“Chúng tôi đã cố hết sức rồi.”Tiếng khóc thê lương vang vọng trên dãy hành lang trước cửa phòng cấp cứu.
Tiếng khóc đau đớn ấy ở trong bệnh viện vốn là một chuyện thường xuyên.Vị bác sĩ đã lớn tuổi nhìn người phụ nữ trước mặt khóc đến thảm thương như vậy, trong lòng cũng không thoải mái.Ông gọi một y tá đến an ủi người phụ nữ đáng thương ấy.Ông vừa từ phong cấp cứu ra, cấp cứu cho một bệnh nhân lên cơn đau tim.
Nhưng không kịp, người đàn ông trong kia đã không còn khả năng cứu chữa nữa.
Nếu mang đến bệnh viện sớm hơn, có lẽ đôi vợ chồng này đã không phải chia cắt, âm dương li biệt như vậy.Đáng tiếc trên đời này làm gì có nếu như.…Trầm Diễm tổ chức tang lễ cho người chồng đã mất vì bệnh tim của mình.Ở trong tang lễ cô đã không còn khóc nữa, nhưng dáng vẻ tiều tụy, đôi mắt sưng húp, vành mắt phiếm hồng ấy vẫn khiến người ta thở dài thương xót.Cố Dịch Triết được hỏa táng.Anh ta đã hoàn toàn từ giã cõi đời này.
Chỉ còn là tro tàn trong chiếc bình đựng tro cốt bằng sứ trong tay cô.Nhìn chiếc bình trong tay, cõi lòng Trầm Diễm dâng lên một loại cảm giác thỏa thê.Đúng vậy! Là thỏa thê, là sung sướng.Nhưng những cảm xúc ấy đều được che giấu rất kĩ dưới lớp mặt nạ buồn đau kia.Trước mặt tất cả mọi người xung quanh, Cố Dịch Triết là một người đàn ông nho nhã, ôn hòa.
Trầm Diễm cũng từng bị lừa bởi gương mặt vô hại đó.Nhưng sau khi kết hôn với anh ta, cô mới biết người đàn ông văn nhã ấy là con thú đội lốt người.
Dưới lớp mặt nạ ấy là một tên súc sinh không bằng cầm thú.Gã đàn ông gia trưởng, vũ phu khốn nạn ấy đã phá hủy hoàn toàn cuộc hôn nhân Trầm Diễm luôn mong đợi này.Dưới những đòn roi của tên vũ phu ấy, cô không thể chịu đựng được nữa.Việc này cô đã trù tính suốt một năm trời.Mỗi một thứ mà anh ta nuốt vào bụng hàng ngày đều có thuốc.
Một loại thuốc tác động đến tim mạch, khiến anh ta dần dần có những cơn đau nhói tim thường xuyên, từ rải rác cho đến dồn dập.
Có những lúc chỉ đơn giản là nhói lên, cho đến những cơn đau quằn quại trắng bệch gương mặt.Vào một ngày nào đó bác sĩ khẳng định anh ta đã mắc bệnh tim…Ở thành phố này, ở nơi xa lạ không có lấy một người thân này… đã mang đến cho Trầm Diễm một cơn ác mộng.Và cơn ác mộng này cuối cùng cũng chấm dứt.Hai năm kết hôn, chẳng khác nào lưu lạc trong địa ngục.
Những kiến thức cô đã chôn sâu trong đầu ấy cuối cùng lại phải moi móc ra để dùng vào việc này.Ở nơi lạ lẫm này, không một ai biết, Trầm Diễm có bằng tiến sĩ trong lĩnh vực dược học.
Cô từng đi du học ở Anh, từng là một tiến sĩ có tuổi đời rất trẻ ở năm 24 tuổi.Nhưng sau khi có được bằng tiến sĩ, cô lại như hoàn toàn bốc hơi khỏi thế giới.
Đã có biết bao nơi muốn tìm đến cô để mời cô đến làm việc, nhưng họ lại không thể tìm được cô.Trong sáu năm đó, cô đã làm những gì, không một ai biết.Trong bốn năm đầu, cô từng cùng một người đàn ông, xuất hiện ở những nơi hoàn toàn không liên quan đến lĩnh vực cô theo học.Trầm Diễm từng đi qua các nước Trung Đông, đến khu tam giác vàng đầy rẫy nguy hiểm, từng bước lên lưỡi dao, suýt chút nữa thì mất mạng, từng có những giây phút bình yên ngắn ngủi trên hòn đảo Bali xinh đẹp, từng ngồi trong sòng bạc casino ở Las Vegas suốt mấy đêm, từng đi dạo qua thế giới ngầm, … từng làm rất nhiều việc khó có thể tưởng tượng nổi.Sau đó, cô hoàn toàn biến mất.Hiện tại cô đang ở một thành phố nhỏ ở Trung Quốc, kết hôn với một người đàn ông tên Cố Dịch Triết, sau hai năm thì cuộc hôn nhân kết thúc do chồng cô đã chết.Ở nơi này, không ai biết quá khứ của cô.
Kể cả Cố Dịch Triết.Sau khi bán căn nhà cô ở suốt hai năm, cô thu dọn hành lí.Trầm Diễm mở lại tài khoản ngân hàng đã lâu không đụng đến.
Số tiền trong đó cô có thể tiêu xài thoải mái mà không lo nghĩ.
Con số ấy có thể nuôi cô cả quãng đời còn lại.Cô ngồi máy bay.
Chuyến bay từ thành phố Z đến thành phố S..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...