Vậy là đã được một tuần học rồi. Với nó, học đại học nhàn hơn cấp 3 rất nhiều. Hằng ngày, nó đều nhanh chóng về để làm việc nhà. Gặp cậu chủ thì lấy lý do bệnh này bệnh kia, nhưng tóm lại là không để hắn thấy mặt ....
LÚc đầu hắn tin nhưng càng ngày càng thấy không ổn. Hắn cho người đi theo nó thì thấy khi đi học, nó không ngụy trang nữa, trở lại bình thường. Vì vậy mà ....ngày hôm nay nhất định hắn sẽ vạch trần nó, đồng thời hỏi nó xem tại sao phải che mặt lại như vậy,.....Và hắn đã làm được
Như mọi khi, nó về bao giờ cũng sớm hơn hắn khoảng một, hai tiếng, chỉ khi nào hắn sắp về nó mới ngụy trang. Nó vui vẻ nấu bữa trưa rồi chạy đi phơi quần áo. Hết việc, nó ngồi trên cái xích đu rồi thiếp đi lúc nào không hay .
Hắn thấy đây là cơ hội tốt để ra mặt, vậy nên hắn từ từ bước đến. Hắn ngắm nghía khuôn mặt của nó, bỗng hắn cảm thấy sao mà quan quá, nó đã từng in sâu vào trong tâm trí hắn , đã từng hằn sâu vào trong trái tim hắn và bây giờ, nó đang ở trước mặt hắn. Hắn có mơ không vậy ? Bất giác, nó nở một nụ cười và hắn hét lên :
- Gia Như ! Là cô sao ???
- ...........
- Dậy đi!
Nó nghe tiếng hét thì tỉnh dậy. Trời ơi ! Trước mắt nó là ai vậy ? Là cậu chủ đấy! Là người đã bị nó cho thưởng thức hai túi rác đấy ! KHông sai vào đâu được. Thôi chết rồi ! Đối diện làm sao đây , nhìn gương mặt kia như nhận ra điều gì đó quen thuộc vậy. Nó hốt hoảng chạy đi , mồm vẫn lảm nhảm :
- Xin lỗi mà ! Hôm đó tôi không cố ý mà ném rác vào nguwofi anh! Làm ơn đừng đuổi việc tôi
Nó nghĩ rằng chạy đi cho khuất mắt hắn, cho hắn đỡ giận rồi quay về thú tội cũng chưa muộn nên nó chạy bán sống bán chết. Hắn vẫn ngơ ngác không hiểu gì rồi chợt nhớ ra chuyện đổ rác hôm trước , hắn cười cười rồi cho người bắt nó về. Hắn miên man suy nghĩ về nó, hắn hạnh phúc biết nhường nào, cuối cùng nó cũng về bên hắn, hắn nghĩ không biết nó có nhớ hắn không...niềm vui ập đến mà hắn đã quên mất chuyện hai năm trước , nó đã mất
Nó chạy rất nhanh, tuy nhiên không thể thoát khỏi đám người của hắn được. Thế là nó bị tóm gọn và giờ phải đối mặt với cậu chủ đáng kính ( đáng ghét thì có ). Thấy nó , hắn mừng lắm, reo lên :
- Cô ! Cô đã về rồi à ?
- Ừ ! Bị bắt về rồi nè
- Gia Như ! Những ngày trước cô ở đâu ? Sao không về ? Sao không liên lạc với tôi , tôi xin lỗi ( hắn luống cuống )
- Tôi không phải Gia Như ! Tôi là Thiên Du
LÚc này hắn mới giật mình nhớ ra nhưng hắn vẫn phủ nhận
- Không phải ! Cô là Gia Như đúng không ?
NÓ giật mình, rõ ràng là không phải nó mà ! Mà Gia Như là ai nhỉ ? À nhớ rồi, hôm đó bác Tư có nói qua rồi mà. Nó thốt lên :
_ À ! Gia Như hả ? Hình như cô ấy đã mất rồi mà. Tôi là Thiên Du cơ
Hắn đơ một lúc lâu, khó khăn lắm hắn mới lấy lại tinh thần, sau đó mới nhớ lại là Gia Như của hắn đã mất, hắn còn tận mắt nhìn thấy xác chết của nó mà. Hắn vẫn gượng hỏi một câu như để lấy chút hy vọng:
- Nhà cô ở đâu ?
- Thôn .......Huyện..........Tỉnh............
- Cô sống cùng ai ?
- Bà
- Bà cô hả ???
- Chẳng bà tôi thì ai ? Không lẽ bà anh
Giờ hắn mới định hình được vấn đề. Theo như Thiên Du kể về lý lịch của mình thì không thể là Gia Như, hắn cũng không ngờ rằng trên đời này lại có người giốngnhau như vậy
, có lẽ là chị em song sinh chăng ? Không thể nào, gia đình nó hắn không có gì không biết. Phải chăng ông trời thương hắn lắm nên mới cho Thiên Du xuất hiện , giống hệt với Gia Như của hắn. Hắn mừng lắm, chưa bao giờ hắn cảm thấy hạnh phúc như vậy.......
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...