Lỡ Một Kiếp Sầu Bù Một Kiếp Thương

Bác sĩ kiểm tra sơ bộ cho Jungkook một cách nhẹ nhàng hết sức có thể dưới sự giám sát của Kim Taehyung.

"Nhà tôi thế nào?"
15

"Cậu nhà chỉ là đầu óc đang căng thẳng và bị sốc nhẹ nên mới mệt mỏi thiếp đi thôi. Vài giờ sau sẽ tỉnh. Tôi sẽ kê cho cậu ấy một đơn thuốc an thần."

Nghe thấy cậu đang ngủ, sóng lòng Taehyung mới hạ xuống.

"Ừ. Cảm ơn bác sĩ."

Park Bogum thay Taehyung tiễn bác sĩ ra về.

Bọn họ đang ở biệt thự cổ của họ hàng Kim gia tại London. Biệt thự rộng lớn này đã lâu lắm không có chủ nhân lui tới, nhưng nhờ có quản gia và người làm luôn ở đây dọn dẹp, sinh hoạt, nó luôn sạch sẽ và ấm cúng.

Taehyung ngồi xuống cạnh cậu, xoa xoa gương mặt vẫn còn tái nhợt. Chắc là đã sợ hãi lắm.

Lúc cậu ngã vào lòng anh ở trên đường, cả người đều lạnh toát hết cả, sau đó thì thiếp đi.

Ngồi nhìn người mình yêu yếu ớt ở trên giường, lông mày Taehyung nhíu chặt lại.

Từ ngày ở cạnh Jungkook, anh vốn quen với cái miệng ríu rít kia, bây giờ ở cạnh cậu, lại im lặng đến vậy, thật khó chịu.

Taehyung oán trách lẩm bẩm:

"Đi gặp mẹ mà xảy ra chuyện, là thế nào?"
2

Lý trí anh đã thanh tỉnh, phần nào bớt đi rối loạn, anh xoa xoa tay cậu thêm hai cái, rồi cúi đầu hôn lên trán.


"Yên tâm, chuyện thế này.. anh tuyệt đối không để nó xảy ra lần hai đâu."
1

Nói rồi anh đứng dậy ra ngoài, Park Bogum đã đứng ngay ngắn trước cửa chờ sẵn. Taehyung đi thẳng ra ngoài, anh nhíu mày, vừa đi vừa nói.

"Chuyện gì?"

Bogum báo cáo:

"Trinh sát của đại thiếu gia đột nhiên xuất hiện ở London. Họ sang đây là để điều tra một vụ giao dịch ma túy, còn có một số đặc vụ tinh anh từ Mỹ. Họ muốn mượn danh nghĩa là vệ sĩ của tổng giám đốc và Jeon tổng để điều tra."

Kim Taehyung nghe đến tên anh trai, liền gật đầu. Hỗ trợ điều tra là việc rất bình thường, không có gì phải lăn tăn cả.

[...]

Bố Jeon ngồi trước bàn cờ với thiếu tướng Song, ông trầm tĩnh vươn tay đi một nước.

Đặc vụ nón lưỡi trai lần trước lại bước vào, nghiêm chỉnh đứng bên cạnh bàn cờ.

Jeon Do Mo rít một hơi thuốc, rồi mới ngẩng đầu:

"Đã sắp xếp xong cả chưa?"

Người đặc vụ gật đầu:

"Đã bố trí xong, có điều trước khi kịp đến tìm thiếu gia thảo luận về việc làm vệ sĩ, các đặc vụ phát hiện thiếu gia bị theo đuôi. Nhưng kịp thời bắt kịp, chỉ là hỏng mất một chiếc xe không người lái."
2

Jeon Do Mo nghe thấy con trai gặp nguy hiểm, ông trợn mắt gằn giọng:

"Rồi nó có làm sao không?"

Người đặc vụ như bị bắt lỗi, giọng càng ngày càng nhỏ.

"Thiếu gia bị ngất đi... nhưng mà Kim tổng đến rồi. Chắc là không sao."

Quả nhiên cả bố Jeon và thiếu tướng đều nổi cơn thịnh nộ. Người thì bộ ấm chén, người thì bàn cờ đều ném tan tác xuống đất.
1

Jeon Do Mo nghiến răng, người đàn bà điên này! Chuyện như vậy mà cũng dám làm ra.

Mặt mày thiếu tướng lạnh tanh:

"Cô ta còn là con người sao? Đó là con trai thân sinh của cô ta."

Jeon Do Mo càng nghe càng giận. Nếu không phải vì nhiệm vụ, ông không đời nào để cho cô ta làm người phụ nữ bên giường của mình.

Là con của cô ta, là do cô ta sinh ra, nhưng chưa từng cho nó uống một giọt sữa nào.


Cô ta còn có mặt mũi mè nheo với ông đi du lịch, nếu không cho đi chính là bức cô ta đến trầm cảm sau sinh.

Làm gì có người mẹ nào lúc nào cũng tránh xa con mình như vậy?

Nhưng vì nhiệm vụ đành để con trai chịu thiệt thòi, đành nhắm mắt trở thành một người đàn ông bị tình yêu che mờ lý trí.

Jeon Do Mo kiềm lại cơn nóng, ngẩng đầu lên nhìn thiếu tướng.

"Bên tình báo có nắm được chuyến hàng kia khi nào giao dịch không?"

Thiếu tướng nhíu nhíu mày, ông lờ mờ hiểu ra được dụng ý của đồng đội.

Jeon Do Mo là muốn đốt cháy giai đoạn, bắt quả tang gom rồi dẹp luôn tổ chức buôn bán ma túy.

"Không được, ông nóng như vậy, lỡ như rắn chúa không xuất đầu lộ diện, mười mấy năm qua phí công vô ích sao?"

Nghe ông bạn già nói vậy, Jeon Do Mo đành thở dài bất lực. Hai chữ nhiệm vụ này khiến người ta có lòng nhưng cũng đành lực bất tòng tâm.

"Ở bên đó vừa có người của Kim Namjoon, vừa có người của chúng ta, lại còn có Kim Taehyung nữa, thằng bé sẽ không sao."

Jeon Do Mo thở dài bất lực: "Nếu hôm nay người của tôi không phát hiện Jungkook bị theo đuôi, chúng nó bắt được Jungkook, không biết sẽ làm gì nó nữa."

Thiếu tướng vỗ vỗ vai bố Jeon: "Không sao, ông đừng quên nó là con của ai. Tính cách của nó giống ông ấy như vậy, không lẽ dễ bị khuất phục vậy sao?"

[...]

Lee Junsu ngồi trước bản hợp đồng, bà đã chờ hơn hai tiếng rồi vẫn chưa nhận được tin đồng ý của Jungkook.

Bà ta nóng lòng nhấc điện thoại gọi đi.

"Sao rồi?"

Người bên kia hậm hực trả lời:

"Sao bà bảo là cậu ta không có người bảo vệ? Bây giờ thì hay rồi, người của tôi đi hai mất hai, còn cậu ta được một đoàn xe hộ tống về biệt thự cổ của quý tộc London."

2

Lee Junsu như bị đánh mạnh vào đầu. Biệt thự của quý tộc, lại còn là biệt thự lâu đời, bao nhiêu năm không gặp Jungkook, tưởng là nó chỉ là một giám đốc tập đoàn nhỏ thôi. Không ngờ là đã bước tới đỉnh cao nào rồi.

Bà ta nuốt nước bọt, có chút run sợ.

Đừng nói là bà ta đã đắc tội sai người.

Không! Dù gì đó cũng là con trai ruột của bà. Bà có làm vậy với nó cũng không quá đáng! Nó phải trả hiếu cho bà ta chứ! Phải nó phải trả hiếu cho bà như vậy.
7

Lee Junsu đã run như cầy sấy, nhưng vẫn thuyết phục bản thân không hề sai vì đã xuống tay với con trai.

Bà ta nghĩ rằng, Jeon Jungkook tha thứ cho bà ấy, vốn dĩ là chuyện đương nhiên, không thể chối cãi được.
7

"Vậy... có biết ai là người... bảo vệ cho nó không? Người ở biệt thự cổ kia ấy."

Người ở đầu dây bên kia cười khinh, tựa như đang khinh rẻ bà ta không biết lượng sức mình.

"Tôi không biết là nhân vật nào, nhưng đó là người sở hữu xe không người lái! Nếu không phải là người có quyền thì cũng là người rất nhiều tiền!"

~ cut ~

Ủa sao bình chọn quá trời quá đất mà hỏng ai nói câu nào hết trơn dị.

Cái cmt nó trống quơ trống quắc dị đó hà
16


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận