Nhậm Văn Lệ gọi điện thoại đến, con của nạn nhân ở chung cư cũ quả nhiên cũng không nghe lời chút nào, thường chạy lung tung khắp cửa hàng tiện lợi mà mẹ mình làm, còn từng làm ngã cả giá để đồ, gây phiền phức cho cửa hàng.
Nhưng đó đã là chuyện của trước kia rồi, bây giờ đứa trẻ này trở thành một người câm, không nói chuyện cũng không dám tiếp xúc với người khác, hoàn toàn trở thành một người khác.
Trong tiệm trà sữa đối diện cửa hàng tiện lợi kia, Cận Chu và Nhậm Văn Lệ ngồi ở bàn gần cửa.
Trên cái bàn tròn nho nhỏ đặt hai ly trà sữa nhưng không ai buồn động vào.
“Hung thủ chắc chắn đã từng tiếp xúc với nạn nhân và con của nạn nhân.
Vì thế hắn mới có thể đưa ra kết luận là “đứa trẻ không nghe lời”.
Nhậm Văn Lệ ghi lại những từ khóa quan trọng vào sổ ghi chép, vừa khoanh tròn vừa vẽ mũi tên.
Cận Chu liếc thử một cái thì thấy rối tung hết cả lên, không thể hiểu nổi mạch logic của Nhậm Văn Lệ.
“Như vậy thì có thể thu hẹp phạm vi rồi.” Cận Chu thu hồi tầm nhìn, cầm ly trà sữa lên hút một ngụm.
Chất lỏng lạnh lẽo kia sượt qua cổ họng, đánh tan đi cơn buồn ngủ buổi sáng của cậu.
“Đứa trẻ ban ngày đi học, buổi tối ở nhà, không có quá nhiều khả năng có thể tiếp xúc với hung thủ.
Thế thì khoảng thời gian có thể để cho hung thủ đồng thời gặp được hai mẹ con chỉ có thể là trên đường đi học hoặc là tan học.”
Nhậm Văn Lệ lại vẽ một đường thẳng dài trên sổ ghi chép, tượng trưng cho hai mươi tư giờ trong một ngày.
Nhưng khoảng trống trên trang giấy không đủ, đường thẳng kia khó tránh bị đè lên những thông tin khác mà cô đã ghi lại, vừa lộn xộn vừa khó nhìn.
“Tôi nói chứ chị hai ơi chị có thể nào vẽ dễ nhìn chút được không?” Cận Chu rốt cuộc cũng chịu hết nổi cầm sổ ghi chép và bút của Nhậm Văn Lệ qua, lật qua một trang mới rồi liệt kê chi tiết ra các loại khả năng.
“Đầu tiên là khoảng thời gian trên đường đi học.
Trong khoảng thời gian này, dựa theo hành vi của người bình thường thì có thể chia ra hai giả thuyết là bữa sáng và phương tiện giao thông.
Tôi đoán bừa một chút thì hung thủ có thể là ông chủ của tiệm bánh bao chẳng hạn, cũng có thể là tài xế xe buýt.
Nhưng La Tuyết Tình có xe riêng nên có thể loại trừ giả thuyết phương tiện giao thông này.”
“Tiếp theo là khoảng thời gian đi học, khoảng thời gian này tôi nghĩ là cũng không thể hoàn toàn loại trừ.
Lỡ như hung thủ là giáo viên trong trường thì sao? Con trai của nhân viên cửa hàng tiện lợi học ở đâu thì tôi không rõ, nhưng cô bé kia và La Tử Hạo đều học cùng một trường tiểu học.
Vì thế bảo vệ, lao công, vân vân của trường tiểu học đều có thể điều tra thử.”
“Cuối cùng là khoảng thời gian trên đường tan học.
Phạm vi lúc này thì rất rộng, mới nãy cô cũng nói là con của nhân viên cửa hàng tiện lợi kia thường ở lại cửa hàng, vậy thì hung thủ rất có thể là khách quen của cửa hàng này.
Còn về chuyện tiếp xúc với hai người còn lại thì có khả năng là khi hắn tan làm sẽ đi ngang qua trường tiểu học kia.”
Nói một hơi cả tràng như thế xong, Cận Chu buông cây bút trong tay xuống rồi cầm ly trà sữa lên uống một ngụm.
Không biết có phải do ngồi hóng gió trước cửa tiệm trà sữa quá lâu hay không mà ly trà sữa lạnh mới nãy uống còn thấy mát lạnh, bây giờ thì lại khiến cho người ta thấy rét run.
“Cậu không làm cảnh sát đúng là uổng thật đấy.” Nhậm Văn Lệ cầm lại cuốn sổ ghi chép, nhìn nội dung Cận Chu vừa viết xong: “Tiếp theo đây tôi sẽ cho người đi điều tra dựa theo ba phương hướng này.”
“Thật ra không cần tôi nói thì cô nhất định cũng sẽ nghĩ ra được thôi.” Được Nhậm Văn Lệ khen ngợi thế này Cận Chu cũng không cảm thấy bản thân mình giỏi giang bao nhiêu: “Trước kia chỉ có hai vụ án thôi nên tìm không được phương hướng điều tra là chuyện rất bình thường.
Bây giờ có thêm không ít manh mối rồi, nếu không thì tôi cũng chưa chắc nghĩ ra được.”
“Nhưng cậu vẫn không giống vậy.” Nhậm Văn Lệ cất sổ ghi chép đi, nhìn Cận Chu nói: “Sư phụ tôi đã từng nói tôi là tôi ghi chép rất lộn xộn, sẽ bỏ sót một vài chi tiết.
Nhưng cách cậu ghi chép lại rất rõ ràng, cũng rất trật tự nữa.”
“Thói quen thôi.” Cận Chu run cầm cập uống trà sữa lạnh: “Tốt xấu gì cũng là một luật sư mà.”
“Đúng rồi.” Nhậm Văn Lệ rốt cuộc cũng đụng đến ly trà sữa: “Uông Hoà Thái được thả về rồi.”
Ánh mắt của Cận Chu khựng lại một chút, tâm trạng phức tạp thở dài một hơi: “Cũng không ngoài ý muốn.”
Tổ chức tiệc rượu là quyền tự do của Uông Hoà Thái, trong ảnh hay video đều không thể hiện được đó là một tiệc rượu dâm loạn, tất nhiên cũng không thể làm gì được Uông Hòa Thái.
Nhưng thả thì thả vậy, bên phía cảnh sát cũng không hề bỏ qua việc điều tra Uông Hoà Thái.
Những người tham dự tiệc rượu kia cũng đều sẽ bị điều tra, chỉ chờ xem tiếp theo đây Uông Hoà Thái sẽ ứng đối thế nào thôi.
“Nhưng trường đài truyền hình đã bắt đầu lung lay rồi.” Nhậm Văn Lệ lại nói: “Người này hình như đang có khả năng muốn khai ra.”
“Đừng để bị diệt khẩu nữa là được.” Cận Chu cũng không dám hi vọng quá nhiều nói.
“Yên tâm.” Nhậm Văn Lệ nói: “Sở tỉnh rất quan tâm đến vụ án này.”
“Sở tỉnh á?” Cận Chu nghi hoặc nói.
Xem ra chuyện này đúng là đã bị La Tuyết Tình làm cho lớn chuyện rồi, cũng không uổng công cô ấy gặp phải những chuyện này.
Sau khi tạm biệt Nhậm Văn Lệ xong thì Cận Chu đi thẳng đến bệnh viện.
Bây giờ La Tử Hạo đang được một người họ hàng ở xa chăm sóc.
Đứa nhỏ dường như đã trưởng thành chỉ sau một đêm, không còn suốt ngày trưng ra cái mặt xụ một đống kia nữa, còn biết chủ động lấy nước lau mặt cho mẹ mình.
“Chú Cận, chú nhất định phải giúp mẹ con bắt được hung thủ đó.”
Khó lắm mới được thằng oắt con này kêu một tiếng chú, trong lòng Cận Chu lại chợt thấy hơi chua xót.
Cậu xoa xoa đầu của La Tử Hạo, hỏi: “Con không hề nhớ chút nào về bộ dạng của tên hung thủ kia sao?”
La Tử Hạo lắc đầu: “Hắn ta đeo khẩu trang, vừa vào cửa đã đánh mẹ con ngất rồi.”
“Đợi đã.” Cận Chu bỗng dưng cau mày: “Hắn ta vào cửa bằng cách nào?”
La Tử Hạo nói: “Là mẹ mở cửa cho hắn ta vào.”
Người quen sao?
Còn chưa kịp suy nghĩ sâu xa thì điện thoại đã rung lên cắt ngang dòng suy nghĩ của Cận Chu.
“Luật sư Cận, là tôi.” Đầu dây bên kia vang lên giọng của Tạ Diệu: “Bên toà án vẫn quyết định sẽ khởi tố Lưu Vĩnh Xương.”
Huyệt thái dương của cậu bắt đầu giật tung cả lên, Cận Chu chưa bao giờ cảm thấy đau đầu như lúc này.
“Sao lại như thế?” Cậu hỏi: “Vụ án này của anh ấy rõ ràng là không đủ chứng cứ mà.”
“Trước kia đúng thật là vẫn còn nhiều lỗ hổng, nhưng mà…” Tạ Diệu nói đến đây thì chợt đổi giọng: “Bây giờ chúng tôi đã có một nhân chứng mới.”
“Nhân chứng?” Cận Chu hơi sửng sốt.
“Lưu Thiến.” Tạ Diệu nói: “Cô ấy đã chịu chứng thực đêm đó Lưu Vĩnh Xương đã có âm mưu giết người từ trước.
Đầu tiên là qua đó đâm chết Vương Ngũ trước, sau đó sợ để lại dấu vết nên quay lại thu dọn hiện trường, nhưng vẫn để sót lại dấu chân máu trên tường.”
“Đợi đã, Lưu Thiến??” Cận Chu không tin nổi hỏi: “Là Lưu Thiến mà tôi quen biết đó hả?”
“Đúng, vợ của Lưu Vĩnh Xương.” Tạ Diệu nói.
Trong cơn đau đầu chợt giáng xuống một tia sét ầm ĩ, cảm giác của Cận Chu lúc nào giống như bị nước vô đến úng não, cậu đưa tay chống lên tường phòng bệnh để đứng vững.
“Không thể nào.” Cậu hít sâu một hơi, cưỡng ép bản thân mình phải bình tĩnh lại: “Lưu Thiến không thể nào nói ra những lời này.”
Đây rõ ràng là bịa đặt chứ còn gì nữa?!
“Cô ấy đã đến chứng thực rồi, chúng tôi có ghi hình lại.” Tạ Diệu nói: “Cậu có thể qua đây xem thử.”
Buổi tối, Cận Chu nhận được một xấp ảnh chụp Tôn Nghĩa gửi đến.
Nhân vật chính trong xấp ảnh vừa mới ra lò này đều là cùng một người – Lưu Thiến.
Cô trang điểm ăn diện lộng lẫy, đang vung tiền như nước trong Thánh điện Paris.
Lần vấp ngã trước kia dường như không để lại chút thương tích nào cho cô, cũng không biết là ai để mất cái đồng hồ trị giá hơn bốn mươi vạn ở Thánh điện Paris, cầu xin Cận Chu giúp tìm lại hộ.
Vết thường đã lành thì không còn nhớ đến cơn đau khi đó nữa, câu nói này chính là chỉ bản thân Lưu Thiến.
Không đúng, người phụ nữ này không thể ngu ngốc như vậy được, bản chất của cô ta chỉ đơn thuần là độc ác thôi.
Trước kia còn giả vờ ra vẻ làm như rất quan tâm đến Lưu Vĩnh Xương, bây giờ thì đã lộ ra bộ mặt thật rồi.
Hai vợ chồng cùng dốc sức làm ăn đến nay cũng gom góp được không ít tài sản.
Chỉ cần tống Lưu Vĩnh Xương vào được trong tù thì những tài sản đó đã có thể hoàn toàn thuộc về cô.
Cận Chu thân là luật sư của Lưu Vĩnh Xương, tất nhiên là không thể để Lưu Thiến được như ý nguyện.
Nhưng cậu hoàn toàn không biết phải nói thế nào với Lưu Vĩnh Xương về chuyện hắn đã bị vợ của mình đâm một nhát sau lưng thế này.
“Dương Thời Dữ.” Trong phòng ngủ yên tĩnh, Cận Chu nửa nằm trên giường, lưng tựa vào gối nằm sau lưng, buồn bã ỉu xìu tựa lên vai Dương Thời Dữ, ngón tay rảnh rỗi nghịch nghịch sợi dây chống trượt màu vàng trước mắt mình: “Anh có tin vào tình yêu không?”
“Sao vậy?” Dương Thời Dữ buông hồ sơ trong tay xuống, nghiêng đầu qua nhìn về phía Cận Chu, dây chống trượt cũng sượt qua đỉnh đầu của cậu khiến tay cậu bỗng trống rỗng không còn gì.
“Vợ của Lưu Vĩnh Xương.” Cận Chu rụt tay về, hơi ngẩng đầu lên, nhưng đường nét khuôn cằm của Dương Thời Dữ, nói: “Muốn chứng thực Lưu Vĩnh Xương đã giết người.”
“Tại sao?” Dương Thời Dữ hỏi.
“Cô ta bao nuôi rất nhiều em trai trẻ bên ngoài.” Cận Chu nói: “Tuy là anh Lưu cũng không tốt hơn được bao nhiêu nhất tốt xấu gì cũng đã là vợ chồng suốt bao nhiêu năm nay, không cần phải làm tới nước này chứ? Nếu như tội danh của anh Lưu được thành lập thì rất có thể sẽ bị tử hình đó.”
“Em có thể chủ trương nói cô ấy là người có quan hệ được lợi ích, yêu cầu loại bỏ tư cách làm nhân chứng.” Dương Thời Dữ ngược lại cũng không thấy bùi ngùi cảm khái được như Cận Chu, chỉ đưa ra ý kiến chuyên môn thôi.
“Em biết mà.” Cận Chu ngẩng đầu lên khỏi vai Dương Thời Dữ, khó chịu vì Dương Thời Dữ không hiểu được ý của cậu: “Em đang nói là hai người họ đến kết hôn suốt bấy nhiêu năm nay rồi, sao lại có thể biến thành thế này được?”
“Chuyện tình cảm không ai có thể nói trước được.” Dương Thời Dữ xoay đầu lại tiếp tục xem hồ sơ trên tay.
“Thế chúng ta thì sao?” Cận Chu dứt khoát co hai chân lại, quay mặt về phía Dương Thời Dữ, nhìn thẳng về phía anh hỏi: “Anh cảm thấy sau này chúng ta có trở thành như thế không?”
“Không đâu.” Tầm mắt của Dương Thời Dữ vẫn đặt trên hồ sơ, giọng điệu bình thản nói.
“Tại sao lại không chứ?” Cận Chu bây giờ đúng là cảm xúc ngổn ngang.
Dù sao cậu cũng đã quen biết với vợ chồng Lưu Vĩnh Xương nhiều năm vậy rồi, không giống như Dương Thời Dữ chỉ là một người xa lạ đứng ngoài cuộc trong chuyện của hai người này mà thôi.
Thấy Dương Thời Dữ không có phản ứng gì, Cận Chu chợt cảm thấy bất an trong lòng.
Cậu rút hồ sơ trong tay Dương Thời Dữ ra, cố chấp nói: “Em đang hỏi anh đó Dương Thời Dữ, anh có khi nào sẽ bỗng dưng không còn yêu em nữa hay không?”
“Chu Chu.” Dương Thời Dữ gỡ cặp kính gọng vàng xuống, giọng nói tràn ngập sự bất đắc dĩ, cũng cảm thấy hơi buồn cười: “Sao em lại cảm thấy anh sẽ không yêu em nữa được?”
“Anh mới nói đấy thôi, chuyện tình cảm không ai có thể nói trước được.” Cận Chu để tay lên đầu gối, chống cằm nói: “Em cảm thấy em sẽ không thể nào không yêu anh được đâu Dương Thời Dữ.
Nhiều năm trôi qua như vậy rồi mà tình cảm em dành cho anh vẫn chưa hề thay đổi.”
“Anh cũng vậy.” Dương Thời Dữ đưa tay xoa xoa đầu Cận Chu: “Thuần phục chó con tốn sức quá rồi, cả đời này của anh chắc là không còn sức lực để đi thuần phục thêm một con chó con khác nữa đâu.”
“Anh mới là chó con ấy!” Cận Chu đã hoàn toàn quên mất mới đầu là ai đã tự xưng là chó dữ: “Em đột nhiên nghĩ lại rồi, em cũng có khả năng thay lòng đổi dạ, vì anh cứ suốt ngày nói tục thôi, nói không chừng hôm nào đó em sẽ bị sụp đổ hình tượng thật.”
“Em lại thiếu chịch rồi đúng không?” Dương Thời Dữ nhướn mày một cái.
“Địch mẹ, anh có thể nào đừng như vậy nữa được không?”
Dương Thời Dữ nghiêng người qua đè lên Cận Chu, giữa môi hai người đều là mùi hương quen thuộc của nhau.
Giữa lúc tình mê ý loạn, Cận Chu chợt dừng cái hôn này lại, cảm xúc dâng trào nói với Dương Thời Dữ: “Dương Thời Dữ, hay là chúng ta tìm chỗ nào đó kết hôn luôn đi?”
“Được.” Dương Thời Dữ nói xong thì lại hôn lên môi của Cận Chu.
“Nếu như kết hôn.” Cận Chu lại dời cằm ra khỏi trận gặm cắn này, phân tâm nói: “Thế thì xưng hô giữa chúng ta nhất định phải phân chia rõ ràng.”
“Chồng.”
Đôi môi nóng rực kia bỗng thốt ra cái từ mà Cận Chu đã mơ ước suốt bấy lâu nay.
Cậu không tin nổi đẩy ngực Dương Thời Dữ ra, trừng mắt nhìn anh nói: “Anh gọi em là gì cơ?”
“Không thích à?” Dương Thời Dữ không đáp mà hỏi ngược lại.
“Không phải không phải, anh gọi lại lần nữa đi.” Cận Chu mong chờ nhìn Dương Thời Dữ, nhưng Dương Thời Dữ lúc này lại không nói gì nữa, tiếp tục tập trung vùi đầu vào ngực cậu.
“Này, anh đợi đã.” Cận Chu sống chết giữ chặt cái quần đang bị kéo xuống của mình lại: “Hôm nay chúng ta phải nói cho rõ ràng, sau này anh phải xưng hô thế nào với em?”
“Cận Chu.” Dương Thời Dữ gọi thẳng cả tên họ.
“Không phải!” Cận Chu cau mày kháng nghị.
“Chu Chu?” Dương Thời Dữ lại đổi một xưng hô khác.
“CÁI ĐỒ NHÀ ANH ĐỪNG GIẢ VỜ NỮA!” Cận Chu hét lên.
Dương Thời Dữ bật cười, đôi môi khẽ mở: “Chồng.”
“Ơi! Vợ yêu dấu của em ơi!” Cận Chu hưng phấn kéo quần mình xuống: “Mạng của em cũng cho anh luôn!”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...