Trong group bắt đầu vội vàng thu hồi tin nhắn, Cận Chu lại gửi một cái icon mặt cười hiền hoà qua.
Tôn Nghĩa dẫn đầu quỳ xuống trước, tiếp theo đó cả đám bắt đầu spam sticker quỳ xuống đầy khung trò chuyện.
[Cận Chu: Bớt làm mấy trò vô dụng này đi]
[Cận Chu: Đi điều tra ngay cho tao]
[Tôn Nghĩa: Dạ]
Xem thử thời gian, lái xe từ nhà hàng năm sao về đến khu phố cũ thì chắc cũng gần tới rồi.
Cận Chu khoác bừa một cái áo vào rồi xỏ bừa một đôi dép lê vào, chậm rãi đi dạo đến trước cổng tiểu khu nhà Dương Thời Dữ.
Trời đêm thu không thể so được với giữa hè, gió thu lạnh cóng thổi qua khiến cho Cận Chu lạnh đến run cầm cập.
Đứng bên đường rút một điếu thuốc ra hút, không bao lâu sau, một chiếc xe hạng sang trông khá khiêm tốn lái đến bên đường, thân xe thon dài đen tuyền đúng là toát lên khí chất nổi bật giữa đám đông.
Liếc mắt qua biển số xe kia một cái rồi cúi đầu gửi tin nhắn cho Tôn Nghĩa.
Ba tấm ảnh kia chụp cũng không rõ lắm, chỉ nhìn ra được hãng xe với dòng xe thôi.
Nhưng bây giờ chắc là sẽ tìm ra được chủ nhân của chiếc xe này nhanh thôi.
Một khắc sau, Dương Thời Dữ bước xuống từ trên xe, chiếc xe sang trọng kia rất nhanh đã chạy đi mất.
Anh giơ tay lên xem thử thời gian rồi bước vội về nhà.
Nhưng hành động này trong mắt Cận Chu rõ ràng là biểu hiện của sự chột dạ.
“Tăng ca à?” Cận Chu đi ra từ sau cây cột điện, theo sau lưng Dương Thời Dữ cùng đi về.
Dương Thời Dữ xoay đầu lại, trong mắt xoẹt qua một tia kinh ngạc, nhưng rất nhanh lại bình tĩnh như thường, nhàn nhạt nói: “Ừm.”
“Anh còn ‘Ừm’ nữa hả?” Quả thật Cận Chu phải ngạc nhiên với cái trình độ trợn mắt nói dối này của Dương Thời Dữ: “Người vừa nãy là ai?”
“Người nào?” Dương Thời Dữ hỏi ngược lại.
“Người đưa anh về đây.” Cận Chu cáu tới nghiến răng nghiến lợi: “Lái Maybach.”
“Ồ.” Dương Thời Dữ cũng không có phản ứng gì nói: “Cục cưng của anh.”
“Hả?” Cận Chu ngây ra tại chỗ.
Dương Thời Dữ vẫn không dừng bước lại, vẫn tiếp tục đi về trước.
Cận Chu chỉ đành bước nhanh qua đuổi theo, nghiêng người nhìn Dương Thời Dữ hỏi: “Cục cưng gì?”
“Cục cưng trong hậu cung.” Dương Thời Dữ nói đến đây, điện thoại anh chợt nhận được thông báo tin nhắn Wechat.
Anh vừa đi tiếp vừa trả lời tin nhắn, Cận Chu nhịn không được đi theo liếc nhìn thử, nhưng chỉ liếc trộm được mỗi hai chữ “Cảm ơn”.
Ý tứ của Dương Thời Dữ rất rõ ràng, so với việc đứng nói chuyện với Cận Chu thì trả lời tin nhắn quan trọng hơn.
“Hậu cung gì của anh cơ?” Giọng của Cận Chu cũng bắt đầu cao lên mà ngay cả bản thân câu cũng không ý thức được.
“Hậu cung giống em đấy.” Biểu cảm Dương Thời Dữ thản nhiên cất điện thoại đi, nhàn nhạt liếc Cận Chu một cái rồi tiếp tục đi về tiểu khu nhà mình: “Không phải em rành lắm sao?”
“Em…” Cận Chu nhất thời bị nghẹn lời, dừng một chút rồi hỏi ngược lại: “Làm gì mà giống được chứ?”
Dương Thời Dữ không trả lời thêm, đi thẳng lên lầu.
“Mấy cục cưng kia của em chỉ toàn là giả vờ diễn kịch mà thôi, em chưa từng đụng tới bọn họ bao giờ.” Cận Chu đi theo sau lưng Dương Thời Dữ: “Còn nữa, buổi tối anh lại không cho em ra ngoài, đã lâu lắm rồi em không liên hệ với đám cục cưng đó được không?”
Thân ra bản thân Cận Chu cũng lười liên hệ với đám cục cưng đó.
Hôm trước trên giường lúc Dương Thời Dữ dùng tay giúp cậu, cậu nói Dương Thời Dữ chỉ xếp thứ một trăm linh tám trong đám cục cưng tất nhiên chỉ là đùa mà thôi.
“Thế thì anh cũng chỉ là giả vờ diễn kịch thôi.” Dương Thời Dữ vẫn không có phản ứng gì, mở cửa nhà ra, thay giày, cởi áo khoác.
“DƯƠNG THỜI DỮ!” Trong lòng Cận Chu cáu điên lên, cậu cũng lười thay giày, đá văng đôi dép khi nãy xỏ bừa ra, đi chân không đuổi theo sau Dương Thời Dữ.
Cậu kéo mạnh cổ tay anh lại: “Cái đồ nhà anh nói rõ ràng cho em coi, anh giả vờ cái gì, diễn kịch cái gì?”
Thẩm phán làm gì mà phải giả vờ diễn kịch?
Cận Chu không hề thích cái cảm giác này chút nào.
Cậu không muốn trong mắt Dương Thời Dữ có sự tồn tại của người khác trừ cậu ra.
Dù chỉ là xã giao thôi thì cậu cũng không thích bên cạnh Dương Thời Dữ có chuyện gì mà cậu không biết.
“Em thì sao?” Dương Thời Dữ vẫn cứ giữ nguyên tư thế bị Cận Chu kéo tay, đưa tay còn lại lên cởi cà vạt ra: “Cục cưng của em đếm cũng đếm không nổi nữa mà.”
“Em đã nói rồi, không giống là không giống.” Cận Chu cố chấp kéo lấy cổ tay Dương Thời Dữ, cũng không suy nghĩ gì nhiều mà nói thẳng: “Cục cưng của em trước giờ chỉ có anh mà thôi.”
“Ồ?” Dương Thời Dữ cũng hơi bất ngờ nhướn nhướn mày, trong mắt loé lên một chút vui sướng khó có thể thấy được.
Cận Chu lúc này mới kịp nhận ra có gì đó sai sai, cau mày nói: “Cái đồ nhà anh lại đổi chủ đề rồi chứ gì?”
Đây là cái chiêu trò mà Dương Thời Dữ vẫn hay dùng, mỗi lần nói đến chủ đề mà anh không muốn nói, thể nào anh cũng sẽ nói mấy câu kích động Cận Chu, dời sự chú ý của Cận Chu đi.
Lần trước người nhắc tới vụ liếm này liếm nọ là anh, lần này nhắc tới vụ cục cưng cũng là anh.
Cận Chu làm gì ngu tới mức đó, đâu phải lần nào cũng dính chiêu này?
“Đó là bạn học cũ thôi.” Dương Thời Dữ rút tay ra khỏi tay Cận Chu, cởi áo sơ mi ra bỏ vào giỏ đựng quần áo bẩn.
Cận Chu nhìn bóng lưng rắn chắc và vòng eo thon gầy kia, nhịn không được nuốt một ngụm nước bọt, lơ đãng hỏi: “Bạn học cũ gì?”
“Bạn học cũ bình thường.” Nói xong câu này, Dương Thời Dữ lấy một bộ đồ để thay rồi đi vào trong nhà vệ sinh.
Chủ đề lần nữa bị ngắt ngang, nghe thấy tiếng vòi hoa sen truyền ra trong nhà vệ sinh, Cận Chu lấy lại tinh thần, bấy giờ mới chợt nhận ra Dương Thời Dữ lại dùng sắc đẹp để quyến rũ sự chú ý của cậu.
Đi ăn với bạn học cũ thôi mà cũng phải gạt cậu là tăng ca sao? Có ngu mới tin.
“Lão yêu tinh đúng là lắm trò thật đấy.” Cận Chu nhịn không được lẩm bẩm một câu.
Sắc đẹp thì ai không biết dùng hả? Cậu cũng có thể dùng lại cái chiêu dùng sắc đẹp quyến rũ đó được không?
Trong lúc Cận Chu đang xoắn suýt suy nghĩ không biết phải làm sao để dùng sắc đẹp quyến rũ cho Dương Thời Dữ phải khuất phục mình, điện thoại cậu bỗng nhận được tin nhắn của Tôn Nghĩa gửi đến.
[Tôn Nghĩa: Anh Cận, anh có chắc là biển số xe này không?]
[Cận Chu: Sao đấy?]
[Tôn Nghĩa: Đây là xe được mua dưới tên của Uông Hoà Thái]
Cận Chu khẽ nheo hai mắt lại, cái gì mà cục cưng, cái gì mà sắc đẹp, trong nháy mắt bị đá phăng hết khỏi đầu cậu.
Chẳng trách Dương Thời Dữ lại muốn giấu cậu chuyện đi ăn với người ta, thì ra lại lén lút tự hành động sau lưng cậu.
Nhưng mà cậu nhớ rõ Uông Hoà Thái làm gì trẻ tới vậy được, thế thì cái người vừa đi ăn với Dương Thời Dữ mới nãy lại là ai?
[Tôn Nghĩa: Người trong ảnh kia chắc là thư kí của Uông Hoà Thái]
[Tôn Nghĩa: Tên là Triệu Sảnh]
Cận Chu nhìn nhầm chữ thứ hai thành Thiến*, cậu còn đang thấy kì lạ, sao lại là tên của con gái thế này.
*凊 = Sảnh, 倩 = Thiến
[Cận Chu: Mày gõ sai hả? Hai chấm thuỷ*?]
[Tôn Nghĩa: Chính xác là hai chấm thuỷ, đọc là Qìng]
*Hai chấm thuỷ = 冫
Cận Chu đi tra cái tên này thử trên mạng, ảnh hiện ra đúng thật là người đàn ông mặc âu phục, mang giày da kia.
Dương Thời Dữ đã móc nối được với thư kí của Uông Hoà Thái rồi, nhưng vẫn không nói với cậu tiếng nào.
Trong lòng Cận Chu khó tránh có chút cảm giác phức tạp, cậu và Dương Thời Dữ ngày nào cũng chung chăn chung gối, nhìn thì thân mật khắn khít đấy, nhưng hoá ra Dương Thời Dữ lại giấu nhiều chuyện sau lưng cậu như vậy.
Đi hỏi thẳng Dương Thời Dữ thì chắc chắn là vô dụng rồi, không lẽ phải dùng sắc đẹp để dụ dỗ thật sao?
Hình như độ khó không nhỏ đâu…
Còn chưa đợi Cận Chu nghĩ ra cách để dụ dỗ Dương Thời Dữ thế nào thì thẩm phán Trần – người phụ trách vụ kiện chiếm đoạt phi pháp đã gọi điện thoại đến, thông báo cho cậu biết đơn xin phép điều tra đã được thông qua rồi.
Chuyện này quả thật nằm ngoài dự đoán của Cận Chu, vì cậu còn chưa nhắc đến câu nào với Dương Thời Dữ về chuyện này, vậy mà lệnh điều tra đã được duyệt thuận lợi hơn so với những gì cậu nghĩ.
Nhưng mà ngẫm lại thì lúc lập án Dương Thời Dữ đã giúp cậu đánh tiếng trước rồi, chắc là thẩm phán Trần cũng không muốn làm khó anh làm gì.
Lấy được lệnh điều tra rồi, Cận Chu lại đến ngân hàng Nông Thương.
Lần này cậu mở lệnh điều tra đưa thẳng đến trước mặt quản lý sảnh kia, quản lý vội vàng gọi cho quản lý trưởng, quản lý trưởng lại gọi cho cấp trên, mấy người giằng co mãi một trận, rốt cuộc cũng có một người có thể quyết định, đồng ý cho Cận Chu điều tra thông tin giao dịch của Trương Thuỵ.
Lịch sử giao dịch trong vòng ba tháng gần nhất được in ra, các loại giao dịch đều ghi rõ chi tiết, ngay cả giao dịch mua đồ năm tệ tại siêu thị cũng có đủ.
Thói quen tiêu phí của Trương Thuỵ trông cũng được, tiền lương để hết trong tài khoản, không chuyển qua Wechat hay Alipay gì cả.
Nhiều người trẻ tuổi hiện nay không thường có thói quen để tiền trong tài khoản nhiều.
Thực tế thì lịch sử giao dịch bên ngân hàng rất quan trọng, đôi khi đi xin visa hay vay tiền đều cần phải có lịch sử giao dịch của ngân hàng.
Chi phí tiêu tốn hằng ngày của Trương Thuỵ cũng không tính là nhiều, các khoản thanh toán đa số đều chỉ dưới một ngàn tệ, số dư trong thẻ vẫn còn khoảng mấy chục vạn.
Nhưng mà Cận Chu chỉ vừa nhìn thì đã phát hiện ra có điểm đáng ngờ.
Lương hằng tháng của Trương Thuỵ chỉ có ba ngàn tệ, Cận Chu không tin thu nhập của anh ta lại thấp như vậy.
Đây rõ ràng là chiêu trò trốn thuế, nếu như bị tố cáo thì chắc chắn bắt được ngay tại trận.
Nhưng những thứ này đều không quan trọng.
Là một người lương chỉ vỏn vẹn có ba ngàn tệ, vậy mà số dư trong tài khoản Trương Thuỵ lại lên đến con số mấy chục vạn, chuyện này rõ ràng là có gì đó không bình thường.
Cận Chu bắt đầu lướt tìm những khoản giao dịch lớn trong lịch sử giao dịch chi chít trên.
Cậu nhanh chóng phát hiện ra mỗi lần cuối tháng đều sẽ có một người gửi một khoản tiền lớn cho Trương Thuỵ, sau đó Trương Thuỵ lại trích một phần trong khoản tiền này gửi cho người khác.
Cận Chu lập tức nghĩ đến một khả năng duy nhất có thể xảy ra – Trừ công việc tại Thánh điện Paris ra, Trương Thuỵ còn có nghề tay trái khác nữa.
Vừa mới nghĩ đến đây thì bên tai đang vang lên giọng nói quen thuộc.
“Anh hai ơi anh có thôi đi không vậy?” Trương Thuỵ lại bưng cái đầu ổ gà kia đi đến trước mặt Cận Chu, hiển nhiên là vừa nhận được mật báo nên chạy đến.
“Mày còn chưa trả lại đồng hồ thì sao mà xong chuyện này được?” Cận Chu sắp xếp lại xấp tài liệu trong tay, đang muốn cất vào tệp tài liệu thì bị Trương Thuỵ đè lại.
“Sao mày lại lấy được thông tin riêng tư của tao?” Trương Thuỵ vội vã hỏi.
Cận Chu không khỏi thấy buồn cười: “Đây là chứng cứ của vụ chiếm đoạt phi pháp, tao còn phải về báo cáo lại với bên toà nữa, sao có thể không lấy đi được?”
“Mày bị điên à?” Trương Thuỵ lúc này đã gấp thật: “Tao có bán cái đồng hồ đấy đâu, trong tài khoản ngân hàng không hề có khoản thu nhập thì mày giao cho toà có tác dụng gì?”
“Nếu như đã điều tra rồi thì phải điều tra cho rõ ràng.” Cận Chu vẫn ung dung thu dọn tài liệu: “Hôm nay tao đã có thể tra được tài khoản ngân hàng này của mày, ngày mai tao cũng có thể tra được một tài khoản ngân hàng khác của mày, nếu mà không tra được nữa á? Thế thì cũng chả sao, tao có thể xin cấp lệnh lục soát nhà mày, dù cho mày có giấu ở đâu thì tao cũng phải moi ra cho bằng được.”
Thật ra luật sư chỉ có thể xin cấp lệnh điều tra thôi, không thể xin cấp lệnh lục soát được.
Nhưng Cận Chu vẫn phải xây dựng hình tượng không gì là không thể với anh ta mới được.
Nhưng Trương Thuỵ cũng không dễ đối phó như trong suy đoán của Cận Chu, chỉ thấy anh ta không còn dáng vẻ vội vàng như khi nãy nữa, chỉ hơi cau mày, trấn tĩnh nói: “Mày đừng nghĩ là dễ lừa được tao, tao đã đi tìm luật sư cố vấn rồi, mày không thể lục soát nhà tao được.”
Cận Chu khẽ nhướn mày nhẹ đến không thể phát hiện ra, được lắm, cái này gọi là không đánh mà đã tự khai.
Nếu như bản thân vốn không có lấy thì cần gì phải đi tìm luật sư cố vấn?
Chắc là vì đã đi tìm luật sư cố vấn rồi, biết sẽ không thể xảy ra chuyện được nên mới phách lối như vậy.
“Thế thì chắc mày cũng đã từng hỏi luật sư về việc tao có thể điều tra được tài khoản ngân hàng của mày không rồi nhỉ.” Cận Chu tin chắc đối phương sẽ trả lời là “Không có khả năng lắm”: “Nhưng bây giờ tao đã điều tra rồi, có nghĩa là tao cách riêng của tao.”
Sắc mặt Trương Thuỵ lập tức thay đổi, Cận Chu biết chắc mình đã nói trúng tim đen của anh ta rồi.
“Đừng nói nhảm nữa.” Cận Chu cầm tệp tài liệu vỗ vỗ lên ngực Trương Thuỵ: “Chúng ta gặp nhau trên toà đi.”
Đi đến bãi đỗ xe bên ngoài ngân hàng Nông Thương, Cận Chu ngồi vào ghế lái rồi lại lấy lịch sử giao dịch ra xem.
Thật ra vốn dĩ cậu còn đang định là dùng vài chiêu trò quanh co, đánh vào mặt tâm lý của Trương Thuỵ, từ đó ép anh ta trả lại đồng hồ.
Chỉ cần Trương Thuỵ trả đồng hồ lại thì Cận Chu cũng lười ra toà kiện tụng.
Nhưng bây giờ nhìn lịch sử giao dịch trong tay, Cận Chu đột nhiên thay đổi suy nghĩ của mình.
Kiện thì vẫn phải kiện, hơn nữa còn phải thắng kiện mới được, như thế cậu mới có thêm lợi thế trong tay.
Vì cái người thường gửi một khoản tiền lớn kia cho Trương Thuỵ, chính là cái người Cận Chu đã xác định lại mấy lần cách viết tên của anh ta – Triệu Sảnh.
------oOo------
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...