Lỗ Hổng Tội Trạng


“Có một con ác quỷ bảo tôi nhất định phải trừng phạt bọn nó…”
“Tạ Diệu” ngồi trên hàng ghế bị cáo, miêu tả cho thẩm phán những ảo giác xuất hiện trong đầu anh ta.

Anh ta cứ khăng khăng là do ác quỷ ép buộc mình phải phạm tội, anh ta không thể nào khống chế được bản thân mình.
Bác sĩ chuyên khoa Tâm thần đã đưa ra báo cáo cụ thể, anh ta mắc phải chứng rối loạn nhân cách chống đối xã hội.

Sau khi ngồi nghe thẩm án hết mấy tiếng, Cận Chu cũng đã đại khái đoán được kết quả phán quyết cuối cùng – Cái tên cuồng giết người này sẽ không thể bị phán tử hình.
Trương Thuỵ ngồi đằng sau vỗ vỗ vai Cận Chu, chồm qua nhỏ giọng nói: “Tao quyết định là sẽ trao lại giải Oscar diễn viên xuất sắc nhất lại cho anh ta.”
Vụ án giết người hàng loạt gây chấn động này cũng thu hút không ít người đến dự thính, trong đó còn có rất nhiều gương mặt Cận Chu quen biết.
La Tuyết Tình ngồi bên trái nghe Trương Thuỵ nói thế, cô xoay đầu qua nhìn Cận Chu, cau mày hỏi: “Anh ta giả vờ bị bệnh tâm thần thì có thể thoát khỏi vòng vây pháp luật sao?”
Trong tất cả những người đến dự thính chỉ có La Tuyết Tình là có tư cách yêu cầu phán tử hình nhất, vì cô cũng suýt chút nữa đã biến thành vong hồn trong tay anh ta rồi.
“Chắc cũng không phải hoàn toàn là giả vờ đâu.” Cận Chu đè thấp giọng nói: “Anh ta thật sự bị bệnh đấy.”
Bác sĩ chuyên khoa Tâm thần cũng không dễ gạt như vậy, nếu như ai cũng có thể dựa vào cách giả vờ bệnh tâm thần này để thoát tội, vậy thì chẳng phải chế độ pháp luật hiện nay đã sớm đảo loạn rồi sao?
“Ý là chỉ cần bị bệnh thì muốn làm gì thì làm à.” La Tuyết Tình gõ mấy chữ này vào laptop.
“Sự tồn tại của pháp luật cho đến bây giờ chưa từng là để trừng phạt người xấu.” Nhớ lại cái đêm ở trong bệnh viện đó: “Tạ Diệu” đã từng nói câu này với Cận Chu.

Anh ta nói sự tồn tại của pháp luật là để bảo vệ cho người xấu, thật ra cũng không phải như thế.
Mục đích của pháp luật từ trước đến giờ đều là để duy trì sự công bằng, nhưng bản thân nó cũng không có cách nào để giải quyết nan đề “may mắn” hay “bất hạnh” này.
“Nhưng bản thân may mắn và bất hạnh vốn đã có liên quan đến vấn đề công bằng.” La Tuyết Tình tiếp tục vừa gõ bản thảo, vừa lơ đãng trò chuyện với Cận Chu.
Bàn tay đang nắm trong tay bỗng dưng nhéo cậu một cái, Cận Chu quay đầu qua nhìn người bên phải mình.


Lúc này đôi mắt sau cặp kính gọng vàng kia đang tỏ vẻ bất mãn tựa như muốn nhắc nhở cậu là phải giữ trật tự.
Thẩm phán dù gì cũng không giống như công dân bình thường, không chịu nổi có tiếng ồn ào nói chuyện riêng trong toà.

Nếu mà đổi thành trên giường thì Cận Chu chắc chắn sẽ không nghe lời ngài thẩm phán nhà mình đâu.

Nhưng bây giờ đang ở trong toà án nghiêm chỉnh thế này, cậu đành đưa tay lên làm động tác kéo khoá, ngoan ngoãn im lặng lại.
Phán quyết đã có, phạt tù chung thân, được giam giữ ở nhà giam phía Nam.

Bên cơ quan kiểm sát chắc là sẽ yêu cầu kháng cáo nhưng chắc chắn là không có khả năng phán tội tử hình được.
Uông Hoà Thái bên kia thì không được may mắn như vậy.
Trong vụ án mưu sát Dương Thời Dữ, vì giết người chưa thành lại cộng thêm có công tố giác những người khác, ông ta cũng không phải nhận án phạt quá nặng.

Nhưng sau khi Nguỵ Kiệt và Triệu Sảnh đồng ý khai ra, mười mấy vụ án mạng được phát hiện đều do ông ta đứng sau sai khiến.

Cuối cùng ông ta cũng bị phán tội tử hình lập tức thi hành.
Tuy là quá trình thi hành án tử hình cũng tốn không ít thời gian nhưng kết quả này chắc chắn không thể thay đổi được nữa, Cận Chu và Dương Thời Dữ cuối cùng cũng có thể buông bỏ tảng đá đặt nặng trong lòng xuống, không còn thù hận gì nữa.
Nghe xong hai phiên tòa phán quyết, trước khi rời khỏi thành phố này Cận Chu lại đi một chuyến qua nhà giam phía Nam.
Vụ án giết người mười bảy năm trước đã đúng là do Lưu Vĩnh Xương gây ra.

Bên phía cảnh sát đã tìm được một số chi tiết bị bỏ sót năm đó, ngoài ra còn triển khai chiến thuật đánh thẳng vào tâm lý dẫn dụ Lưu Vĩnh Xương nhận tội.


Nhưng vì vụ án đã trôi qua quá lâu rồi nên bên phía toà án vẫn còn chưa thể đủ điều kiện phán Lưu Vĩnh Xương tội cố ý giết người, cuối cùng đã quyết định phán tội tử hình hoãn thi hành hai năm.
Tội tử hình bị hoãn đã phần đều sẽ chuyển thành tù chung thân, tù chung thân lại được chuyển thành có thời hạn, nếu như biểu hiện tốt thì có khi chỉ cần ngồi tù khoảng mười hai năm là sẽ được tại ngoại.

Những trường hợp như thế này ở nhà giam phía Nam cũng không ít.
“Nhóc Chu, là anh có lỗi với chú.”
Lưu Vĩnh Xương uể oải ngồi sau lớp kính cường lực, chỉ mới không gặp có một năm đây thôi mà tóc hắn đã bạc trắng hết, dường như đã già đi mười mấy tuổi.
“Chị Lưu vẫn khoẻ chứ?” Cận Chu hỏi.
Cũng không phải là thật lòng quan tâm gì, chỉ là hỏi thăm theo thói quan mà thôi.

Với Lưu Vĩnh Xương thì Cận Chu cũng không cảm thấy oán hận gì, chỉ có bùi ngùi, cảm khái trong lòng là nhiều mà thôi.
“Ly hôn rồi, chắc là vẫn khoẻ.”
“Vậy à.” Cận Chu gật gật đầu, cũng không cảm thấy bất ngờ lắm.
Lưu Vĩnh Xương cũng không phải là loại người tội ác tày trời, không thể dung thứ gì, tuy là hắn có một mặt đen tối nhưng bên cạnh đó cũng có một mặt tương phản.

Khoảng thời gian dài sắp tới đây hắn sẽ phải chôn thân trong nhà tù này, quả thật không cần phải bắt Lưu Thiến thủ tiết vì hắn làm gì.
“Nhóc Chu, anh thật sự không có ý muốn tính kế chú.”
“Em biết.”
Thật ra cũng không thể khẳng định được.
Nhưng đã đến nước này rồi thì những lời này có mấy phần thật giả cũng không còn quan trọng nữa.


Trong giai đoạn thẩm tra khởi tố của vụ án này, người tính kế Cận Chu là Lưu Thiến, nói đúng hơn là “Tạ Diệu”, Lưu Vĩnh Xương quả thật không biết gì về chuyện này.
Cận Chu vẫn nghiêng về phía tin tưởng vào mặt tốt hơn.

Dù cho tình cảm anh em giữa cậu và Lưu Vĩnh Xương có vài phần giả tạo nhưng cũng không thể phụ nhận được chuyện cậu đã từng nhận được những ý tốt đó.
“Bảo trọng.”
Lúc ra khỏi nhà giam phía Nam, Cận Chu vừa hay gặp phải người quen cũ đang tan làm.
Người kia đã cởi bỏ bộ đồng phục quản ngục, mặc một cái áo thun trắng đơn giản, nếu không phải cậu ta chào Cận Chu trước thì cậu suýt chút nữa đã không nhận ra cậu ta.
“Cảnh sát Giang?” Cận Chu đánh giá bộ quần áo giản dị này của Giang Trì Cảnh một chút: “Tan làm à?”
“Ừ.” Giang Trì Cảnh đi đến bên cạnh Cận Chu, hai người ra khỏi cửa chính nhà giam, đi về phía bãi gửi xe: “Cậu đến đây gặp đương sự à? Hay là đi thăm tù?”
“Đến thăm một người bạn.” Cận Chu cuối cùng vẫn chọn dùng từ “bạn” này để nói, cậu cũng không muốn nói chi tiết vụ việc nên bèn đổi chủ đề: “Sao rồi? Làm ở đây có bận hơn làm bên toà án không?”
“Rảnh lắm.” Giang Trì Cảnh cười cười: “Rất hợp với tôi.”
Hai người kề vai cùng đi, mùi nước hoa thoang thoảng truyền đến bên chóp mũi Cận Chu, là một hương hoa hồng khá hiếm thấy.
Đi làm trong nhà giam mà dùng nước hoa chi vậy?
Ý nghĩ nhạt nhẽo này bỗng loé lên trong đầu Cận Chu, tầm mắt cậu bỗng lướt đến một người đàn ông điển trai, cao ráo.
Cận Chu chú ý đến người đàn ông là vì không hiểu sao cậu lại cảm nhận được thái độ thù địch cực kì mãnh liệt nhắm thẳng vào mình.
Là kiểu thái độ thù địch của giống đực đối với những kẻ khác xuất hiện xung quanh bạn đời của mình.

Cận Chu nhìn thử Giang Trì Cảnh bên cạnh mình, quả nhiên là cậu ta đi thẳng về phía người đàn ông đang tựa bên chiếc xe địa hình kia.
“Đây là luật sư Cận.” Giang Trì Cảnh giới thiệu sơ qua với người đàn ông kia rồi lại nhìn Cận Chu nói: “Đây là Trịnh Minh Dịch, người…”
Trong lúc Giang Trì Cảnh đang do dự, Cận Chu cau mày cắt ngang cậu ta: “Tình nhân?”
“Người yêu.” Trịnh Minh Dịch sửa lại cách nói của Cận Chu.
“Tới đón cậu tan làm à?” Cận Chu cười hỏi.
“Ừ, lát nữa đi xem phim.”

“Chu Chu?” Một người bước xuống từ chiếc xe con đằng sau, tiếng đóng cửa cắt ngang cuộc trò chuyện.
Dương Thời Dữ đi đến bên cạnh Cận Chu, Cận Chu thuận thế nắm lấy tay anh, nói với Giang Trì Cảnh và Trịnh Minh Dịch: “Vợ tôi, là một thẩm phán.”
Mỗi lần giới thiệu thân phận của Dương Thời Dữ, ngữ khí của Cận Chu không giấu nổi sự tự hào trong đó.
Bốn người nói vài câu rồi cũng nhà ai nấy về.

Giang Trì Cảnh ngồi vào ghế phó lái của con xe địa hình, giọng nói truyền ra từ bên cửa sổ: “Gần đây trong nhà giam vừa có một tên điên bị chứng rối loạn nhân cách chống đối xã hội đến, đau đầu…”
Chắc là “Tạ Diệu” nhỉ?
Cận Chu thu hồi tầm mắt, nhìn Dương Thời Dữ bên cạnh nói: “Ở trên đảo vẫn thoải mái hơn.”
Dương Thời Dữ khởi động xe: “Đó là vì em không phải đi làm.”
“Không, là vì hoàn cảnh ở đó bình dị.” Nghiêm túc được một câu xong Cận Chu lại bắt đầu ngả ngớn: “Tất nhiên cũng là vì trong nhà có vợ yêu vất vả làm việc nuôi gia đình, em chắc chắn là phải thoải mái rồi.”
Thật ra thì Cận Chu cũng không phải nhờ đến Dương Thời Dữ nuôi.

Tiền bồi thường trong vụ tai nạn giao thông của cha mẹ đã lãi được kha khá, giờ cậu chỉ nhờ vào tiền lãi thôi cũng đã đủ ăn đủ sống, chỗ hai người đang ở trên đảo hiện tại cũng là cậu chi tiền mua.
Chẳng qua là lúc khen vợ yêu nhà mình thì cậu chưa bao giờ phải kiệm lời, theo thói quen phóng đại công lao của Dương Thời Dữ lên.

Vì cậu đã mất đi Dương Thời Dữ đến hai lần rồi nên bây giờ cực kì quý trọng người này.
“Dây an toàn.” Dương Thời Dữ nhắc một câu rồi không thèm đợi Cận Chu hành động, anh nghiêng người qua cài dây lại cho cậu.
“Mấy chuyện này em tự làm được mà.” Cận Chu lẩm bẩm.
Ngay cả làm bữa sáng, giặt quần lót, sấy tóc, … Dương Thời Dữ dường như rất thích thay cậu làm những chuyện này.
Nói không hưởng thụ thì chắc chắn là không thể nào có chuyện đó rồi, Cận Chu chỉ sợ mình bị Dương Thời Dữ chiều thành một đứa vô dụng thôi.

Nhưng mà nghĩ lại thì vợ xinh ngoan hiền như thế thì chồng đây còn chê gì nữa?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui