bắc thực sự quá hạnh phúc, cả đêm ngủ không yên.
Sáng sớm mẹ Lộ đưa cơm vào cho con, hắn vẫn nhảy nhót tung tăng như một con khỉ, ngay cả khi mẹ Lộ hỏi hắn có ngủ được không, hắn chỉ gật đầu, hỏi cũng không đáp. Lộ Nam nằm trên giường, nhìn bộ dạng ngốc nghếch của hắn, tim ngọt ngào không tả nổi, cuối cùng cũng trải qua thời gian chia cách dài hạn vì suy đoán tâm ý lẫn nhau.Nụ hôn hôm qua của Thành Hướng Bắc đã khởi đầu một giai đoạn mới cho bọn họ, ít nhất bọn họ biết mình yêu lẫn nhau, đối với hai đứa trẻ đang lớn mà nói thì như vậy đã đủ thỏa mãn lắm rồi.
Chiều đó, Vân Thiều đến bệnh viện thăm cậu, lẽo đẽo phía sau là thầy Trầm. Vừa vào cửa Vân Thiều đã kéo Lộ Nam dậy nhìn ngược nhìn xuôi, đến mức mắt Thành Hướng Bắc bốc hỏa Vân Thiều mới buông tay ra: “Lộ Nam à, lần này thực sự xin lỗi cậu nhé, nếu không có cái tên xấu xa kia phạt cậu đứng ngoài hành lang, nếu không cậu đã không bị xui xẻo như thế này.” Vân Thiều ngồi trên giường Lộ Nam, không thèm giấu diếm kể lể.
“Xấu xa?” Lộ Nam nhấp nháy mắt mấy cái, hỏi lại: “Thầy Trầm?”
Người “xấu xa” nào đó không được tự nhiên sờ mũi.
Vân Thiều trừng mắt nhìn hắn, tên “xấu xa” xoay người về hướng cửa sổ. Lộ Nam kéo Vân Thiều lại, nhỏ giọng nói: “Này, nghe nói thầy Trầm là một người lòng dạ hẹp hòi, cậu cẩn thận ổng gây khó khăn đó.”
Vân Thiều cười xấu hổ, tên “xấu xa” ho khan vài cái. Thành Hướng Bắc nhanh chóng nháy mắt với Lộ Nam, làm gì có học trò nào nói thầy giáo lòng dạ hẹp hòi ngay trước mặt hắn luôn chứ.
Lộ Nam chân thành nói: “Tớ rất chân thành nhắc nhở cậu đấy.”
Sắc mặt Vân Thiều cổ quái, đáp lời Lộ Nam: “Người anh em, cậu không biết Thầy Trầm là anh trai tớ à?”
“Hở?” Lộ Nam giật mình, gần như muốn nằm xuống luôn, cậu vẫn còn chưa khỏe, đầu đau đớn vô cùng, Thành Hướng Bắc phải vội vàng chạy qua giữ cậu lại, ngồi trên giường xoa bóp cho. Lộ Nam trong lúc đau đầu vẫn khẩn cấp suy nghĩ lại, cậu nói: “Làm sao thế được? Cậu họ Vân, ổng họ Trầm, tại sao ổng lại là anh cậu?!”
Vân Thiều há hốc mồm, hỏi: “Lộ Nam, tớ họ gì?”
“Họ Vân chứ sao!” Lộ Nam hùng hồn tuyên bố.
Tên “xấu xa” vui vẻ đi đến phía sau Vân Thiều, trịnh trọng giới thiệu: “Bạn học Lộ, làm thầy giáo của trò, tôi cảm thấy phải tự giới thiệu lại lần nữa, tôi họ Trầm, tên là Trầm Vân Chiêu. Còn bạn học Vân Thiều cũng họ Trầm, là em trai không thể làm giả được của tôi, xin hỏi trò có nghi nghờ gì nữa không?”
Lộ Nam ngẩn người gật đầu, Trầm Vân Chiêu ném cho Thành Hướng Bắc một ánh mắt thương cảm, hắn chỉ đành che mặt lại.
Trước khi đi, Trầm Vân Chiêu đưa cho Thành Hướng Bắc một món quà lớn vô cùng.
Chắc là do hai người quá ngọt ngào, khiến dây thần kinh lương thiện cuối cùng của thầy Trầm rung lên, cho nên hắn không thèm nhớ lại hiềm khích trước đây mà kể lại chuyện Long Cửu Mạch đẩy Lộ Nam xuống cầu thang cùng với việc gã nói chuyện phiếm với kẻ khác về chuyện này cho thành hướng nghe. Thành Hướng Bắc nghe xong mắt bỗng chốc trở nên âm u, hắn vẫn hoài nghi chắc chắn có nội tình trong việc Lộ Nam bị đẩy xuống cầu thang, nhưng tìm mãi không có chứng cứ, nhất là khi chuyện này liên quan đến Long Cửu Mạch, lòng càng thêm nghi ngờ.
Thực ra từ trước đến này Long Cửu Mạch chẳng chiếm được một tí ti lòng tin của hắn. Hắn cúi người cảm ơn Trầm Vân Chiêu, thầy trầm thấy hắn hiểu rõ đạo lý với bề trên thì vô cùng thỏa mãn. Đúng lúc đó Vân Thiều đi ra, hai người ăn ý ngậm miệng lại.
Trầm Vân Chiêu kéo trầm Vân Thiều đi xa rồi mà Thành Hướng Bắc vẫn lặng yên nhìn bọn họ, trong ngực nổi lên một suy nghĩ kì lạ, giống như đã hiểu được mối quan hệ giữa bọn họ và sự kiện “Long Cửu Mạch đồng tính” sục sôi trong nhất trung thời gian qua. Chỉ có điều đây không phải là trọng tâm chú ý của hắn, quan trọng nhất lúc này là giúp Lộ Nam dưỡng thương, sau đó, mới bắt đầu tính toán nợ nần.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...