Lộ Nam quen biết với em gái kết nghĩa này thực là vi diệu.
Với cá tính mơ màng của Lộ Nam mà nói, cậu có thể chủ động đi làm quen với một người đã rất khó khăn chứ đừng nói là một nữ sinh, còn là nữ sinh nổi tiếng trong toàn trường.
Lộ Nam không nổi tiếng lắm trong mắt đám năm nhất, mặc dù cậu có biệt danh Lộ Đại Tiên vang danh, cậu cũng không có hứng thú lảng vảng đến địa bàn năm nhất, tuy nhiên thứ khiến cậu để lại ấn tượng trong đám năm nhất chính là Thành Hướng Bắc. Lộ Nam là một tên vô danh tiểu tốt nhưng Thành Hướng Bắc lại khác, cao to đẹp trai, khí chất xuất chúng, là thành viên đội bóng rổ, Chủ tịch Hội học sinh….một tùm danh hiệu cộng lại cũng đủ khiến đám năm nhất phải ngước nhìn. Đương nhiên trở thành đối tượng mối tình đầu của nhiều tiểu nữ sinh.
Quan Nghi Giai là một người như vậy, nhưng nhỏ có phần lợi thế hơn người khác rất nhiều đó chính là nhỏ rất xinh đẹp, tính tình khiêm tốn, là nữ sinh dễ thương nhất năm nhất. Tóc chạm vai, mặt hình trái xoan, trên mái tóc còn có một chiếc kẹo nơ dâu tây nhỏ, khiến nhỏ chiếm được biệt danh dễ nghe “Bé dâu tây”.
Quan Nghi Giai thầm mến mộ Thành Hướng Bắc, một người đáng yêu hiền lành, một kẻ cao lớn đẹp trai, một người là nữ sinh dễ thương nhất, một người là thần tượng của cả trường, nhìn thế nào cũng thấy giống miêu tả trong truyện tranh. Nhưng mà sự thật lại không phải như vậy, mặc dù đã năm ba vậy mà Thành Hướng Bắc vô cùng yêu thích vận động, vẫn buổi chiều học xong sẽ chạy đến sân bóng chơi bóng, thỉnh thoảng còn giao lưu hữu nghị với các khóa khác, hấp dẫn ánh mắt của mọi người, ba tầng bảy lớp chặt như nêm. Quan Nghi Giai cũng là một khán giả trung thành, ánh mắt nhỏ khắc ghi hình ảnh Thành Hướng Bắc dẫn bóng, ném bóng vào rổ, cứ nghĩ phải xấu hổ che giấu tâm sự của mình, ai ngờ bạn cùng lớp đã phát hiện tâm tư của nhỏ, như vậy nhỏ không khỏi thả lỏng, dùng ánh mắt say mê nhìn theo Thành Hướng Bắc, nhưng một nam sinh chói sáng như vậy, làm sao để tiếp cận đây?
Quan Nghi Giai đã thử qua vài lần, ví dụ như ngẫu nhiên gặp nhau ở cầu thang, xếp hàng sau hắn ở căng tin, mượn cớ tìm người đến khối năm ba, thậm chí có một lần cố ý ngã trước mặt Thành Hướng Bắc vẫn không thể hấp dẫn được sự chú ý của hắn. Tim nhỏ ngày càng hụt hẫng trầm trọng, bởi vì nhỏ phát hiện cho dù làm gì mờ ám trước mặt Thành Hướng Bắc, thì đều phải có người phản ứng trước rồi hắn mới ý thức được có nữ sinh trước mặt mình.
Trải qua nhiều lần quan sát tỉ mỉ, rốt cuộc Quan Nghi Giai cũng phát hiện ra học trưởng dường như rất lạnh lùng với con gái, chỉ đặc biệt quan tâm đến một người – chính là Lộ Nam, là bạn thân lớn lên từ nhỏ của học trưởng. có người nói Thành Hướng Bắc chăm sóc Lộ Nam như với con của mình, không hề gì, đảm nhận nhiều việc. Lúc đầu nhỏ còn không tin lắm cho đến một lần, nhỏ đi vào căng tin ăn cơm, ăn gần xong thì có một người đứng đối diện nói: “Chỗ nào có người ngồi chưa?”
Nhỏ gương mắt lên nhìn, thì ra là một nam sinh rất xinh đẹp, mắt to trong sắng, môi hồng, cả người dịu dàng ngượng ngùng, nhỏ nhìn lại xung quanh, quả nhiên là chỉ còn hai chỗ này chưa có người ngồi. Bạn ngồi cùng thấy nam sinh này, mắt sáng lên. Nhỏ buồn cười, lập tức gật đầu nói: “Không có đâu.”
Nam sinh ngồi xuống, ngón tay buồn chán khẽ gõ mặt bàn. Nhỏ phát hiện tốc độ ăn của bạn ngồi cũng chậm dần, ăn cơm mà cứ một hạt lại một hạt, trong lòng nhỏ sợ hãi than thầm, nam sinh này có sức hút lớn đến vậy sao? Bản thân đang mải suy nghĩ thì một người co to khác đã chạy đến: “Nam nam, chờ sốt ruột hả? ” nói xong, thả khay thức ăn trong tay xuống bàn.
Giọng nói pha lẫn chút vội vã nhưng tiếng trầm thấp như vậy nhỏ không nhận sai được, nhỏ và bạn ngồi cũng không thể tin vào mắt mình, đồng loạt ngẩng đầu lên. Trời ơi! Là Thành Hướng Bắc đó! Nhỏ xấu hổ cúi đầu, mặt đỏ như lửa đốt, tay cũng bắt đầu run run, trong lòng thầm suy nghĩ cách nào để nói với Thành Hướng Bắc vài câu. Nhưng mà, không đợi nhỏ nghĩ ra, một âm thanh khác đã cắt đứt dòng suy nghĩ của nhỏ.
“Sao lại là ớt xanh?” Lộ Nam cau mày, nhấc lên một miếng ớt xanh.
“Món hôm nay là ớt xanh xào thịt bò, nào, đưa ớt xanh cho tớ, sườn lợn cho cậu.” Thành Hướng Bắc gắp sườn lợn của mình qua bát Lộ Nam, rồi lấy ớt xanh từ khay của cậu sang của mình.
Quan Nghi Giai lặng lẽ quan sát, thì ra nam sinh xinh đẹp này là Lộ Nam. Hai nam sinh tiếp tục ăn cơm, Thành Hướng Bắc chẳng thèm nhìn nhỏ ở phía đối diện một lần, chỉ lo giúp Lộ Nam ăn uống, Lộ Nam ăn sườn lợn bị mặn, Thành Hướng Bắc lập tức đứng dậy đi mua canh. Hai tiểu nữ sinh đưa mắt nhìn nhau, Thành học trưởng có thể săn sóc vậy à? Lại nhìn Lộ Nam hoàn toàn không khách sáo sai khiến người khác, thảnh thơi ngồi ăn cơm, còn thỉnh thoảng lại gắp thức ăn ngon trong khay Thành Hướng Bắc lên ăn.
Thành Hướng Bắc mua canh về, chuyện đầu tiên là lựa hết rau thơm trong canh ra. Hai người liếc trộm nhau, thì Thành học trưởng không ăn rau thơm. Kết luận còn chưa yên trong bụng thì đã nghe Lộ Nam nói: “Lão Hổ, tớ khát…”
Thành Hướng Bắc nhặt toàn bộ rau thơm xong mới đẩy chén canh qua, nói: “Này, nhặt sạch rồi, uống đi!”
Hai nữ sinh chậm chạp nhìn hai người đối diện ăn xong, Lộ học trưởng còn không xem ai ra gì ợ hơi một cái, duỗi lưng một cái, sau đó Thành học trưởng đi rửa bát.
“Lộ, Lộ học trưởng…” Quan Nghi Giai lấy hết dũng khí nói.
“Hả?” Lộ Nam đang bị nấc cụt, ngạc nhiên hỏi: “Bạn nói tôi à?”
Quan Nghi Giai gật đầu. Lộ Nam gãi gãi đầu, hỏi: “Tôi không quen bạn, bạn biết tôi à?”
“Á…” Quan Nghi Giai ngừng lại, còn có người hỏi tại sao lại biết à? Cũng may Lộ Nam chỉ hỏi theo thói quen, cậu không ghi nhớ rõ nguyên nhân. Nữ sinh một bên giải vây cho nhỏ, tiểu cô nương lắm chuyện nói: “Học trưởng, anh và Thành học trưởng thay phiên nhau rửa bát à?” Có thể khiến Thành học trưởng rửa bát vì mình, thật quá hạnh phúc!
“Thay phiên? ” Lộ Nam nhíu.”Vì sao phải thay phiên?”
“Như vậy mới công bằng chứ!” Là chủ tịch Hội học sinh đó! Trong suy nghĩ của khối năm nhất là một chức vị rất quan trọng!
“Thế nhưng… Vẫn luôn là hắn rửa mà! ” Rửa mấy cái bát mà cũng liên quan đế công bằng á, hừ!
Muốn tiếp cận Thành Hướng Bắc, nhất định phải lừa được Lộ học trưởng vào tay, đây là kết luận của Quan Nghi Giai. Nhưng muốn tiếp cận Lộ Nam cũng là một vấn đề lớn.
Quan Nghi Giai phát hiện nơi nào có Lộ Nam thì chắc chắn có Thành Hướng Bắc, thậm chí nhỏ còn có suy nghĩ rất lạ, đó chính là hành động của Thành Hướng Bắc đều vây quanh Lộ Nam, nam sinh lớn lên cùng nhau sẽ thân thiết như vậy sao?
Quan Nghi Giai không biết, cũng không có cách nào để hỏi, nhỏ tích cực bày binh bố trận nhằm được gặp Lộ Nam nhiều hơn, tiếp cận không đột ngột cũng không dồn dập.
Dần dần tỉ lệ chạm mặt của hai người tăng lên, mà nguyên nhân là kế hoạch này thuận lợi là do nó diễn tra trong lúc Thành Hướng Bắc và Lộ Nam có chút bất hòa, chí ít cũng không phải mọi giây mọi lúc đều dính lấy nhau như trước. lô nam thích độc truyện tranh cho nên nhỏ tìm một chủ đề thích hợp rồi làm quen dần dần, bàn luận mấy câu, quá trình cũng dễ dàng.
Bởi vì năng lực nhận biết của Lộ Nam không cao cho nên nhất định phải thật lộ liễu trước mặt cậu. Rốt cuộc hai người cũng có thể trò chuyện mấy câu, phần lớn trọng tâm câu chuyện dĩ nhiên là truyện tranh và Thành Hướng Bắc. Sau đó, Quan Nghi Giai ngượng ngùng đưa ra đề nghị có thể nhận Lộ Nam làm anh trai không? Là nữ sinh dễ thương nhất, bình thường luôn có nam sinh vây quanh quấy rầy, có một anh trai bên cạnh bảo vệ có thể an toàn hơn một chút. Hơn nữa, nhỏ còn là con gái một, vẫn luôn hy vọng có cảm giác được anh trai quan tâm. Lộ Nam nghe xong đề nghị của nhỏ thì sắc mặt có chút quái lạ, nhưng cũng không từ chối ngay, chỉ có chờ suy nghĩ thêm một thời gian.
Quan Nghi Giai vượt qua một tuần lo lắng, tâm trạng rất uể oải, biết vậy đã không làm bộ rồi.Nhưng không ngờ một tuần sau, vào một buổi sáng Lộ Nam đột nhiên đi tìm nhỏ, hỏi nhỏ xem đề nghị lia có còn hiệu lực không, tâm trạng nhỏ như muôn hoa bừng nở, vội vàng gật đầu nói vẫn còn!
Ba người bắt đầu có cách thức ở chung rất kì quái.
Trong trường không làm gì, hai anh em chỉ thỉnh thoảng liên lạc qua mảnh giấy nhỏ
Lộ Nam cũng không có quá nhiều phản ứng với mảnh giấy nhỏ dễ thương của nhỏ, lời ít ý nhiều đáp lại mấy câu. Nhưng mỗi lần Thành Hướng Bắc nhìn thấy nhỏ, ánh mắt lạnh lẽo vô cùng. Nói chăm chú cũng không phải, nói nghiên cứu cũng không đúng, mỗi lần nhỏ bị đôi mắt đó chăm chăm nhìn vào đều không tự giác được run lên, vậy mà vẫn không nhịn được lấy lý do đến tìm Lộ Nam để nhìn hắn.
Chủ nhật được nghỉ, nhỏ hẹn Lộ Nam đi dạo phố, Lộ Nam lề mề đến tận gần trưa mới xuất hiện, phía sau còn có Thành Hướng Bắc một thân nhẹ nhành khoan khoái. Mặt nhỏ ngày càng đỏ, ngực mình tầm, vốn nghĩ chỉ cần làm quen với Lộ Nam đã tốt lắm rồi, không ngờ lời đồn đại thành học trưởng chính là bảo mẫu không phải giả, nơi nào có Lộ Nam sẽ có hắn.
Ba người trên đường phố, Lộ Nam đi ở giữa. Trong lòng nhỏ thầm nghĩ, không phải nên để con gái đi ở giữa sao? Nhưng nhỏ nhìn cách đi của Lộ học trưởng lại thầm nghĩ có lẽ phải có người nắm tay thì Lộ học trưởng mới không ngã được. Vừa nghĩ vậy, nhỏ liền đưa mắt nhìn qua, quả nhiên Thành học trưởng đang nắm tay Lộ học trưởng. Nếu như…nhỏ cũng muốn thử, có phải là gián tiếp nắm tay không nhỉ? Quan Nghi Giai lấy hết dũng khí, kéo cánh tay kia của Lộ Nam.
Sắc mặt Thành Hướng Bắc lập tức tối sầm âm u vô cùng, ánh mắt lạnh lẽo đến mức muốn chặt xuống bàn tay nhỏ bé của nữ sinh kia! Lộ Nam có chút khó hiểu với hành động nắm tay của Quan Nghi Giai, vừa ngẩng đầu lên, thì ra là đèn đỏ, quả nhiên con gái đều sợ qua đường, ừm, trong truyện tranh cũng đều vẽ như vậy. Được hai người nắm tay, thật là tốt, Lộ Nam không tự giác được mình đang cười lên, sắc mặt Thành Hướng Bắc ngày càng đen.
Đến giờ ăn trưa.
Lộ Nam căn bản không hiểu gì, thực tế cậu đối với loại hẹn hò biến tướng này chẳng có tí thu xếp nào.
Dựa theo quy ước thông thường khi nam nữ gặp nhau, đối phương đưa ra lời mời thì mình cũng phải thu xếp trương đối, nếu hai bên buồn chán thì không cần tiếp tục nữa. Nhưng Lộ Nam chưa từng tham gia, thậm chí nghĩ chủ nhật mà không ở nhà ngủ thì thật lãng phí. May là Quan Nghi Giai cũng không đặt hy vọng lên người Lộ Nam. Nhỏ thầm nghĩ nếu Thành Hướng Bắc không xuất hiện thì khả năng lớn nhất là hai người đi dạo một tí ròi về, cũng chẳng kéo dài đến bữa trưa thế này đâu.
Thành hứng bắc đã thành thói quen chăm sóc Lộ Nam, lúc nào Lộ Nam sẽ đói, thích ăn gì, thích đi dạo chỗ nào, trong lòng đều có ghi chú. Ba người đến một khách sạn dùng cơm, quản lí tự mình đến bắt chuyện. Quan Nghi Giai ngồi trong một căn phòng vô cùng đẹp đẽ, bất an nói: “Chỗ này có phải rất đắt không?”
Lộ Nam vừa ăn hoa quả vừa nói: “Không sao đâu, đây là khách sạn nhà Lão Hổ.”
Quan Nghi Giai sửng sốt, lẩm bẩm nói: “Nhà Thành học trưởng không phải làm ruộng sao?”
“Hả? ” Lộ Nam xiên một miếng hoa quả, ngỡ ngàng: “Ai vậy nói?”
“Thật nhiều người nói như vậy!” Quan Nghi Giai khẳng định nói.
“Ừm.” Lộ Nam gật đầu.”Vậy à.”
Đang nói chuyện thì Thành Hướng Bắc vào: “Tôi đã xem qua thức ăn, chỉ có một số món cay còn lại là những nguyên liệu bình thường, nếu bạn có ăn kiêng gì thì tôi sẽ bảo họ bỏ đi.”
“A, không có, em cái gì cũng có thể ăn.” Quan Nghi Giai đỏ mặt nói.
Thành Hướng Bắc thấy nhỏ đỏ mặt thì ngẩn ngời, nhìn lại Lộ Nam đang thoải mái ăn hoa quả. Đột nhiên hắn nhớ đến lời Chu Phác nói, trấn tĩnh lại, quan sát kỹ vài lần, thêm mấy phần cẩn thận, cộng thêm bốn phần cố gắng, thâm nhập vào câu chuyện. Càng tiếp tục, trong ngực lại càng hiểu rõ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...