Ngày vui đã qua, Jungkook sáng sớm đã có mặt ở sân bay để chuẩn bị bay về London.
Điều làm cậu bất ngờ nhất là Taehyung bám dính cậu đến chỗ làm thủ tục, rồi cùng qua cửa khẩu. Anh còn mang theo cả vali nữa.
1
"Anh nói rõ ràng xem nào, đừng có ôm nữa."
Jungkook đẩy Taehyung đang ngồi sát rạt bên cậu ra hỏi chuyện.
Hai người họ hiện đang trong phòng chờ hạng thương gia. Taehyung thì ôm dính lấy Jungkook, còn Jungkook cứ một mực đẩy anh ra hỏi cho rõ ràng.
"Sao anh lại có vé chuyến này, em nhớ vé của em là khứ hồi mà, anh mua từ bao giờ mà săn được cùng chuyến với em vậy?"
Taehyung nhếch mép đầy kiêu ngạo:
"Em nhớ vé của em là khứ hồi mà em không nhớ người em nhờ mua vé hộ là anh à?"
1
"À... quên." Jungkook chun mũi, vẻ mặt chột dạ.
Jungkook hihi cười trừ cho qua chuyện, Taehyung cũng không nhây với cậu, xì một cái bất lực rồi lại bám cậu.
2
Phòng chờ hạng thương gia đa số là dân kinh doanh thường xuyên đi lại giữa các thành phố để làm việc. Vì vậy trên người họ không vest thì là comple. Và vật bất ly thân là điện thoại và laptop. Đa số đều tập trung vào công việc của mình. Vì lẽ đó nên bên chỗ Jungkook và Taehyung không ai thèm đoái hoài tới.
"Jungkookie~" Taehyung đẩy nhẹ vai Jungkook.
Cậu nhướng mày, đôi mắt nghi ngờ lia về phía anh.
"Anh đừng có làm trò đấy nhé!"
Ngoài những lúc Jungkook trẻ con, khiến Taehyung phải dỗ dành ra thì cũng có lúc cậu nghiêm túc. Mà lúc cậu nghiêm túc, người cần được dỗ dành lại là Kim Taehyung.
1
Bọn họ đúng là bù trừ cho nhau không sót một giây phút nào.
Taehyung bĩu môi, nhưng vẫn ghé lại gần Jungkook.
"Hôn một cái đi."
"Anh chắc chắn anh không đỏ mặt rồi chạy trốn chứ?"
1
"..." Taehyung đen mặt.
Hành động đó chỉ có Kim Taehyung của ngày xưa thôi! Còn Kim Taehyung ngày nay tranh thủ hôn còn không được ấy chứ.
3
"Em dám hôn, anh dám nhận. Không bỏ trốn đâu, thề!" Taehyung kiên định nhìn thẳng vào mắt Jungkook khẳng định.
Jungkook nhếch môi đầy ngả ngớn:
"Vậy thì em không dám hôn đâu."
Không đợi anh phản bác, cậu vươn tay mở laptop làm việc. Cả anh và cậu đều có thói quen thích yên tĩnh, nên đương nhiên, cậu muốn làm việc, anh sẽ im lặng.
Nhưng rồi Taehyung phụng phịu.
Tại sao không dám?
Cậu cố tình không dám thì có.
Cố tình ghẹo anh đây mà.
Ánh mắt Taehyung kéo một đường từ gương mặt yêu nghiệt của em yêu xuống eo cậu, trong mắt hiện lên chút gian xảo.
Anh vươn tay, chọt nhẹ vào eo Jungkook.
Quả nhiên, Jungkook giật nảy mình. Nhưng cậu không còn khách sáo như xưa nữa. Ngày xưa bị chọt lét, Jungkook sẽ nhăn mặt nhíu mày làm nũng Taehyung. Còn Jungkook của ngày nay thì không nể nang gì đá anh té ghế.
2
Tiếng động không nhỏ, vài hành khách hạng thương gia trong phòng VIP cũng ngẩng đầu xem thử. Đa số đều là đàn ông thành đạt, có vẻ quá nửa là đã có gia đình, cho nên họ chỉ nhìn Taehyung với nụ cười thông cảm rồi cúi đầu xuống làm việc tiếp.
2
Đúng là người thành công luôn nhìn thấu hồng trần mà!
Taehyung xoa xoa mông vịn ghế ngồi lại vị trí cũ. Còn chưa kịp cáo trạng đã nghe tiếng nói đe doạ của Jungkook.
"Anh mà còn chọc kiểu đó em không ngại đá anh té ghế tiếp đâu." Jungkook vừa đe doạ vừa xoa xoa eo chỗ vừa bị chọt.
Cậu thực sự ghét cay ghét đắng đứa sáng tạo ra trò này.
"Jungkook, đau..." Taehyung phụng phịu làm nũng.
Jungkook nhìn về hướng tay Taehyung, một tay anh chống lưng, một tay anh xoa mông, nhìn có vẻ khổ sở lắm.
Xin lỗi, nhưng Jungkook thật sự rất buồn cười.
Taehyung méo mặt: "Đá anh vậy còn cười."
Jungkook vẫn cười ngặt nghẽo. Taehyung đen mặt.
Quá hủy hoại hình tượng rồi!
"Em xin lỗi, nhưng mà em không nhịn được cười." Lại ôm bụng cười tiếp.
Taehyung thở dài, khoanh tay dựa lưng vào ghế đợi em người yêun hết buồn cười. Nhưng nhìn nụ cười kia, Taehyung lại bất giác mỉm cười theo.
2
Người yêu anh mấy hôm nay vẫn cứ cố tỏ ra là bình thường. Nhưng anh biết cậu đang lao tâm khổ tứ lo chuyện rút ngắn thời gian học ở London mà không để cho mẹ cậu nghi ngờ.
Taehyung định nhờ Namjoon rủ bạn bè bên Anh tập trận rồi cho nổ luôn cái trường, có gì anh sẽ tài trợ xây dựng lại sau. Nhưng Jungkook không cho! Phía bên Namjoon xin lệnh tập trận thì có thể, nhưng Seok Jin cũng không cho. Do đó, kế hoạch này bể từ trong trứng nước.
3
"Bé, cười xong chưa?" Taehyung vươn tay vuốt nhẹ tóc mái cậu.
Cười nắc nẻ được như vậy, tâm trạng chắc cũng kha khá rồi.
Jungkook cũng dứt hẳn, bỗng dưng cậu thấy tự hào.
"Hồi trước dạy dỗ quá tay thành ra bây giờ anh chung hệ điều hành với em luôn rồi."
1
"Không tốt sao?" Taehyung nghiêng đầu.
"Tốt. Đặc biệt tốt ấy chứ." Nói rồi cậu dựa vào ngực Taehyung, gương mặt trong trẻo lại hoá trầm ngâm.
"Em từng nghĩ là, với tính cách của em, kiếm một người bạn đời mỗi ngày cùng nhau chí choé, cùng nhau khẩu nghiệp, cùng nhau tấu hài. Sau đó lại cùng ăn cơm, xem phim rồi đi ngủ. Đơn giản như vậy cũng rất hạnh phúc..."
1
Cậu đang tâm sự với anh.
Quả thật, từng suy nghĩ, từng tâm tư của cậu đều lộ ra sự tính toán chi ly cho tương lai, rất có chiều sâu!
Ai nói cậu quậy phá thì sẽ không biết nghĩ về tương lai? Xin lỗi, nếu Jungkook không nghĩ về tương lai giản dị kia, tập đoàn Begin sẽ không được sáng lập. Không có Jeon tổng, chỉ có Jeon thiếu gia.
"Em không muốn lấy tài sản của ông..."
"Ừm." Taehyung lắng nghe, xoa xoa vai cậu.
"Em giàu rồi..."
"Ừm." Anh biết mà! Cả anh và em đều giàu mà.
3
"Dù là mẹ đi chăng nữa, em cũng không muốn nghe theo sự sắp đặt của người khác."
Dòng đời cứ trôi, con người ta luân hồi chuyển kiếp. Kiếp này là người này, kiếp khác lại là con người khác. Hiếm hoi thôi, nhưng có vẻ Jungkook khá may mắn khi giữ lại được chút ý chí của Điền Chính Quốc. Đó là dù có phải lao xuống sông, hiến mạng cho tử thần cũng không muốn để người khác sắp đặt số phận của mình.
5
Jungkook không muốn như vậy.
Nhưng cậu còn có Taehyung, cậu hiến mạng cho tử thần rồi, anh biết phải làm sao?
Vì vậy Jeon Jungkook này, dù có bị mẹ từ mặt, lần này cậu cũng nhất quyết vùng vẫy đến cùng.
~ cut ~
Chờ dữ lắm phớ hôm, ngoi lên nè
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...