Lỡ Một Kiếp Sầu Bù Một Kiếp Thương

"Bố mẹ con mới về." Kim Taehyung vừa nắm tay Jungkook vào nhà anh vừa reo lớn.

Bố mẹ Kim từ trong phòng ăn cũng đi ra.

Ở nhà họ Kim thấy bố Kim trong bếp thì nhiều chứ thấy mẹ Kim trong bếp hơi khó. Dù mẹ Kim nấu ăn rất giỏi, nhưng bà thường không nấu những món đơn giản. Món bà nấu thường là món ăn có yêu cầu kĩ thuật cao, những món truyền thống, cầu kỳ và phức tạp. Vì vậy ít khi vào bếp, thường là lễ lạt bà mới xuống bếp.
2

Nhưng hôm nay, đặc biệt con dâu tới, bà Kim vào bếp làm nhẹ một nồi vịt nấu măng cho con trai nhỏ tương lai thưởng thức.
4

Vừa nãy Taehyung có nói sơ cho bà về chuyện nói chuyện với mẹ Jeon qua điện thoại hồi chiều nay mà anh nghe được.

Đúng là tội nghiệp, được nói chuyện với mẹ mà khẩn trương như vậy, cứ sợ mẹ cúp máy thôi.

Không sao! Con về với đội của mẹ, mẹ sẽ thương con hơn con trai mẹ luôn.
6

"Aido, tới rồi à?" Mẹ Kim niềm nở tươi cười lại vươn tay muốn nắm tay Jungkook.

Jungkook nhận ra liền nhanh chóng buông tay người yêu, vươn tay đáp lại mẹ Kim.

"Dạ con chào hai bác. Hôm nay nhà không nấu cơm, cháu đành đến nhà mình ăn trực một hôm ạ."

Cả ba người nhà họ Kim bị Jungkook chọc cho bật người. Taehyung thì đương nhiên là cười với nét mặt cưng chiều. Bố Kim đút hai tay vào túi quần gật gù đánh giá. Còn mẹ Kim khỏi nói cũng biết bà có bao nhiêu hài lòng.
1

"Trời ơi đáng yêu mà còn duyên dáng nữa. Từ nay con cứ tới ăn trực thường xuyên vào, ta nấu thực đơn riêng cho con luôn."


Jungkook bên ngoài cười đùa nhưng bên trong tim muốn bắn ra ngoài. Ra mắt phụ huynh đây là lần đầu đấy, tim gan muốn bắn hết ra ngoài đây này.

Taehyung nhìn thấy nét căng thẳng kia, anh bước tới khoác vai Jungkook như trấn an. Rồi lại nói với mẹ.

"Mẹ, mùi đồ ăn thơm nghe tiếng bụng kêu rồi, cho tụi con ăn đi."

Nghe vậy, mẹ Kim niềm nở kéo Jungkook vào trong: "Ừ nhỉ. Vào con. Vào ăn cơm, chắc đói lắm rồi."

Jungkook có chút ngại, nhưng sự đon đả, thân thiện của mẹ Kim khiến cậu ấm áp vô cùng.

Lâu lắm rồi mới tiếp xúc gần với một người phụ nữ mà có cảm giác thân thuộc như mẹ mình như vậy.

Trong giây lát, cậu có chút chạnh lòng.

Nhưng rất nhanh, tâm trạng đó hoàn toàn bị xoá tan bởi không khí ấm cúng do nhà họ Kim tạo ra.

Taehyung kéo ghế cho Jungkook ngồi. Jungkook ngồi đối diện mẹ Kim, bố Kim thì ngồi cạnh mẹ. Taehyung cũng ngồi xuống cạnh cậu.

Nhân lúc ba mẹ còn đang đốc thúc người làm lên món, Taehyung ghé sát hỏi thầm:

"Thấy thế nào? Có vui không?"

Jungkook cũng ghé lại gần anh, cậu dứt khoát nói:

"Run!"
4

Taehyung bật cười:

"Nhưng mà cảm thấy vui đúng không?"

Jungkook lờ mờ nhận ra, hình như Taehyung đoán được chút gì đó về tâm trạng của mình.

Vừa chiều nay, cậu cho anh thấy nét mặt của cậu khi mẹ cậu gọi tới. Sau đó anh lại đưa cậu tới nhà. Trùng hợp thay, bố mẹ anh tiếp đãi cậu vô cùng nồng hậu. Đây... không phải là đoán được chứ còn gì.

Chốc lát, một người mạnh mẽ như Jungkook suýt chút ngả vào lòng anh trước mặt mọi người. Nhưng một tia lý trí vững vàng còn lại kịp cản cậu.

Jungkook với tâm trạng xúc động nói nhỏ với anh.

"Cảm ơn anh."

Taehyung nhướng mày: "Sao lại cảm ơn?"

"Cảm ơn vì đã không vạch trần em."
2

Taehyung cười. Anh hiểu tâm lý của cậu.


Một người bị tổn thương một khi đã gồng lên mạnh mẽ, họ không muốn cho ai thấy mặt yếu đuối của mình cả. Kể cả khi bị phát hiện và vạch trận, họ cũng sẽ ra sức chối bỏ thôi.

Jungkook thực sự cảm ơn anh. Cảm ơn anh vì đã âm thầm đưa cậu tới nơi "chữa lành" mà không chút nhắc nhỏm gì đến mặt yếu đuối của cậu. Cậu rất biết ơn.
3

"Nè nè con, ăn cơm." Mẹ Kim gắp một gắp thịt cho Jungkook.

Cảm xúc đang dâng trào, thấy mẹ Kim lo lắng cho mình, Jungkook càng xúc động thêm.

Nhưng Taehyung thấy khoé mắt cậu hơi rưng rưng, anh nhắm về phía mẹ, xác định mục tiêu.

"Sao mẹ không gắp cho con?"
2

Mẹ Kim tươi cười gắp cho Jungkook liền nghe con trai than vãn, mặt bà bỗng đanh lại:

"Tự gắp ăn đi, tao đẻ mày lành lặn mà."
6

Như sét đánh ngang tai, Taehyung mếu máo như muốn làm nũng với mẹ. Jungkook đang xúc động muốn khóc, nhìn cảnh đó cũng không nhịn được bật cười.

Cậu gắp cho anh một miếng gà.

"Đây, em gắp cho anh."

Đối với sự tinh tế của người yêu, Taehyung chỉ xoa nhẹ lên đầu cậu đầy sủng nịnh, rồi gắp một miếng gà sốt cay cho cậu.

"Ăn đi bé."

Jungkook mỉm cười gật đầu, cúi đầu ăn ngon lành.

Là bậc phụ huynh, thấy con mình và người yêu dỗ dành nhau như vậy, họ cũng cười với nhau, nhớ lại khoảng thời gian yêu nhau.


Jungkook cứ ăn, đến khi ngẩng đầu dậy, thấy hai bố mẹ đang nhìn mình cười, tưởng hai người họ đang chê cười mình, cậu che miệng ghé gần lại anh.

"Em ăn có nhiệt tình quá không?"

Taehyung phát ra tiếng cười trầm, anh nhón người múc cho cậu nửa bát canh xương hầm bí đao, còn mở miệng dặn dò lớn như cho bố mẹ nghe.
4

"Em cứ ăn thật no, đây đều là tâm sức mẹ nấu cho em. Em ăn càng nhiều bố mẹ anh càng vui."

Bố mẹ Kim nghe được càng vui, lại càng khuyến khích cậu ăn.

"Đúng là thằng này từ lúc đẻ nó ra làm gì cũng sai, mỗi hôm nay là làm cái gì cũng thấy đúng."

Taehyung thở dài, than: "Thôi xong! Đúng chất con ghẻ rồi."
2

Thế là ngày hôm nay, để Taehyung thấy được sự yếu đuối của mình, Jungkook không những không mất gì, lại còn có thêm cảm giác yêu thương của gia đình bạn trai dành cho mình nữa.

Trong lòng cậu, tảng đá nặng trĩu che chắn mọi khó nhọc cậu luôn kĩ kín trong lòng dần hạ xuống.

Vì cậu biết rằng, nơi có anh, cậu không cần giả vờ mạnh mẽ.
5

~ cut ~

Viết mà thương bé ghê, hay lại bẻ không ngược nữa nhể.
9


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận