Trước cửa cuốn kéo lên một nửa của tiệm sửa xe, có người khom lưng nhìn vào trong tiệm: “Ông chủ, hôm nay có mở cửa không?”
Cận Chu ngồi sau bàn làm việc nghe vậy thì nâng mắt lên, thấy người kia không phải là người cậu đang đợi nên phẩy tay: “Không mở.”
Cận Chu đã cho Tiểu Vũ nghỉ làm từ trước, bây giờ trong tiệm chỉ còn lại có một mình cậu.
Lại đợi thêm một lúc không lâu, một bóng người lén lén lút lút chui vào trong cửa cuốn, đánh giá thử xung quanh nói: “Đây là cái chỗ rách nát gì vậy?”
Tiệm sửa xe tất nhiên không phải là chỗ hay ho gì để hẹn gặp mặt, nhưng sự việc xảy ra quá đột ngột, thời gian cũng quá gấp nên Cận Chu cũng không rảnh để tìm chỗ khác nữa.
Cậu hếch hếch cằm, nói: “Kéo cửa lại đi.”
Trượng Thuỵ hiển nhiên là không muốn chạm vào cái cửa cuốn không sạch sẽ gì mấy kia, anh ta do dự nhìn Cận Chu một chút.
Lúc sau chắc là thấy Cận Chu cũng không có ý đóng cửa hộ nên mới dùng một ngón tay ấn cái cửa cuốn xuống.
“Bạn mày đâu?” Trương Thuỵ xoa xoa vết bụi bẩn trên đầu ngón tay, đi đến sofa trước bàn làm việc ngồi xuống.
“Bạn” trong lời của anh ta tất nhiên là đang nói đến người đẹp sườn xám kia rồi, Cận Chu không trả lời mà hỏi ngược lại: “Thiệp mời đâu?”
“Hôm nay mày không nói rõ ràng cho tao biết thì đừng hòng lấy được thiệp mời.” Trương Thuỵ tựa người lên sofa, bắt chéo chân: “Mày có quan hệ gì với cô phóng viên La kia?”
Chuyện tiệc rượu mặt nạ đã bị La Tuyết Tình tiết lộ ra ngoài, bây giờ ai ai cũng biết chuyện này, Trương Thuỵ không có khả năng là chưa từng nghe thấy.
Mới đầu anh ta không hỏi quá nhiều về mục đích của Cận Chu khi sắp xếp cho người đẹp sườn xám kia trà trộn vào trong tiệc rượu, nhưng chỉ cần anh ta hơi động não một chút thôi thì cũng có thể nghĩ ra được, chuyện tiệc rượu mặt nạ bị lộ tẩy chắc chắn có liên quan đến người đẹp sườn xám kia.
“Còn có thể là quan hệ gì nữa?” Cận Chu cũng bắt chéo chân, khoanh hai tay trước ngực, vô cùng thản nhiên nói: “Cô ấy là bạn của tao.”
Cận Chu dám thẳng thắn thừa nhận như vậy là bởi vì cậu biết chắc Trương Thuỵ không thể làm gì được cậu.
Trong giọng điệu của cậu còn có chút nghênh ngang, thái độ rất rõ ràng là muốn kéo Trương Thuỵ vào trong rắc rối này.
“Con mẹ nó tao biết chắc thể nào cũng là mày mà!” Trương Thuỵ chống hai chân xuống, hơi nhổm người dậy, vừa tức điên lên vừa không dám làm gì: “Anh hai ơi mày hại tao suýt nữa là không giữ được cái mạng nhỏ này rồi đó, mày có biết không vậy?”
“Không phải bây giờ mày vẫn sống trơ ra đó sao?” Cận Chu chả buồn quan tâm hỏi.
Với cái tính tình cẩn thận từng li từng tí kia của Uông Hoà Thái, tiệc rượu mặt nạ xảy ra chuyện như vậy ông ta nhất định sẽ nghi ngờ tất cả những người từng xuất hiện trong tiệc rượu.
Mà những người này được chia ra thành hai nhóm: Khách tham dự và người mẫu.
Khách tham dự đều là do Uông Hoà Thái tự mình mời, nếu như khách mời có vấn đề gì thì chắc chắn là do Uông Hoà Thái tự mình chịu trách nhiệm.
Nhưng còn về người mẫu thì lại khác.
Giữa người mẫu và Uông Hoà Thái có một Trương Thuỵ ở trung gian, nếu như người mẫu có vấn đề thì chắc chắn là do Trương Thuỵ chịu trách nhiệm.
Theo những gì Cận Chu hiểu về Trương Thuỵ thì dù anh ta có biết vấn đề xuất phát từ chỗ anh ta, thì anh ta có đánh chết cũng sẽ không chịu thừa nhận.
Giống hệt như cái bộ dạng lúc lấy cái đồng hồ Patek Philippe kia vậy, nếu không đến bước đường cùng thì chắc anh ta vẫn sẽ tiếp tục diễn vở kịch kia như thật.
Sau khi xảy ra chuyện, chắc chắn Uông Hoà Thái đã từng tìm đến Trương Thuỵ.
Nếu như Cận Chu không đoán lầm thì Trương Thuỵ chắc chắn là dùng hết mọi cách để che giấu chuyện này.
Lúc trước Uông Hoà Thái muốn tìm người đẹp sườn xám kia, Cận Chu đã bịa đại một cái cớ là “Gần đây cô ấy không rảnh”.
Mà sau đó thì Trương Thuỵ cũng không tìm đến Cận Chu nữa, chắc là anh ta đã tìm được lí do gì để lảng đi chuyện này rồi.
Vốn dĩ là do La Tuyết Tình xảy ra chuyện ngoài ý muốn nên mới khiến cho chuyện video kia bị lộ ra ngoài sớm hơn dự định, Cận Chu còn tưởng là bản thân sắp gặp phải phiền phức gì rồi chứ.
Nhưng mà đã qua lâu vậy rồi mà Uông Hoà Thái vẫn không đả động gì đến cậu, vì vậy chỉ có thể là do Trương Thuỵ đã dựng một tấm chắn ngăn lại chuyện này.
“Tao có thể sống trơ ra đây là do tao giỏi chứ sao nữa.” Trương Thuỵ vỗ vỗ lồng ngực mình, tuy trên mặt vẫn còn chút sợ hãi nhưng trong giọng nói không khỏi có chút tự hào: “Tao đã lấy tính mạng của tao ra đề thề thốt là mấy cô người mẫu chắc chắn không có vấn đề gì.
Mày không biết diễn xuất của tao lúc đó đỉnh cỡ nào đâu.
Nếu mà mà để cho tao vô diễn thì chắc chắn kiểu gì cũng ẵm trọn giải Oscar đó chứ.”
(*)
Vô gian đạo: Là một bộ phim hình sự, trinh thám của điện ảnh Hồng Kông sản xuất năm 2002, được đánh giá là một trong những bộ phim hành động Hoa ngữ hay nhất.
Cận Chu không nhịn được phì cười: “Không phải mày chỉ việc lấy tính mạng ra để bảo đảm thôi hay sao?”
“Mày còn có mặt mũi nói chuyện kiểu đó nữa.” Trương Thuỵ bĩu môi, rõ ràng là muốn chửi Cận Chu một trận nhưng không dám.
Anh ta ngã ra sofa, nhìn Cận Chu hỏi: “Rồi sao? Lần này mày lại muốn làm gì nữa?”
“Lên du thuyền ăn tất niên thôi.” Cận Chu bình thản nói: “Vui mà.”
“Anh hai ơi mày có thể nào tha cho tao đi được không?” Trương Thuỵ cảm thấy vô cùng đau đầu: “Nếu như trên du thuyền lần này lại xảy ra chuyện gì nữa, thì chắc chắn là ông chủ Uông sẽ nghi ngờ tới chỗ tao ngay.”
“Không đâu.” Sắc mặt Cận Chu hơi trầm xuống, thốt ra hai chữ như thế.
Nói cho cùng thì Trương Thuỵ sở dĩ có thể lừa gạt Uông Hoà Thái cho qua được, là bởi vì giữa anh ta và Uông Hoà Thái còn một vách ngăn khác – Dương Thời Dữ.
Một người là quản lý phụ trách tổ chức tiệc rượu, một người là thẩm phán lần đầu đến tham gia tiệc rượu kiểu này.
Nếu đổi lại là Cận Chu thì cậu cũng sẽ cho rằng Dương Thời Dữ có hiềm nghi lớn hơn.
“Mày nói không thì là không hả?” Trương Thuỵ cáu kỉnh hỏi ngược lại: “Mày có tin là bây giờ tao đi nói cho ông chủ Uông biết luôn mày là người chơi ông ta hay không?”
“Đi đi.” Cận Chu hếch hếch cằm: “Sẵn tiện giải thích cho ông ta luôn về cái diễn xuất đạt giải Oscar kia của mày luôn.”
Trương Thuỵ đã nói dối trước mặt Uông Hoà Thái rồi thì hiển nhiên là anh ta đã cùng Cận Chu đứng chung trên chiến tuyến ngàn cân treo sợi tóc này.
Cho dù anh ta có thật sự thành tâm hối lỗi, đi tìm Uông Hoà Thái nhận sai, thì cũng chưa chắc Uông Hoà Thái có chịu bỏ qua không đem anh ta chôn xuống đống bùn dưới biển sâu hay không.
Trương Thuỵ nặng nề thở dài một hơi, từ bỏ việc chống cự, hỏi Cận Chu: “Người bạn kia của mày có đáng tin không vậy?”
“Mày nói người đẹp sườn xám kia hả?” Cận Chu ung dung hỏi: “Đó không phải bạn tao mà chính là tao.”
“CÁI GÌ?” Trương Thuỵ nghe thấy thế thì ngả ngửa ra sau, khó tin nổi trừng mắt nhìn Cận Chu: “Không phải, mày… mày rõ ràng là nam, sao mày? Cái đồ nhà mày sao mà gan dữ vậy?”
Trương Thuỵ chửi cả một tràng “Vãi l”, một lúc lâu sau mới bình tĩnh lại được, đánh giá Cận Chu một chút, biểu tình vô cùng phức tạp hỏi: “Tao nói chứ lỡ như ông chủ Uông muốn chơi mày rồi sao?”
Trương Thuỵ vẫn không hề hay biết chuyện Uông Hoà Thái muốn tìm người đẹp sườn xám kia, thật ra là muốn tạo thành nhược điểm cho Dương Thời Dữ.
Cận Chu thuận miệng nói: “Thì đạp gãy chim ổng luôn.”
Trương Thuỵ lại ngã người ra sau, giống như là sắp thở hết nổi phải cố gắng bình tĩnh lại.
“Anh hai ơi! Mày có thể nào đáng tin một chút được không vậy??”
“Đùa thôi mà.” Cận Chu cười nhạt một tiếng, thu lại cái vẻ không nghiêm túc kia: “Nói chuyện thiệp mời trước đi, trên thiệp có ẩn danh khách mời không?”
“Cái này thì không.” Trương Thuỵ một một tấm thiệp trong túi ra: “Là thiệp mời bình thường thôi.
Tất niên trên du thuyền lần này quy mô lớn hơn tiệc rượu kia nhiều, có rất nhiều người có tên tuổi trong giới kinh doanh đều dẫn theo người thân của mình đến tham dự.”
Cận Chu khẽ nheo hai mắt lại, hay lắm, cái đồ chó Dương Thời Dữ này lại bắt đầu lừa cậu rồi.
“Cũng có thể nói là.” Cận Chu dừng một chút, suy tư nói: “Tao không cần phải nguỵ trang thành người mẫu nữa.”
“Đúng vậy, tao lạy mày làm ơn đừng có mặc đồ nữ đi lên đó!” Đầu óc của Trương Thuỵ cũng coi như là còn dùng được, rất nhanh đã nghĩ ra cách làm sao để phủi sạch trách nhiệm của mình trong chuyện này: “Mày chỉ cần nguỵ trang thành khách mời bình thường thôi, bịa đại một thân phận nào đó cho mình là được.
Nếu mà xảy ra chuyện thật thì làm ơn đừng có nói là lấy được thiệp mời từ chỗ tao nha.”
Chỉ cần Cận Chu không nguỵ trang thành người mẫu thì cho dù cậu thật sự có gây ra chuyện gì, thì Uông Hoà Thái cũng sẽ không thể liên hệ gì được giữa cậu và Trương Thuỵ.
“Được.” Không mặc đồ nữ ngược lại còn tiện cho Cận Chu hoạt động hơn, cậu kẹp lấy tấm thiệp mời ra khỏi tay Trương Thuỵ rồi lại nói: “Tao còn một việc cần mày giúp nữa.”
“Nữa hả?” Trông biểu tình của Trương Thuỵ giống như đã bắt đầu hối hận tại sao lúc đầu lại đồng ý đề nghị hoà giải của Cận Chu trên toà.
“Chuyện này đơn giản thôi.” Cận Chu dịch mông qua ngồi sát lại gần Trương Thuỵ, ngoắc lấy vai anh ta, thấp giọng dặn dò một chuyện.
Thành phố chỗ Cận Chu sống không giáp biển.
Từ chỗ của cậu muốn đi đến gần biển thì phải lái xe tầm ba, bốn tiếng đồng hồ.
Vốn dĩ còn đang muốn chuẩn bị trước một chút.
Nhưng lúc Cận Chu đang chuẩn bị đóng cửa tiệm thì cậu đột nhiên nhận được điện thoại của Nhậm Văn Lệ, nói là đã điều tra ra được vài nghi phạm của vụ án giết người liên hoàn.
Lúc này chỉ mới đến giữa trưa, cách lúc lên thuyền tối nay còn phải mất thêm một lúc lâu.
Cận Chu tiện tay lấy một cây dụng cụ trong tiệm rồi hẹn Nhậm Văn Lệ gặp nhau ở toà chung cư cũ.
“Cậu xem đi, ở đây có mười bốn nghi phạm, đều đã từng giao thiệp với nạn nhân trong cuộc sống hằng ngày, hơn nữa đều sống trong một gia đình đơn thân.” Nhậm Văn Lệ đưa tệp hồ sơ trong tay mình qua cho Cận Chu, vừa lật tài liệu vừa giải thích: “Người thứ nhất, tài xế lái xe tuktuk…”
Cận Chu không đợi Nhậm Văn Lệ nói hết đã nhanh chóng lật hết đống giấy A4 trong tay, hỏi: “Đây là toàn bộ à?’
“Đúng.” Nhậm Văn Lệ dời mắt khỏi tệp tài liệu, nhìn Cận Chu nói: “Nếu như đúng theo ba điều kiện: Một người đàn ông có vóc người cao to, sống trong gia đình đơn thân, có giao thiệp với nạn nhân.
Thì trong cả khu này chỉ có thể điều tra được mười bốn nghi phạm này thôi.”
Thật ra mười bốn nghi phạm đã là rất nhiều rồi, nếu như muốn tiếp tục điều tra kĩ hơn thì còn phải mất rất nhiều thời gian.
Nhưng trong những nghi phạm này không hề có gương mặt mà Cận Chu đang nghi ngờ.
Cậu lấy cây thước cuộn mình vừa lấy từ tiệm sửa xe ra, đo thử kích thước gian phòng, quả nhiên đúng như trong dự đoán của cậu.
“Cậu đang đo gì thế?” Nhậm Văn Lệ tò mò hỏi.
Cận Chu không trả lời mà trầm tư rút thước cuộn về, nói với Nhậm Văn Lệ: “Chúng ta qua thử hai hiện trường vụ án còn lại xem thử đi.”
Cuối cùng kết quả đúng hệt như những gì Cận Chu đã đoán, cả ba hiện trường vụ án đều có cùng đặc điểm này.
“Tại sao cậu lại phải đo cái thứ này?” Nhậm Văn Lệ không nhịn được tò mò, hỏi lại lần nữa.
“Vì cái này có liên quan đến thủ đoạn gây án.” Cận Chu nói một cái tên ra cho Nhậm Văn Lệ: “Rất có khả năng là anh ta, cô điều tra kĩ người này đi.”
“Anh ta?” Nhậm Văn Lệ lập tức cau mày, cố gắng nhớ lại nói: “Anh ta từng xuất hiện trong camera của cửa hàng tiện lợi, nhưng anh ta không hề sống trong một gia đình đơn thân.”
“Vậy tốt nhất là nên điều tra kĩ lại lần nữa.” Cận Chu nói.
“Được.” Nhậm Văn Lệ vừa nói vừa nhìn đồng hồ: “Nhưng mà hôm nay sợ là không có thời gian rồi, mai rồi tính vậy.”
“Không có thời gian?” Cận Chu cảm thấy kì lạ: “Hôm nay mọi người có hành động gì sao?”
Bây giờ mới là giữa trưa, hiển nhiên không phải là giờ tan làm của cảnh sát.
Cho dù Nhậm Văn Lệ có đang nghỉ cả thì cô ấy cũng có thể giao chuyện này lại cho đồng nghiệp làm, không nhất thiết phải đợi đến ngày mai.
Trừ phi là có hành động gì cần tất cả cảnh sát đều tham gia, mới có thể có chuyện không có thời gian để điều tra vụ án giết người liên hoàn.
“Không có hành động gì.” Nhậm Văn Lệ vẫn bình tĩnh cầm tệp tài liệu vỗ vỗ lên ngực Cận Chu: “Đợi điều tra ra gì đó rồi tôi lại báo cho cậu biết.”
Không Cúc:
Spoil một chút, Dữ sẽ ^%&*((^%$#*.
June: Tác giả hư quá spoil đồ, mọi người yên tâm Junie June đã mã hóa spoil rồi nha, yên tâm đọc tiếp
------oOo------
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...