Vi Uyển Uyển lên giường lúc một giờ sáng, nhưng mãi tới ba giờ mới được trả lại bình yên vì đã được người đàn ông máu lạnh đó buông tha.
Đàm Dạ bước xuống khỏi giường khi bắn pháo hoa đủ ba lần, là lúc ấy người thiếu nữ đã chẳng còn một chút sức lực nào để ngồi dậy.
Mặc quần áo vào người, hắn trầm thấp chất giọng lạnh lùng để lại một câu:
"Nếu chuyện đêm nay để lọt ra ngoài nửa chữ, thì hậu quả sẽ khó lường được đấy."
[...]
Cùng lúc này trên phòng ngủ ở lầu ba, Chu Thái Thi nằm trên giường trằn trọc mãi cũng không thể vào giấc ngủ dù trời đã sắp sáng.
Thật ra cũng do một phần là vì lạ chỗ, nên khó ngủ.
Trăn trở một hồi, cô lại bật người ngồi dậy và ra khỏi phòng với quyết định lén lút tìm sang phòng riêng của anh người yêu, Đàm Dạ.
Nhưng lạ thay, khi lúc này đã ba giờ sáng mà tìm từ phòng riêng sang tới thư phòng vẫn không thấy người đàn ông ấy đâu.
Bấy giờ, Chu Thái Thi đã cau chặt mày vì nỗi nghi ngờ trong lòng, suy nghĩ hướng ngay về phía phòng ngủ của Vi Uyển Uyển nên lập tức đi xuống lầu.
Cửa thang máy vừa mở, Đàm Dạ đã xuất hiện trước mặt khiến cô gái thoáng giật mình, riêng hắn vẫn tuyệt nhiên điềm tĩnh.
"Em đi đâu vậy?"
Chưa cần trả lời, Chu Thái Thi đã bước tới õng ẹo ôm lấy cánh tay hắn, rồi mới nói:
"Em tìm anh! Trời còn chưa sáng mà anh đi đâu vậy? Chắc không phải lén lút tìm người cũ mà mèo mả gà đồng sau lưng em đó chứ?"
Đàm Dạ nhếch mép:
"Trong phòng hết nước nên anh xuống đây lấy.
Còn cô ta á hả, có cho không anh cũng chả thèm.
Cưng yên tâm."
Véo cằm cô gái để thể hiện sự yêu chiều, hắn chả ngại ngần gì mà tự đề cao bản thân tới tận chót vót mây xanh, thế mà lại thành công dỗ dành cô bạn gái bằng tuổi.
"Vậy thì tốt đó!"
Chu Thái Thi cười tà mị, sau đó di chuyển đến phía trước người đàn ông, chủ động âu yếm quàng tay ôm cổ hắn, dùng ánh mắt ma mị nhẹ nhàng câu dẫn.
"Anh này, hay bây giờ chúng ta lên phòng vận động gân cốt một chút nhỉ? Dù sao cũng lỡ giấc mất rồi..."
Đáp trả cô gái bằng một nụ cười nhạt, hắn gỡ vòng tay đối phương ra trước, rồi mới nói:
"Anh thấy hơi mệt, để khi khác sẽ bù đắp cho em sau."
"Đàm Dạ à...!Anh nói câu này suốt ba năm rồi đó, nhưng tới tận bây giờ anh có chịu bù đắp cho em đâu."
"Anh là đang gìn giữ cho em để bảo đảm đêm tân hôn được trọn vẹn nồng ái.
Kiên nhẫn chút đi ha!"
Nói xong, hắn bước tới thang máy, ấn nút mở cửa để đi lên lầu, mặc cho cô nàng phía sau đang bất mãn ra mặt.
Ba giây sau, liền phụng phịu bước tới ôm cánh tay hắn, nũng nịu hỏi:
"Vậy khi nào chúng ta mới kết hôn? Ba mẹ em cứ hỏi thăm hoài, mà anh thì mãi vẫn chưa chịu dẫn em về ra mắt gia đình anh nữa."
"Còn trẻ mà gấp gì, cứ yêu cho thỏa thích đã rồi từ từ tính."
"Em về phòng trước đi, anh lên thư phòng có chút việc."
Hắn nói hết câu, cửa thang máy cũng khép lại.
Hắn nhẫn tâm ngó lơ cô bạn gái của mình vẫn còn đang đứng bên ngoài.
[...]
Bấy giờ, Vi Uyển Uyển vẫn còn nằm bất động trên giường với hơi thở yếu ớt.
Kéo tấm chăn mỏng che lại thân thể trần trụi của mình, cảm nhận từng cơn ê ẩm, đau buốt truyền tới từ bên dưới hạ thân mà nước mắt cô thầm rơi.
Rõ là hoan ái cùng người mình yêu, sao cảm giác này tệ quá...!Cô có giận hắn không? Chắc là không đâu, vì hiện tại trong lòng chẳng có chút oán hờn nào thì sao mà giận?
Chắc tại cô ngốc, yêu tới mất hết cảm giác đau thương...
[...]
Sáng hôm sau, Chu Thái Thi tay trong tay cùng Đàm Dạ bước xuống phòng ăn.
Việc đầu tiên hắn làm khi có mặt là giương ánh mắt lạnh lùng của mình tìm kiếm ai đó.
Tới khi không nhìn thấy, liền hỏi:
"Vi Uyển Uyển đâu rồi?"
"Dạ, sáng nay tôi có gọi nhưng cô ta bị sốt nên dậy không nổi.
Thiếu gia xem có nên gọi bác sĩ tới khám không, chứ tôi thấy sắc mặt cô ta tệ lắm."
Đàm Dạ cau mày ngay tức khắc, tâm tư rõ phức tạp.
Còn chưa lên tiếng thì Chu Thái Thi ở bên cạnh đã cất lời:
"Người làm bây giờ hay giở trò lắm.
Rõ ràng tối qua vẫn còn khỏe mạnh, sáng nay lại trở bệnh là sao?"
"Dạ...Vấn đề này thì tôi không rõ ạ!"
"Dì vào trong gọi cô ta ra đây cho tôi."
Mệnh lệnh của Chu Thái Thi vẫn khiến dì Đào quản gia lưỡng lự, thật ra là đang đợi Đàm Dạ lên tiếng.
Thấy vậy, Chu Thái Thi liền quay sang nũng nịu với hắn:
"Anh à...!Anh xem, em nói mà dì ta cứ đứng lì ở đó kìa.
Hay là cô ta được xem trọng hơn em, cả anh cũng quan tâm cô ta nên mới im lặng như thế?"
Đàm Dạ vẫn đang cau mày, nghe cô gái mè nheo bên tai mà càng thêm bực dọc.
"Làm theo lời cô ấy đi."
Nói xong, hắn kéo ghế ngồi vào bàn ăn.
Chu Thái Thi được chiều nên đắc ý ra mặt.
Cả hai bắt đầu ăn sáng, không lâu sau Vi Uyển Uyển được dì Đào đưa ra với nét mặt xanh xao, tiều tụy.
Thấy cô xuất hiện, Chu Thái Thi liền vênh váo cất tiếng:
"Nghe dì quản gia nói cô bị bệnh, nhưng mà tôi thấy sắc mặt vẫn tốt cơ mà.
Chắc lại lười biếng nên giả vờ tìm kế trốn việc đúng không?"
"Tôi bệnh thật, nếu cô không tin thì cứ qua đây sờ trán tôi là biết."
"Cần gì phải thực hành mới xác minh, nhìn qua là tôi biết cô đang giả vờ rồi.
Mau đi vắt cho tôi ly nước cam."
Chu Thái Thi chẳng nể tình bạn cũ, dẫu cho cả hai còn từng là bạn thân một thời, nay lại vì một người đàn ông mà thay đổi thái độ, trở mặt thành thù.
Mà Vi Uyển Uyển cũng quá hiểu lòng người nên chẳng đôi co nửa lời, chỉ im lặng bước qua gian bếp
chuẩn bị vắt một ly nước cam mới, trong khi trên phần ăn của cô ta đã có sẵn một ly.
Đàm Dạ vẫn tuyệt nhiên điềm tĩnh ngồi dùng điểm tâm, tới khi Vi Uyển Uyển mang nước cam tới chỗ Chu Thái Thi, thì hắn ta mới liếc mắt nhìn sang cô.
Sắc mặt cô quả thực không tốt, bàn tay cầm ly nước cam cứ run run, cuối cùng vì một giây cố tình của Chu Thái Thi mà ly nước lại đổ hết lên người cô ta.
"Vi Uyển Uyển mắt cô bị mù à?"
Chu Thái Thi vừa ăn cướp vừa la làng, tự mình làm đổ nước lên người cũng tự tức giận, đứng dậy sỗ sàng mắng người còn hất nước vào mặt Vi Uyển Uyển.
Cơm sáng còn chưa được ăn, chứ ăn chửi thì cô nghe đầy hết cả tai.
Ủy khuất là thế, rõ là ấm ức, nhưng Vi Uyển Uyển vẫn không hề nổi giận.
Đưa tay vuốt mặt, cô cúi đầu cất lời:
"Xin lỗi!"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...