Nhìn thái độ lẫn ánh mắt yêu thương giữa Vi Uyển Uyển và Đàm Dạ trao cho nhau, Daniel chợt mỉm cười khinh bỉ, nhưng nụ cười này cô lại dành cho chính người đàn ông bên cạnh mình, Đàm Vũ.
"Nhìn người ta tình sâu nghĩa nặng thế kia, chắc chồng em cũng phải cơ cực, thậm chí không tiếc dùng mọi thủ đoạn mới chiếm được một tí lòng tin của người con gái này nhỉ?"
"Đàm Vũ, sao anh lại vì một người mà tự hạ thấp bản thân mình như vậy chứ, trong khi cô ta với Daniel em, lại kém xa một trời một vực ấy."
Bị chê bai, khinh rẻ không chút tiếc thương, nhưng Đàm Vũ đành ngậm bồ hòn làm ngọt.
Nói trả thù Đàm Dạ, thì đó là cái cớ giảo biện cho một phần nhỏ của lý do, chứ ngay từ đầu mục đích của anh ta đã là muốn mang Vi Uyển Uyển về nhà làm người phụ nữ chính thức của mình.
Chẳng qua kế hoạch chưa kịp thành đã bị vợ lớn nắm cán, không còn đường thoát thân.
Anh ta im lặng, mắt nhìn chằm chằm vào Vi Uyển Uyển, thật tâm cũng cảm thấy có chút tội lỗi, nhưng chuyện đã đến nước này, có không muốn cũng phải chấp nhận.
Lương tâm sẽ cho phép anh trơ mắt nhìn một cô gái tốt, xứng đáng có được hạnh phúc như Uyển Uyển phải rơi vào con đường chết thật ư?
Daniel sải từng bước chân quyền lực đến gần Vi Uyển Uyển và Đàm Dạ.
Cô ngồi xuống, đưa ngón trỏ uyển chuyển nâng chiếc cằm thon nhọn của người con gái đáng thương ấy, để được đối mặt song song.
"Bà cô già à, người phụ nữ của tôi là ngọc ngà, châu báu.
Tốt nhất cô nên biết nặng nhẹ mà cư xử cho đúng mực, nếu không bổn thiếu gia nhất định không tha cho cô đâu đấy."
Mới có hành động thôi, còn chưa kịp mở miệng nói nửa chữ đã bị Đàm Dạ ngang ngược cướp lời.
Cơn hậm hực trong lòng Daniel nhanh chóng lan tỏa và hắn cũng nhận được cái lườm cực kỳ sắc bén từ đối phương.
"Daniel tôi, ghét nhất là bị người khác thách thức.
Nếu chú đã ngông nghênh như vậy thì để tôi xem, chú làm gì được tôi."
Nụ cười tà ác xuất hiện, Daniel đưa tay di chuyển xuống chiếc cổ thiên nga của Vi Uyển Uyển, ra sức siết lấy.
"Ah..."
Uyển Uyển đau đớn chịu phạt, Đàm Dạ cau mày phát điên mà hét lên:
"Đồ đàn bà thối, mau buông tay ra."
"Đàm Vũ à, sao anh có thể đứng yên nhìn vợ mình bị người đàn ông khác mắng nhiếc vậy? Lương tri anh bị chó tha rồi sao?"
Daniel nói chuyện rất từ tốn, nhưng mỗi một lời thốt ra đều là câu từ nặng nề làm tổn thương lòng tự trọng người nghe.
Đàm Vũ đứng đây, vây quanh tứ phía đều là người của Daniel, anh ta căn bản không dám ho he chống đối.
Cất bước tới chỗ Đàm Dạ, anh nắm cổ áo hắn lôi dậy, dùng sức dí đối phương sát vào vách tường với gương mặt lạnh tanh không tí biểu cảm nào.
"Cơ hội chỉ có một, thoát hay không phải dựa vào năng lực của cậu."
Cục diện bất ngờ xoay đổi theo chiều hướng khác, đó là khi Đàm Vũ chịu quay đầu hướng thiện và âm thầm trao cho Đàm Dạ con dao nhỏ để làm vũ khí cắt đứt dây thừng.
*Bụp...!
Cú đấm trá hình của Đàm Vũ giúp Đàm Dạ tìm được cái cớ để quỵ người xuống, không ai ngờ tới việc hắn đang tự giải thoát cho chính mình bằng lưỡi dao sắc bén.
Sợi dây thừng trói tay dần dà bị cắt đứt.
Lúc đó, Daniel cũng thôi siết cổ Vi Uyển Uyển.
Cô ta buông tay là để đứng dậy tiến về phía Đàm Dạ.
Là một người đứng cao trên đỉnh quyền lực, có thân thủ hơn người nên Daniel căn bản chẳng hề dè dặt trước bất cứ ai.
Cô ta đến bên cạnh Đàm Dạ, dùng ánh mắt tà mị đánh giá một lượt tổng thể nhan sắc này, đến khi trên môi xuất hiện nụ cười thích thú, trêu đùa cũng là lúc những ngón tay mềm mại đang lả lướt trên gương mặt điển trai ấy.
"Đàm Vũ à, đứa em trai cùng cha khác mẹ này của anh cũng soái thật đấy.
Tuy bản chất tự cao, nhưng hoàn cảnh nào cũng muốn bảo vệ người phụ nữ của mình.
Em thấy hay là chúng ta chơi trò hoán đổi nhỉ, anh thích cô ta thì cứ lấy, đổi lại người đàn ông này là của em.
Xem như toại nguyện cho anh."
Từng câu nói như kẻ điên rồ của Daniel khiến Đàm Vũ cũng phải kinh ngạc, người phụ nữ này còn có bộ mặt đê tiện đến vậy sao? Trong mắt cô ta, dường như Đàm Vũ chẳng là gì cả.
"Cô dựa vào đâu mà muốn ai là muốn? Đã là người phụ nữ của người ta rồi mà còn tơ tưởng đến nam nhân khác, vậy có khác gì hạng hồ ly tinh mà cô hay tự miệng mắng chửi chứ."
Tuy hiện tại không là gì của nhau, nhưng lúc nghe thấy Daniel nói muốn giành mất "người yêu cũ" của mình thì Vi Uyển Uyển lại không thể nhịn được bất bình, phải lên tiếng nói chút đạo lý công bằng.
"Cô hỏi tôi dựa vào đâu à? Dĩ nhiên là dựa vào những địa vị, quyền lực mà tôi đang có, còn cả cái nhan sắc vô cùng mỹ lệ này nữa.
Ai ở bên tôi, đều sẽ được như ý nguyện, muốn gì có đó mà không cần phải tranh giành với bất cứ một ai.
Trên đời này, có mấy người được sự sủng ái tuyệt vời như vậy? Số người được bổn tiểu thư để mắt tới lại càng hiếm hoi."
"Chậc chậc chậc...!Lần đầu tiên tôi gặp một cô gái có da mặt dày như bê tông và trình độ tự luyến đạt tới mức thượng thừa như bà chị đấy.
Giờ cũng hiểu luôn tại sao Đàm Vũ lại si mê người phụ nữ của tôi đến vậy rồi, mà cô biết tại sao không?"
"Tại vì Uyển Uyển hiền lành, ngay thẳng và thanh cao hơn cô rất rất nhiều."
Câu trả lời tự hắn đáp là cái tát khiến Daniel ê mặt, thúc đẩy phẫn nộ tác động cô ta liền muốn vung tay đánh người, nhưng tình thế nhanh chóng bị lật ngược khi Đàm Dạ đã thoát khỏi sự trói buộc từ hai sợi dây thừng ở tay lẫn chân.
Hắn bắt lấy cánh tay chuẩn bị đánh người của Daniel vặn ngược ra phía sau, chuyển từ bị động sang thế chủ động, chế ngự cô ta trở thành con tin trong tay mình.
"Daniel tiểu thư..."
"Nếu muốn cô ta mất mạng thì cứ tới đây."
Từ kẻ bắt cóc, chợt biến thành kẻ bị hăm dọa, Daniel vẫn nhoẻn miệng cười nhạt, cô ta giương ánh mắt lãnh khốc nhìn sang Đàm Vũ, mà gằng giọng:
"Hay cho thế cờ này của anh đó Đàm Vũ à! Dám đâm sau lưng em một nhát, anh không sợ Đàm thị sụp đổ chỉ trong vài giờ đồng hồ sao?".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...