Lỗ Hổng Tội Trạng


Mười giờ sáng, cardroom vừa mở cửa vẫn còn rất vắng vẻ, trừ lễ tân sau quầy ra thì không còn ai khác nữa.
Ở vị trí gần cửa sổ trong sảnh, lễ tân kiêm luôn phục vụ đang bưng hai tách trà nóng lên, là trà Bích Loa Xuân mà Lưu Vĩnh Xương thích uống nhất.
Lưu Vĩnh Xương cầm tách trà nóng lên thổi thổi, nhìn Cận Chu đang ngồi đối diện hỏi: “Sao lại hẹn anh ra đây?”
Cardroom này là một trong những sản nghiệp lớn nhất của Lưu Vĩnh Xương, vì vị trí khá đắc địa, gần đây còn có tiểu khu nữa nên mở suốt bao nhiêu năm vẫn còn tồn tại được.
“Em nhớ lúc em đang học luật hình sự.” Cận Chu nhìn lá trà trôi nổi trong tách trà, làn khói bốc lên che khuất đôi mắt không chút gợn sóng của cậu: “Em đã nhắc nhở anh là cardroom này của anh rất có thể bị tố cáo là tổ chức đánh bài bạc.”
Có khách đến đây đánh mạt chược có khi một đêm thua gần mấy chục vạn.

Tuy là không phải Lưu Vĩnh Xương dụ dỗ người ta đến đây chơi, nhưng nếu thật sự xảy ra chuyện gì thì Lưu Vĩnh Xương cũng không thể thoát khỏi liên can.
“Vậy nên sau này anh cũng không mở mấy chỗ liên quan đến bài bạc nữa.” Lưu Vĩnh Xương nhấp một ngụm trà nóng, hai hàng chân mày khẽ nhíu lại: “Sao đột nhiên lại nhắc đến chuyện này?”
“Lúc anh mới mở quán bar.” Cận Chu vẫn rũ hai mắt xuống, không nhanh không chậm nói: “Anh còn mắt nhắm mắt mở bỏ qua cho đám người đến đó bán thuốc, là em bảo anh đừng cho phép chuyện này xảy ra trong quán bar của anh.”
“Đúng, anh lúc nào cũng tuân thủ pháp luật nên mở quán bar suốt bao nhiêu năm nay chưa từng xảy ra chuyện gì.” Nói đến đây Lưu Vĩnh Xương dừng một chút rồi lại nói: “Tất nhiên, những chuyện này đều có công lao của chú góp vào.

Nếu không thì một thằng thô kệch như anh chắc đã phạm pháp lúc nào mà không hay biết.”
“Anh…” Cận Chu mím chặt môi, cuối cùng cũng nâng mắt lên, nhìn thẳng vào hai mắt Lưu Vĩnh Xương: “Ban đầu tại sao anh lại phải ra vùng cận biển để làm ăn?”
….

Cậu nói Lưu Hữu Hạn ấy hả? Hắn ta đánh bạc mà gian lận, không ở nổi trong cái thôn này nữa!
Cận Chu còn cố ý đi tìm đồng hương với hắn năm đó để hỏi thăm, từ chỗ của mấy người đều chỉ nghe được một đáp án này.
“Còn có thể vì sao nữa? Trong thôn lúc đó nghèo đến rớt mồng tơi, rất nhiều người cũng ra vùng cận biển làm ăn mà.” Câu trả lời của Lưu Vĩnh Xương hoàn toàn không dính dáng gì đến những gì mà Cận Chu hỏi thăm được.

Hắn buông tách trà trong tay xuống, nhìn thẳng về phía Cận Chu hỏi: “Nhóc Chu, hôm nay chú bị làm sao vậy?”
Thật ra Cận Chu vẫn còn muốn tiếp tục lừa mình dối người tiếp tục điều tra, nhưng nghe thấy Lưu Vĩnh Xương vẫn giấu diếm nguyên do mình phải rời thôn năm đó thì cậu đã biết mình không cần phải điều tra tiếp làm gì nữa.
“Năm đó anh ủng hộ em học luật như thế, còn giúp giới thiệu với vài văn phòng luật.” Cận Chu nhìn Lưu Vĩnh Xương, khó khăn mở lời nói: “Là vì để bồi dưỡng một cố vấn pháp luật ở bên cạnh mình phải không?”
“Chú đang nói bậy bạ gì đó?” Lưu Vĩnh Xương lập tức cau chặt mày: “Anh coi chú như anh em trong nhà, chuyện chú muốn làm thì tất nhiên là anh sẽ ủng hộ.”

“Đúng thật là anh đối xử với anh em rất tốt.” Chuyện gì cũng có hai mặt của nó, không thể phủ nhận được Lưu Vĩnh Xương là một người đối xử với anh em rất tốt.

Nhưng bây giờ nghĩ kĩ lại thì những cái tốt đó của hắn ta dường như đều có mục đích của riêng mình.
Hổ Tử đã từng mấy lần xin từ chức, muốn về học lại lấy bằng.

Nhưng Lưu Vĩnh Xương lại không đồng ý ngay mà chỉ bảo cậu ta suy nghĩ lại cho kĩ.
Sau này Lưu Vĩnh Xương lại chủ động chi trả hết tiền viện phí cho mẹ của Hổ Tử, vì vậy mà Hổ Tử cũng không tiện để nhắc đến chuyện từ chức này nữa.
Tiền viện phí này đối với Lưu Vĩnh Xương mà nói chẳng qua chỉ như một hạt cát giữa sa mạc mà thôi, đổi lại được một đứa đàn em trung thành tận tâm như thế đúng là khó có thể tìm được.
Cũng cùng là anh em của Lưu Vĩnh Xương, cũng cùng một nguyện vọng muốn tiếp tục đi học, nhưng tại sao Cận Chu lại có thể được Lưu Vĩnh Xương ủng hộ như vậy?
Đáp án đã vô cùng rõ ràng, vì Cận Chu có giá trị lợi dụng nhiều hơn.
“Ý của chú rốt cuộc là gì?” Giọng của Lưu Vĩnh Xương bỗng dưng nghiêm túc hơn, Cận Chu biết đây là dấu hiệu hắn chuẩn bị nổi giận: “Chú muốn nói anh đã sớm tính được trước chuyện mình sẽ bị bắt, nên nhiều năm trước đã bắt đầu chuẩn bị cho hôm nay rồi sao?”
Cũng không chắc là từ lúc bắt đầu đã có cái suy nghĩ này, Cận Chu thầm nhủ.
Tạm thời giả thiết như Lưu Vĩnh Xương thật sự là hung thủ giết người mười bảy năm trước, hắn đã dám quay lại thành phố này thì chứng tỏ là giống như phân tích của Tạ Diệu.

Có một số tội phạm giết người gan to bằng trời, thấy nhiều năm trôi qua vậy rồi không xảy ra chuyện gì thì cứ nghĩ là không cần phải lo gì nữa.
Nếu như là thế thì lúc mới đầu Lưu Vĩnh Xương dẫn theo Lưu Thiến quay về đây, chắc là cũng không để tâm đến vụ án mình đã từng gây ra nhiều năm trước, hơn nữa cũng không có cái suy nghĩ phòng thời chu đáo cho tương lai này.
Sau này chắc có lẽ mở quá nhiều địa điểm làm ăn phi pháp, sợ bị mời lên đồn uống trà dẫn đến lộ ra chuyện của năm đó, Lưu Vĩnh Xương mới muốn bồi dưỡng một luật sư ở bên cạnh mình, để có thể kịp thời giúp hắn loại bỏ những nguy hiểm trong việc làm ăn.
Cận Chu cũng chính là sự lựa chọn không thể tốt hơn nữa.
Thực tế thì Cận Chu quả thật đã giúp Lưu Vĩnh Xương làm không ít chuyện.
Bao gồm cả rửa sạch hết hiềm nghi giết người của hắn.
Người hiểu rõ Lưu Vĩnh Xương nhất chắc chỉ có thể là người kề bên gối hắn.

Nếu Lưu Thiến đã có cái suy nghĩ “nuôi binh cả ngàn ngày chỉ dùng trong một giờ” này thế thì Lưu Vĩnh Xương chắc chắn cũng đã nghĩ như thế.
Chuyện bị lợi dụng từ trước đến nay Cận Chu cũng không còn lời gì để nói, dù sao thì Lưu Vĩnh Xương quả thật là đã giúp đỡ cậu rất nhiều, cậu cứ coi như mình đang trả nợ nhân tình đi.
Nhưng thời điểm câu nói này xuất hiện đã không thể nào nhắm mắt cho qua được nữa, nếu như chuyện này bị Cận Chu vô tình phát hiện ra trong một lúc nào đó khác thì cũng coi như thôi đi.

Nhưng hiện tại tất cả manh mối điều đang hướng đến một chuyện – Lưu Vĩnh Xương chính là hung thủ đã giết người vào mười bảy năm trước.
“Không cần biết anh có chuẩn bị hay không, dù sao thì anh cũng đã thành công thoát thân rồi.” Cận Chu mặt không chút biểu cảm nhìn Lưu Vĩnh Xương, làm lơ ánh mắt đang cố nén cơn giận của hắn: “Người đúng thật là do anh giết mà nhỉ, Lưu Vĩnh Xương.”
“Không phải.” Lửa giận bỗng chốc không còn nữa mà trở thành một vực sâu tĩnh lặng: “Trước kia là chú tự mình nói chứng cứ của cảnh sát đầy lỗ hổng, bây giờ thì lại nói anh là hung thủ, Cận Chu, não chú bị úng nước rồi à?”
Từ lúc ngay cả lý do rời khỏi thôn mà Lưu Vĩnh Xương cũng nói dối Cận Chu, cậu đã không còn tin lời hắn nói được nữa.
“Đây cũng là chuyện khiến em thất vọng nhất.” Cận Chu lạnh lùng nói: “Rõ ràng là em đã soạn xong hết hồ sơ biện hộ tường tận rõ ràng, chuyện kế tiếp là chỉ cần ngồi đợi kết quả là xong.

Ai ngờ anh lại sắp xếp cho Lưu Thiến đến kích động em, khiến em giận đến mất khôn chỉ muốn nhanh chóng giúp anh thoát thân.”
Mấy hôm trước Cận Chu mãi lo bận rộn bên vụ án của La Tuyết Tình, thật sự không có thời gian để quan tâm đến tình hình bên này.
Vì thế Lưu Thiến bèn cố ý giả vờ đưa ra lời khai giả, chỉ vì để ép cậu tập trung toàn lực cho vụ án này.
“Lưu Thiến?” Lưu Vĩnh Xương khẽ nhíu mày: “Kích động chú chuyện gì cơ?”
Phản ứng lại ngoài ý muốn không giống như đang giả vờ, trong lòng Cận Chu bỗng cảm thấy hơi kì lạ.
“Anh bảo Lưu Thiến đứng ra làm chứng nói anh giết người, đến hiện trường vụ án hai lần.

Sau đó lại bảo cô ấy đến quán bar tiêu tiền như nước, cố ý diễn cho em xem, để em tưởng là cô ấy đã đâm một nhát sau lưng anh.

Làm vậy thì em có thể toàn tâm toàn ý lo cho vụ án của anh rồi.”
“Cô ấy nói anh đến hiện trường vụ án hai lần?” Khoé miệng của Lưu Vĩnh Xương hơi cứng lại, nhưng dù gì cũng là người đã từng trải qua rất nhiều chuyện nên hắn cũng nhanh chóng bình tĩnh lại: “Ăn nói hồ đồ.”
“Lưu Thiến thì em cũng coi như là quen biết.” Cận Chu nói thẳng ra: “Với đầu óc của cô ấy thì tuyệt đối không có khả năng bịa ra một lời nói dối hợp lí như vậy được.

Chỉ sợ đó là sự thật thôi nhỉ? Từ lúc bắt đầu anh vốn dĩ đã có âm mưu giết người rồi, từng đến hiện trường vụ án hai lần hơn nữa còn tự giấu hung khí đi, nhưng cuối cùng vẫn sơ ý để lại dấu chân.”
“Cô ấy nói bậy bạ mà chú cũng tin hả?” Lưu Vĩnh Xương cười nhạt: “Anh tin tưởng chú như thế sao còn cần phải bảo cô ấy làm những chuyện thừa thãi như thế nữa? Nếu như lời chú nói, sự thật đúng là những gì cô ấy nói thì anh bảo cô ấy làm lộ ra chẳng khác gì gây thêm phiền phức cho bản thân mình rồi?”
Cảm giác kì lạ trong lòng càng lúc càng nhiều hơn, Cận Chu bỗng dưng cảm thấy chuyện này đúng là có gì đó không hợp lí.
Dựa theo suy đoán của cậu thì Lưu Vĩnh Xương chính là người gợi ý cho Lưu Thiến bịa lời khai giả, nhưng cách làm tự khai ra thế này đúng thật là vô cùng nguy hiểm.”

“Nhóc Chu, anh thật sự không giết người.” Chắc là nhìn ra được Cận Chu đã bắt đầu do dự, Lưu Vĩnh Xương thở dài một hơi, nghiêm túc nói: “Đầu óc của chị Lưu chú thỉnh thoảng lại khùng khùng như vậy đó, chú đừng nghe cô ấy ăn nói lung tung.”
Gặp mặt Lưu Vĩnh Xương xong, nghi vấn trong lòng không những không giảm xuống mà còn tăng nhiều thêm.
Máy sưởi trong phòng bật rất ấm, cản lại hết cái giá lạnh của đêm đông bên ngoài khung cửa sổ.
Dương Thời Dữ mới tắm rửa xong, trên người vẫn còn tản ra hơi nóng thơm phưng phức.

Nếu như là bình thường thì Cận Chu đã sớm nhào qua như mấy tên háo sắc rồi, nhưng hôm nay cậu lại nằm yên tĩnh trên giường một cách lạ thường, hai mắt nhìn trần nhà trầm tư suy nghĩ.
“Còn chưa ngủ à?” Dương Thời Dữ kéo chăn lên, tắt đèn trên đầu giường, liếc Cận Chu không có chút buồn ngủ nào bên cạnh.
“Lưu Vĩnh Xương thật sự không biết chuyện Lưu Thiến bịa lời khai giả.” Cận Chu vẫn đang chìm đắm trong dòng suy nghĩ của mình: “Không lẽ em thật sự đã đổ oan cho anh ấy rồi?”
“Tại sao em lại chắc chắn là anh ta không biết?” Dương Thời Dữ nghiêng đầu qua nhìn Cận Chu, chậm rãi hỏi.
“Bởi vì chuyện gì anh ấy không muốn thừa nhận thì anh ấy sẽ bịa đại một cái cớ nào đó để cho qua chuyện.” Cận Chu nhớ lại nội dung cuộc trò chuyện với Lưu Vĩnh Xương, dù là nguyên nhân rời khỏi thôn hay là động cơ ủng hộ Cận Chu học luật hắn đều không thừa nhận: “Nhưng khi em nói đến chuyện anh ấy chỉ thị Lưu Thiến bịa lời khai giả thì phản ứng đầu tiên của anh ấy không phải là bịa chuyện cho qua mà là cảm thấy ngạc nhiên, hơn nữa còn bỗng dưng vô cùng cảnh giác.”
Cận Chu tốt xấu gì cũng đã từng cãi qua biết bao nhiêu vụ kiện, tiếp xúc với đủ loại đương sự, về khoảng quan sát phản ứng của người khác khi nói chuyện thì cũng coi như là rất am hiểu.
“Nếu như Lưu Vĩnh Xương không biết chuyện này,” Dương Thời Dữ nói tiếp lời của Cận Chu: “Vậy đây là chủ ý của một mình Lưu Thiến?”
“Không thể nào.” Cận Chu lắc đầu, nghiêng đầu qua nhìn vào mắt Dương Thời Dữ: “Cô ấy còn làm mất được cái đồng hồ hơn bốn mươi vạn trong quán bar, còn post mấy câu kiểu “nuôi binh cả ngàn ngày” này lên Weibo mà không nghĩ kĩ xem em có nhìn thấy được hay không, chỉ với cái đầu óc này của cô ấy thì sao có thể nghĩ ra được kế hoạch thế này được?”
Dương Thời Dữ khẽ nhíu mày, trên mặt lộ ra vẻ trầm tư.

Một lúc sau anh lại hỏi: “Em có chắc “binh” mà cô ấy nói đến là chỉ em không?”
“Chắc chắn.” Cận Chu vô cùng khẳng định nói: “Em đã xem thời gian cô ấy post bài đó lên rồi, là lúc tụi em vừa đón Lưu Vĩnh Xương ra khỏi trại tạm giam xong.”
“Nếu như là thế,” Dương Thời Dữ suy tư nói: “Vậy thì trên cơ bản có thể xác định vụ án mười bảy năm trước kia là do Lưu Vĩnh Xương gây ra.”
“Mới đầu em cũng nghĩ vậy đó.” Cận Chu cau mày nói: “Nhưng em thật sự nghĩ không ra nếu như Lưu Vĩnh Xương không chỉ thị Lưu Thiến bịa lời khai giả thì không lẽ anh ấy thật sự bị đâm một nhát sau lưng sao?”
“Nghe lời em nói thì Lưu Thiến chắc là một người vừa nhát gan vừa ngốc nghếch.

Nếu em đã xác định cô ấy không thể nghĩ ra được kế hoạch này rồi thì chắc cô ấy cũng không thể làm ra được chuyện đâm một nhát sau lưng thế này.” Dương Thời Dữ nói.
“Hơn nữa theo như những gì anh quan sát được thì giữa hai vợ chồng họ dù không có tình yêu thì cũng có tình thân.” Cận Chu lại nhìn lên trần nhà, đại não cậu bây giờ giống như một cỗ máy phải hoạt động quá nhiều mà nóng ran lên: “Thế nên mục đích của Lưu Thiến không phải là đâm lén mà là ép em phải tập trung toàn lực.”
“Chuyện này chắc là không có gì phải nghi ngờ.” Giọng của Dương Thời Dữ vừa trầm thấp vừa bình ổn, giống như một cây Định Hải Thần Châm* vậy, trấn áp lại hết những suy nghĩ loạn xạ trong đầu Cận Chu: “Ngoại trừ em ra thì chuyện Lưu Thiến bịa lời khai giả có tạo ra ảnh hưởng gì không? Không.

Viện kiểm sát sẽ không vì chuyện cô ấy bịa lời khai giả mà bỏ qua những phán đoán cơ bản nhất.

Từ đầu vốn dĩ không khởi tố Lưu Vĩnh Xương là vì chứng cứ không hoàn chỉnh, hung khí vẫn chưa tìm được.


Vì thế chuyện Lưu Thiến bịa lời khai giả…”
(*)
Định Hải Thần Châm: Gậy Như Ý của Tôn Ngộ Không.
 
“Chỉ gây ra ảnh hưởng với em.” Cận Chu cắt ngang lời Dương Thời Dữ: “Cô ấy đang ép em phải nhanh chóng giải quyết chuyện này.”
Sau khi loại trừ hết tất cả các khả năng, cuối cùng chỉ còn lại duy nhất một đáp án này thôi.
“Thế thì suy đoán trước đó của em không hề sai.” Mạch não của Cận Chu như vừa được khai sáng, đống suy nghĩ lộn xộn trong đầu cũng không còn rắc rối nữa: “Lưu Thiến bịa không ra một lời khai giả đàng hoàng nên chỉ đành nói chân tướng thật sự ra.

Còn Lưu Vĩnh Xương quả thật không biết chuyện này, vì anh ấy tin tưởng vào năng lực của em nên sẽ không sắp xếp cho Lưu Thiến đi làm chuyện mạo hiểm như vậy.”
“Thế nên chuyện em xoắn suýt cả ngày nay…” Dương Thời Dữ đưa ra kết luận thay Cận Chu: “Chính là hai vợ chồng họ có cùng nhau hợp mưu hay không.”
“Đúng, hai người họ quả thật không cùng nhau hợp mưu trong chuyện bịa lời khai giả.” Tư duy của Cận Chu ngày càng rõ ràng hơn: “Thế nên em đã mắc phải một sai lầm, đó là cảm thấy có lẽ chuyện năm đó không phải do Lưu Vĩnh Xương gây ra.”
“Nhưng hiện tại không cùng nhau hợp mưu không có nghĩa là năm đó cũng vậy.” Dương Thời Dữ nói: “Hiện tại có lẽ chỉ là hành động của riêng một mình Lưu Thiến.”
Lỗ hổng của mạch logic rốt cuộc cũng khép lại, Cận Chu bật người ngồi dậy khỏi giỏi, nói: “Có người đã đưa ra chủ ý này cho Lưu Thiến!”
Bộ não vừa mới ngưng hoạt động nghỉ ngơi một chút lại bắt đầu vận động hết công suất, một bí ẩn lớn hơn lại xuất hiện trong đầu Cận Chu, còn phức tạp và hỗn loạn hơn trước gấp nhiều lần.
“Không phải Lưu Vĩnh Xương, càng không phải em, vậy thì còn có ai nữa? Không lẽ là đám chị em phú bà của cô ấy?”
Lời của Dương Thời Dữ lại hiện lên trong đầu Cận Chu lần nữa – Chuyện Lưu Thiến bịa lời khai giả chỉ có ảnh hưởng đối với cậu.
Ai lại cố tình nhắm vào cậu như thế? Tại sao lại phải cố tình nhắm vào cậu?
“Ting–“
Tiếng chuông báo thức bỗng dưng reo ầm lên, doạ cho Cận Chu suýt chút nữa là hồn phi phách tán.
Cậu nhìn màn hình điện thoại một cái, tự nhủ may mà có cài lời nhắc chúc mừng.
Ấn tắt chuông báo thức, tạm thời vứt hết mấy cái bí ẩn kia ra sau đầu.

Cận Chu nghiêng người nhào về phía Dương Thời Dữ: “Vợ ơi, sinh nhật vui vẻ!”
 
 
------oOo------


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui