Đêm xuống, Cận Chu nằm trên giường, hai tay lại bắt đầu ngứa ngáy.
Dương Thời Dữ nằm bên cạnh đã bắt đầu thở đều đều.
Nhân lúc anh còn chưa kịp ngủ, Cận Chu nghiêng người qua, cố ý chọn chủ đề có thể thu hút sự chú ý của anh: “Tụi Tôn Nghĩa đã xem video rồi đó.”
Hàng lông mi cong dài khẽ động đậy, Dương Thời Dữ mở mắt ra hơi nghiêng cằm qua nhìn Cận Chu hỏi: “Thì sao nữa?”
“Thì….” Cận Chu cố ý trêu ngươi dừng lại một chút, tay sờ lên cơ ngực của Dương Thời Dữ xoa mạnh hai cái: “Tối nay có phải là nên đến lượt em rồi không?”
Xúc cảm truyền đến qua lớp áo ngủ rất rõ ràng, Cận Chu đang muốn học theo Dương Thời Dữ, trêu đùa vuốt ve chỗ đáng yêu kia một chút thì đã bị anh nắm lấy cổ tay, trầm giọng hỏi: “Eo của em hết đau rồi à?”
“Chuyện nhỏ thôi mà.” Dù sao cũng còn trẻ, tốc độ hồi phục của Cận Chu rất nhanh.
Cậu đã thèm thuồng cặp mông cong này của Dương Thời Dữ lâu lắm rồi, dù cho eo cậu vẫn chưa khỏi hẳn thì cậu cũng sẽ cố gắng nằm trên được: “Mỗi người một lần, rất là công bằng luôn nhỉ?”
“Được thôi.” Dương Thời Dữ cũng đồng tình nói: “Tối qua em bắn hết bao nhiêu lần?”
“Hả?” Cận Chu không bắt kịp nhịp của Dương Thời Dữ: “Chuyện này có liên quan gì với chuyện em đã bắn bao nhiêu lần?”
Vừa dứt lời thì cậu đã kịp phản ứng lại.
Nhưng lúc này Dương Thời Dữ lại nói tiếp: “Anh vẫn còn chưa bắn nhiều được như em, thế thì để cho công bằng, bây giờ phải bù lại.”
Một giây sau, người bên cạnh nghiêng người đè xuống, cái móng chó vừa nãy còn đang sàm sỡ người ta bị đè xuống bên tai.
“Không phải, sao anh có thể tính như vậy được chứ?” Cận Chu không tin nổi trừng mắt nhìn Dương Thời Dữ: “Anh bắn không ra là vấn đề của anh chứ.
Tính theo kiểu của anh thì không phải em nợ càng ngày càng nhiều sao? Chuyện này không hề công bằng chút nào!”
“Không đâu.” Đôi môi Dương Thời Dữ khẽ động đậy, nơi mà thường ngày chỉ dùng để đọc những bản phán quyết nghiêm chính giờ đây lại phun ra một câu cực kì hạ lưu: “Lần sau anh sẽ chặn lại không cho em bắn ra, thế thì sẽ theo kịp số lần thôi.”
Cận Chu ngây ngốc nuốt một ngụm nước bọt, mẹ nó, sao tự dưng lại thấy hơi mong chờ vậy nè?
Nhưng cậu nhanh chóng khôi phục lại lí trí, kiên trì bảo vệ ranh giới của mình: “Thế cũng không được, anh rõ ràng là đang lừa em.”
Dương Thời Dữ cũng không thèm giữ vẻ nghiêm túc, đàng hoàng của thường ngày nữa, anh như trở về bộ mặt thật của mình, vừa bá đạo vừa vô lý nói: “Anh là thẩm phán, anh nói sao thì là vậy.”
Không thể không thừa nhận, chiêu này dùng với Cận Chu cực kì chuẩn.
Cậu còn nghiêm túc bảo vệ thân phận thẩm phán này của Dương Thời Dữ hơn ai hết.
Chỉ cần Dương Thời Dữ dùng giọng điệu của thẩm phán để nói chuyện với cậu thôi thì cậu đã cảm thấy hai chân mình như nhũn ra, không thể phản kháng nổi.
“Thế thì hôm nay cứ vậy trước đi.” Cận Chu ngượng ngùng nói: “Eo em vẫn còn đau lắm, em cũng không muốn làm gì nữa.”
Dương Thời Dữ lại nằm xuống giường, kéo Cận Chu vào trong lòng: “Mai anh còn phải đi làm nữa, ngoan ngoãn ngủ đi.”
Cận Chu thành thật “ừm” một tiếng rồi lại thầm thở dài trong lòng.
Xem ra trong thời gian này không còn hi vọng phản công rồi, đành ngoan ngoãn nằm lười ra vậy.
Trưa hôm sau, Cận Chu đến tiệm sửa xe.
Trong tiệm vẫn ế ẩm như thường, nhưng cậu muốn qua đây chỉ là vì chuyện video kia thôi.
La Tuyết Tình cũng đang ở trong tiệm sửa xe, trong tay cô còn đang cầm máy tính bảng và bút cảm ứng, dáng vẻ trông nghiêm túc như chuẩn bị họp thật vậy, ra dáng nhân viên của tiệm hơn cả Tiểu Vũ nữa.
“Tụi em đã phân biệt cả buổi trời, chỉ có thể xác định được thân phận của người này thôi.”
Tôn Nghĩa mở một tấm hình được cắt trong video ra, chỉ vào người trên màn hình nói: “Người này có tóc bạc ở hai bên tóc mai, đặc điểm rất rõ ràng.”
Cận Chu có ấn tượng với người này, là người đàn ông đầu tiên bắt chuyện với cậu trong tiệc rượu.
Đàn ông có tóc mai bạc cũng không hiếm thấy, đến khoảng tầm 50, 60 tuổi thì đa số đều sẽ có thôi.
Cậu đang không hiểu tại sao lại có thể phân biệt được người này rõ như vậy thì lại nghe thấy Tôn Nghĩa nói: “Đây là người quen của chị La.”
“Không phải người quen, là sếp.” La Tuyết Tình cau mày nói: “Là trưởng đài của chúng tôi.”
“Trưởng đài của…?” Cận Chu nghi ngờ nhìn La Tuyết Tình nhưng cũng chợt nghĩ đến người có thân phận thế này xuất hiện trong tiệc rượu thật ra cũng bình thường thôi.
Người có thể có liên hệ được với Uông Hoà Thái thì chắc chắn không thể là người bình thường được.
La Tuyết Tình cũng thường xuyên gặp được sếp của mình, cũng khó trách chỉ cần nhìn vóc người và tóc bạc thôi cũng đã nhận ra được ngay.
“Trưởng đài của các cô bình thường…” Cận Chu cũng chưa chắc được quan hệ của La Tuyết Tình và trưởng đài ra sao, uyển chuyển hỏi.
“Hoàn toàn không nhìn ra được.” La Tuyết Tình chán ghét lắc lắc đầu: “Bình thường ông ta đều ra vẻ đạo mạo, ai ngờ được ông ta lại đi tham gia những bữa tụ tập thế này chứ?”
“Chỉ sợ là gã đàn ông nào trong tiệc rượu cũng thế này thôi.” Nói đến đây, Cận Chu lại cảm thấy sai sai, lại bổ sung thêm: “Trừ Dương Thời Dữ ra.”
Nhưng nói xong thì cậu lại cảm thấy không đúng, cái đồ chó Dương Thời Dữ kia lại chả phải kiểu ngoài mặt đàng hoàng sau lưng cầm thú đấy sao?
“Vừa có trưởng đài, vừa có thẩm phán,” Tôn Nghĩa tiếp lời: “Nếu như khách tham gia đều tầm cỡ thế này thì có thể là còn nhân vật lớn nào đó mà chúng ta chưa biết nữa.”
“Nhưng điều kiện tiên quyết là chúng ta phải phân biệt ra cho bằng được.” La Tuyết Tình nghiêm túc nói: “Bây giờ đoạn video này giống như một cái quặng vậy, chúng ta phải khai thác hết mới được.”
Cận Chu bỗng dưng nghe ra được sự hăng hái bừng bừng trong lời của La Tuyết Tình, cậu nghi ngờ hỏi: “Chị hai ơi không lẽ cô đang định làm một chuyên đề riêng về vụ này luôn hả?”
“Không được sao?” Trong mắt La Tuyết Tình lóe lên một tia nghi hoặc: “Tôi còn tưởng là cậu cần tôi giúp cậu đưa chuyện này ra ánh sáng nữa chứ.”
Cận Chu tất nhiên không hề nói là không được.
Ngược lại cậu còn ước gì La Tuyết Tình có thể thành trợ thủ của cậu.
Nhưng giống như Dương Thời Dữ không muốn cậu nhúng tay vào chuyện của Uông Hoà Thái vậy, cậu cũng không muốn La Tuyết Tình đứng ra đỡ đạn cho cậu.
“Chị hai ơi, cô quên tôi bị đâm thế nào rồi hả?” Cận Chu thành khẩn nói: “Tôi rất cảm ơn sự giúp đỡ của cô nhưng đến đây thôi là được rồi, cô tuyệt đối đừng nhúng tay vào.”
“Tôi cũng đâu phải hoàn toàn là vì giúp cậu thôi đâu.” La Tuyết Tình nói: “Tôi tốt xấu gì cũng là phóng viên tin tức xã hội mà, sao có thể bỏ qua tin tức lớn thế này được cơ chứ?”
“Cho nên cô không cần công việc này nữa rồi đúng không?” Cận Chu gõ gõ bút bi lên màn hình máy tính bảng: “Đây là sếp cô đấy, sao cô đấu lại được ông ta?”
Vẻ mặt La Tuyết Tình vẫn còn rất do dự, chắc là cũng bắt đầu đắn đo rồi.
“Chuyện này không thể hành động lỗ mãng được, phải xác nhận danh sách khách tham gia trước.” Cận Chu ném cây bút bi lên trên bàn làm việc, suy nghĩ thử xem phải làm sao mới có thể thu hẹp phạm vi khách tham gia được đây.
“Nhưng những người này thật sự rất khó phân biệt.” Tôn Nghĩa sờ sờ cằm nói: “Đèn trong đó cũng mờ ảo nữa, chỉ có thể nhìn đại khái được thôi.
Cái video này mà đưa ra toà thì chắc cũng không thể làm bằng chứng được đâu.”
Cận Chu cũng hiểu rõ điểm này, chưa nói đến chuyện video nhìn có rõ hay không, mỗi việc loại video quay lén kiểu này bản thân nó vốn dĩ đã không thể làm bằng chứng trước tòa được rồi.
Hoặc nếu có thì nhiều nhất chỉ có thể giao cho La Tuyết Tình mới có thể phát huy được giá trị của cái video này thôi.
“Không thì tìm anh Lưu hỏi thử xem sao?” Tiểu Vũ đột nhiên nói: “Anh Lưu quen biết rộng như vậy, lỡ như anh ấy nhận ra được vài người thì sao?”
Mỗi lần gặp phải chuyện gì, phản ứng đầu tiên của Tiểu Vũ chính là tìm Lưu Vĩnh Xương giúp.
Cận Chu không muốn liên luỵ đến người khác, nhưng nghe Tiểu Vũ nhắc như vậy, trong đầu cậu chợt loé lên một suy nghĩ.
“Không thì.” Cậu dừng một chút, nói: “Tao đưa cho Dương Thời Dữ.”
“Để thẩm phán trực tiếp điều tra luôn hả?” Tôn Nghĩa hỏi.
“Anh ấy có thể bảo bên cảnh sát điều tra.” Cận Chu nói: “Với bản lĩnh và thiết bị của bên cảnh sát, chắc là sẽ nhanh chóng xác nhận được danh sách khách tham dự thôi.”
“Thế thì cũng được.” La Tuyết Tình tỏ vẻ suy tư nói: “Để cho bên cảnh sát điều tra thì sẽ danh chính ngôn thuận hơn, chúng ta cũng sẽ không gây sự chú ý với Uông Hoà Thái.”
Cận Chu cũng cảm thấy đây là lúc nên đồng tâm hiệp lực với Dương Thời Dữ.
Nhưng cậu chỉ sợ có mình cậu là cam tâm tình nguyện thôi, còn cái đồ chó kia có chuyện gì cũng giấu diếm cậu hết.
“Nói đến cảnh sát.” La Tuyết Tình bỗng nhắc đến một chuyện khác, cắt ngang dòng suy nghĩ của Cận Chu: “Các cậu có nghe qua vụ án giết người hàng loạt trong khu chúng ta gần đây chưa?”
“Vụ trong chung cư cũ với phòng trọ đơn phải không?” Thấy chuyện video đã được thương lượng xong xuôi rồi, Tôn Nghĩa bèn đổi hướng qua tám chuyện với La Tuyết Tình: “Đã xác nhận là vụ án giết người hàng loạt rồi sao?”
“Xác định rồi, tôi còn đang phụ trách theo dõi đưa tin đây.” La Tuyết Tình cất máy tính bảng và bút cảm ứng đi: “Hung thủ này chuyên lựa chọn những cô gái để ra tay, bây giờ phương hướng điều tra của cảnh sát đang là những người từng phạm tội liên quan đến tình dục.”
“Thế có phải là những cô gái xinh đẹp đều có nguy cơ gặp nguy hiểm hay sao?” Tiểu Vũ cau mày chen lời vào: “Thế thì em phải bảo bạn gái em cẩn thận một chút mới được.”
“Chị cũng phải cẩn thận đó chị La.” Tôn Nghĩa nhắc nhở: “Em nghe nói hai người chết kia đều là mẹ đơn thân đó, chị cũng vừa đúng chỉ nuôi La Tử Hạo có một mình thôi.”
“Cậu yên tâm đi, tôi cẩn thận lắm, chưa bao giờ dám cởi mở với người lạ đâu.”
Mấy người bắt đầu bàn về chi tiết vụ án giết người hàng loạt, chém gió đủ kiểu về hung thủ là kiểu người phản xã hội cỡ nào.
Nhưng mấy chi tiết này Cận Chu đã sớm biết rõ rồi, nhưng cậu cũng lười nói cho mấy người này biết chuyện cậu đã từng xuất hiện ở gần hiện trường.
Cận Chu bèn lấy điện thoại ra, nhắn tin kiếm chuyện với Dương Thời Dữ.
Nhìn thử thời gian thì cũng đã gần trưa rồi, chắc là Dương Thời Dữ đang ăn cơm trong nhà ăn, đang không bận.
[Cận Chu: Vợ ơi, em nhớ anh rồi]
[Cận Chu: Moaz moaz]
[Cận Chu: Em có thai rồi, anh phụ trách thế nào đây?]
[Cận Chu: Hay sau này con cứ theo họ em đi, tên là Cận Titanic ok không?]
[Cận Chu: À không được, chiếc thuyền này chìm rồi, ngụ ý không tốt]
[Cận Chu: Vậy đặt là Dương Phàm Khởi Hàng* đi, miễn cưỡng cho anh quyền đặt họ đó]
(*)
Dương Phàm Khởi Hàng: Căng buồm ra khơi
[Cận Chu: Nhưng mà anh bắt buộc phải gọi em là chồng]
“Anh rể?”
Giọng của Tiểu Vũ đột nhiên cắt ngang niềm vui nhắn tin đến quên trời quên đất của Cận Chu, cậu ngẩng đầu lên nhìn thử theo bản năng.
Cái người đàn ông lúc này đáng lẽ phải đang ngồi trong nhà ăn toà án chịu đựng tin nhắn quấy rối của cậu, thế mà lại đang đứng trước mặt cậu.
“Sao anh lại đến đây rồi?” Cận Chu xoẹt một phát ngồi thẳng dậy, chột dạ cất điện thoại đi.
Nếu như cậu nhớ không lầm thì lần trước Dương Thời Dữ chủ động đến tiệm sửa xe tìm cậu là do cậu nghĩ ra câu đố dụ Dương Thời Dữ tới, nhưng đó cũng đã là chuyện của mấy tháng trước rồi.
“Không phải em nhớ anh rồi sao?” Dương Thời Dữ vừa nói vừa lướt mắt nhìn màn hình điện thoại một cái: “Qua đây thăm em.”
Cậu chỉ vừa mới nhắn tin có vài phút trước, Dương Thời Dữ không thể nào có chuyện nhận được tin nhắn mới qua đây được.
Cũng có thể nói là lúc Cận Chu đang gửi tin nhắn thì anh đã đang trên đường tới đây rồi.
“Là anh nhớ em chứ gì?” Khoé mắt của Cận Chu lập tức cong cong hiện đầy ý cười.
Cậu nhớ Dương Thời Dữ nhiều lắm chỉ là gửi vài tin nhắn qua thôi.
Còn Dương Thời Dữ nhớ cậu thì lại đi thẳng qua đây tìm cậu.
Rốt cuộc là ai yêu ai nhiều hơn đây?
Nhưng Cận Chu còn chưa kịp đắc ý bao lâu thì đã thấy Dương Thời Dữ lại cúi đầu xuống nhìn màn hình điện thoại, giọng điệu bình thản nói: “Không phải em nói em có thai rồi sao? Anh qua đây thăm con.”
“Có thai?!” Ba người bên kia trợn trừng hai mắt.
“Không phải không phải,” Cận Chu vội vàng đứng dậy kéo Dương Thời Dữ đi: “Hiểu lầm, hiểu lầm cả thôi.”
------oOo------
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...