"Làm tốt lắm" Dương Khanh bên cạnh quay sang nhìn cậu tán thưởng.
"E-em thấy cũng thường à, nhiều pha chết vô lý nữa" Lưu Thanh Nhiên được khen có chút ngại, lí nhí nói.
"Vì cậu là sp mà, nhiệm vụ của cậu là hỗ trợ đội, bảo vệ chủ lực.
Sẽ có những lúc phải hi sinh để đồng đội tiến lên, không có cái chết nào là vô ích cả.
Cậu chỉ cần làm hết sức là được." Dương Khanh hiếm khi cho lời khuyên, hôm nay lại nói nhiều đến vậy.
"Vâng" Lưu Thanh Nhiên sâu sắc cảm thấy đội trưởng này hình như cũng không xấu tính như cậu nghĩ.
"Làm trận nữa chứ?" Dương Khanh hỏi.
"Dạ" Lưu Thanh Nhiên gật đầu cái rụp, miệng cười cười lộ ra cái răng khểnh đáng yêu.
Dương Khanh quay sang vừa vặn nhìn thấy, âm thầm cảm thán: 'Người mới này...cũng được ấy chứ.'
Bắt đầu trận tiếp theo, Dương Khanh trận này quyết định đi ad.
Cũng lâu rồi không chơi ad, mấy con tướng cất tủ cũng nên lấy ra dùng rồi.
Hai bên hoàn thành phần cấm tướng, các tướng bị cấm lần lượt là Aoi, Zata, Arum, Zip, Dirak và Elsu.
Tiến vào thời chọn tướng, Dương Khanh có lượt chọn đầu, anh sử dụng Hayate, con tướng anh đã từng dùng để leo BXH những năm trước.
"Aya đi" Dương Khanh đột ngột lên tiếng.
Lưu Thanh Nhiên giật mình, cậu trước đó cũng định sử dụng Aya cho trận này, không nghĩ anh cũng cùng suy nghĩ với mình.
Cậu cùng không chần chừ, đáp một tiếng "vâng" rồi nhanh tay chọn Aya.
Thiết lập đội hình diễn ra khá suôn sẻ, không có tranh chấp về vị trí.
Điều làm cậu khá bất ngờ chính là trận này Dương Khanh mở mic, lại còn nói rất nhiều.
"Cứ ở yên trên đấy, đừng xuống, bao giờ tôi bảo xuống mới được xuống" Chất giọng trầm khàn qua tai nghe lại càng thêm mê người, Dương Khanh thi thoảng lại buông vài câu, nói vài lời làm đầu cậu quay vòng vòng.
'Aaa...cái con người này dùng mỹ nam kế với tui!!!' Lưu Thanh Nhiên trong đầu nhảy loạn xạ chữ.
Mặc dù bảo khi nào cho xuống mới được xuống nhưng thực ra Dương Khanh còn chẳng thèm cho cậu xuống, phút thứ 10 rồi cậu còn chưa lên mid, lên top được 5 lần.
"Đội trưởng, tôi phải xuống đi gank nữa, anh cho tôi xuống đi" Lưu Thanh Nhiên bất lực, cậu thân là sp mà cứ ngồi chết dí trên đầu ad thế này, thân tâm cậu cũng cắn rứt lắm chứ.
"Không được" Dương Khanh nói không chính là không.
"Đội trưởng..." Lưu Thanh Nhiên một bộ đáng thương nhìn qua, mắt muốn bắn sao tung tóe.
"..."
"Ở yên đấy, tôi đưa cậu đi" Dương Khanh ngang ngược nói, thà tự thân đi chứ không để chân cậu chạm đất.
Lưu Thanh Nhiên bất lực, tên này thích bị đè đầu cưỡi cổ lắm hay sao, không để cậu tự đi? Lần đầu tiên trong cuộc đời cậu mong đồng đội của mình chết, tên này chỉ có chết thì cậu mới thoát được một chút.
Thế nhưng đời không như là mơ, phút thứ 15 rồi, KDA của Dương Khanh hiện tại là 15/0/7.
Vậy là cậu đã ngồi trên đầu cái tên này được gần 15 phút rồi à? Mẹ nó đội trưởng trâu bò quá!
Trận đấu kết thúc ở phút thứ 25 với phần thắng thuộc về team cậu.
Mặc dù thắng nhưng cậu cũng không vui vẻ cho lắm.
Chẳng giúp được gì cho đội, toàn ăn bám trên đầu người khác mà cũng được SS trợ thủ? Lương tâm cậu không có răng cũng biết cắn rứt.
MVP không nghi ngờ gì lại thuộc về Dương Khanh với KDA 19/0/9.
Mà cậu, đứa ăn bám trên đầu người ta, đã thế lại còn ks, KDA 1/0/28.
Dương Khanh bên cạnh nhìn sang thấy mặt cậu buồn thiu, nhíu mày hỏi
"Sao, không vui?"
"Vâng, tôi thấy mình chẳng làm được cái gì ngoài ăn bám cả" Lưu Thanh Nhiên cúi cúi đầu, lí nhí nói.
"Ngồi trên đầu tôi, hỗ trợ cho tôi cậu không thấy vui?" Dương Khanh hơi lên giọng.
"K-không có ạ, chỉ là nhiệm vụ của em là hỗ trợ cả team, mà từ đầu đến cuối chỉ ngồi một chỗ em cảm thấy rất..." Càng nói, giọng cậu càng nhỏ như tiếng muỗi kêu.
"Rất cái gì"
"R-rất vô dụng"
Chợt, không khí rơi vào im lặng tới mức nghe được tiếng thở của người kia.
"Không vô dụng" Dương Khanh quay mặt đi, thả cho một câu không đầu không đuôi.
"Dạ?"
"Tôi nói cậu không vô dụng, để cậu ở trên đầu tôi là muốn cậu luyện tập thao tác tay, bán đồ cho nhanh mà thôi, không có gì là vô dụng cả"
"Vâng" Lưu Thanh Nhiên nghe vậy cũng không ủ dột nữa, mặt tươi tỉnh một chút.
"Được rồi hôm nay đến đây thôi, mai lại tập tiếp" Dương Khanh nói rồi đứng dậy quay người rời đi.
Sau khi anh ta rời đi, các thành viên khác bắt đầu mò lại gần thầm thì.
"Lần đầu tui thấy đội trưởng như vậy luôn ớ" Mạch Xuyên trùm tán dóc lên tiếng.
"Thật, nay ảnh nói nhiều bất thường luôn, rồi còn khen khen đủ thứ nữa, mặc dù nhỏ Thanh Nhiên giỏi thiệt" Chu Thanh Phong tán đồng.
"Bình thường ổng còn chẳng chịu lên tiếng, im như khúc gỗ" Mạch Xuyên gật gật đầu.
"H-hả, trước đây anh ấy như thế sao?" Lưu Thanh Nhiên có hơi sửng sốt.
Cậu biết anh ta ít nói, kiệm lời, lại hay bày ra vẻ mặt như đưa đám, nhưng cũng không ngờ tới mức thế.
"Đúng rồi, cậu không biết đâu, ảnh còn..." Ba người chụm đầu nói xấu đội trưởng công khai, nói đến quên trời quên đất.
Bốp! Bốp! Bốp!
"Au!" Đang nói hăng say, bỗng nhiên cả ba người bị gõ đầu.
"Mấy đứa có đi tắm rồi ra ăn không thì bảo?" Lý Châu Yên chống nạnh, như bà mẹ già dạy bảo con mà nói.
"Vâng!" Cả ba đồng thanh đáp rồi mỗi người một phòng mà về.
Trên đường đi vẫn tận dụng mà nói tiếp.
Về đến phòng, Lưu Thanh Nhiên cũng nhanh chóng tắm rửa rồi chạy xuống phụ Lý Châu Yên nấu ăn.
Cậu cũng dần quen với cuộc sống ở đây, bắt đầu thay đổi những thói quen sinh hoạt theo những người khác.
Chỉ có điều, ngủ nướng là cậu không thể bỏ được.
Sáng hôm sau.
Hôm nay là chủ nhật, cả đám sẽ được nghỉ một bữa.
Vì đã thống nhất từ tối hôm qua, hôm nay cả bọn sẽ đi trung tâm giải trí ToTo Sky của thành phố, quẩy một bữa đã đời, cũng coi như là chào mừng người mới.
Lúc này cả đám đang ngồi trên xe 8 chỗ riêng, vì khi nãy là người tù xì thua nên ngồi ghế lái lúc này đang là Nhất Dương.
Bạch Nhan vừa có công việc gấp, phải đi trong buổi sáng nên không thể đi cùng cả nhóm trong chuyến đi này.
"Ờm...trước tiên chúng ta sẽ đi đâu, mọi người cho ý kiến đi" Lý Châu Yên phụ trách trông trẻ.
"Em muốn đi tàu lượn siêu tốc!!"Mạch Xuyên từ đằng sau trồi lên.
"Em có xem trước rồi nhé, ở đây có Tagada đúng không, em muốn chơi Tagada!!" Chu Thanh Phong ngồi ngay cạnh đó liền lên tiếng.
(Tagada được xếp hạng là một trong những trò chơi “điên rồ” và nguy hiểm nhất thế giới, xuất hiện tại một số công viên giải trí lớn.
Cụ thể, người chơi sẽ ngồi trong vòng tròn kim loại khổng lồ.
Sau đó, vòng tròn sẽ rung lắc mạnh liên tục.
Thứ bấu víu duy nhất của người chơi là bám tay vào thanh kim loại phía sau)
"Còn có trò đó sao, tôi cũng muốn thử" Mạch Xuyên vô cùng hào hứng.
"Tháp rơi tự do cũng có nữa đó, có muốn thử luôn không?" Chu Thanh Phong đưa ra gợi ý.
Hai người lại chụm đầu vào thảo luận quên trời đất.
Dương Khanh lười để ý đến hai tên kia, nhìn Lý Châu Yên nói
"Sáng làm cái gì nhẹ nhàng thôi, chiều rồi chơi mấy trò đó sau"
"Em muốn vào thử Casino giải trí ở đó" Lưu Thanh Nhiên giơ tay ý kiến.
Dương Khanh nhướn mày khẽ nhìn, cậu thấy vậy liền ngậm miệng.
"Được thôi, chiều tối rồi đi, khi đó Casino mới hoạt động mạnh nhất."
"Được được, vậy lát chúng ta đi sở thú được chứ? Nghe nói sở thú ở đó rất rộng, phải mất vài tiếng mới đi hết được" Lý Châu Yên nghe vậy liền nói.
"Sau đó sẽ ăn trưa, nay ăn món Âu nhé, ở đó có nhà hàng Âu nổi tiếng lắm.
Đến chiều sẽ chơi mấy trò cảm giác mạnh.
À có khu công viên nước đó, mọi người có muốn đi luôn không?" Lý Châu Yên quay sang hỏi mọi người.
Nhất Dương nghe vậy, nhàn nhạt lên tiếng: "Cũng được"
"Hai tay hai chân luôn!" Chu Thanh Phong dơ cao hai tay tán thành.
"Đồng ý! Em dự tính hết rồi, có mang theo quần bơi luôn nè" Mạch Xuyên hô lên như đứa trẻ, tự hào khoe.
"Đội trưởng, Thanh Nhiên, ý hai người thế nào?"
"Sao cũng được" Dương Khanh không có ý kiến.
"E-em theo mọi người"Lưu Thanh Nhiên cũng không phản đối.
Chỉ là...cậu chợt nhớ ra một vấn đề cực kì nan giải, cậu không biết bơi!!!
...----------------...
Tiểu kịch trường
Bạch Nhan ngồi trên máy bay, oán trách công ty.
Bạch Nhan: "Tui hận mấy người!!!"
Tác giả có lời muốn nói: Nếu thấy hay thì cho tui 1 like, thương tui thì bình luận nhoa, một ngày tốt lành nhe, mãi iu♡♡♡.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...