Lúc học cấp ba, Cận Chu học bên ban xã hội.
Trên Thái Bình Dương có rất nhiều quốc đảo, cậu cứ không thể nhớ hết nổi.
Thế là Dương Thời Dữ bèn nói với cậu: “Em cứ coi mấy hòn đảo nhỏ đó thành anh đi, như thế thì sẽ cảm thấy quen thuộc hơn.”
Cận Chu uể oải nằm trườn ra trên bàn học, nói: “Thế thì trên thế giới này có quá trời thầy Tiểu Dương luôn đó.”
“Như thế không phải rất tốt hay sao?” Dương Thời Dữ xoa xoa đầu Cận Chu: “Em là thuyền nhỏ, trên khắp thế giới này nơi đâu cũng có thể để em dựa (neo) vào.”
Thuyền nhỏ dù có phiêu bạt đến nơi nào trên đại dương thì từ đầu đến cuối cũng chỉ hướng về một hòn đảo nhỏ mà thôi.
Quanh đi quẩn lại nhiều năm như vậy, Cận Chu rốt cuộc vẫn quay về lại bên Dương Thời Dữ, tựa như con thuyền kia mãi mãi bị ràng buộc với hòn đảo của riêng mình.
Cận Chu vừa lái xe vừa nghĩ thầm, đây lẽ nào chính là lời nguyền của đời cậu sao?
Dương Thời Dữ quyết định quay lại toà án tăng ca, Cận Chu chở người ta qua đó rồi tự về lại tiệm sửa xe của mình.
Trước đó Cận Chu vẫn luôn bận lo cho vụ kiện của La Tuyết Tình, cậu lại còn không cho Tiểu Vũ đụng vào xe của Dương Thời Dữ.
Vì thế chiếc xe bị đập nát kia được sửa cực kì chậm, đến bây giờ vẫn bị lõm xuống từng mảng chưa được đụng đến.
Từ lúc trưa bận đến tối mịt, bận tới khi trăng đã lên tít trên đỉnh đầu rồi Cận Chu mới chiến đấu gần xong với con xe này.
Tiểu Vũ giờ này đã tan ca về nhà từ sớm, các quán ăn trên đường đa số đều đã đóng cửa nghỉ, Cận Chu quyết định mai rồi làm tiếp.
Lúc cậu đang chuẩn bị đóng cửa tiệm thì trước cửa bỗng có một con xe sang trọng quen thuộc lái đến.
Lưu Thiến bước xuống xe, gỡ cặp kính mát ra lén nhìn thử quanh tiệm một chút, thấy không có ai ở đây mới yên tâm đi vào: “Nhóc Chu này, sao em tắt máy điện thoại vậy?”
Lưu Thiến là vợ của Lưu Vĩnh Xương, cũng khá thân với Cận Chu.
Năm nay cô đã khoảng chừng ba sáu, ba bảy tuổi gì đó, vóc người hơi đầy đặn, bình thường rất chú ý đến vẻ bề ngoài của mình, trên người từ trên xuống dưới toàn là đồ hiệu, tuy sang nhưng không sến, trông rất có phong cách.
“Bận cả ngày trời, không để ý đến.” Thật ra Cận Chu cũng vừa mới phát hiện ra điện thoại mình hết pin, nhưng sạc dự phòng trong tiệm không biết bị Tiểu Vũ vứt đâu rồi, cậu cũng không quan tâm lắm: “Chị Lưu, sao chị lại qua đây?”
Còn cố ý tìm đến tiệm vào giờ này, hình như là có chuyện gì gấp lắm.
“Chị muốn nhờ em giúp một chuyện.” Lưu Thiến vừa nói vừa nhìn ra ngoài cửa, giống như là sợ người khác để ý đến, kéo Cận Chu vào trong tiệm.
Cận Chu rất muốn nói là, chị gái ơi con Porsche kia của chị đậu ngay ngoài cửa, ai mà quen đi qua nhìn cái là biết liền đó.
“Hai hôm trước không phải là chị đến ‘Thánh địa Paris’ uống rượu sao,” Lưu Thiến ngồi xuống một cái ghế trong bàn làm việc, biểu tình do dự nói: “Có quen với một quản lý ở chỗ bọn họ, đẹp trai lắm.”
Mông của Cận Chu đã sắp đặt xuống ghế rồi mà vừa nghe thấy thế đã bật cả người dậy: “Chị bị người ta gạ hả?”
Hai vợ chồng Lưu Vĩnh Xương và Lưu Thiến đã kết hôn được mười mấy năm rồi, tình yêu đã sớm biến thành tình thân hết, ai cũng tự ngầm hiểu nên đều ra ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt.
Nhưng mà chơi kiểu gì vẫn cũng chỉ là chơi đùa mà thôi, hai người họ có một ranh giới cuối cùng, đó là tuyệt đối không được đụng vào tài sản chung giữa hai vợ chồng.
Trước kia Lưu Vĩnh Xương nhìn trúng một cô gái, tặng cho người ta một căn nhà.
Sau này bị Lưu Thiến biết được đã làm ầm ĩ cả lên, rốt cuộc vẫn phải nhờ vào Cận Chu giúp hai người đòi căn nhà đó về lại.
Lần này đổi ngược lại thành Lưu Thiến đến tìm Cận Chu, phản ứng đầu tiên của Cận Chu chính là Lưu Thiến lại gây ra chuyện gì phiền phức rồi bảo cậu đi đổ vỏ đây mà.
“Yên tâm, không có gạ gẫm gì ở đây hết.” Lưu Thiến ra vẻ “Sao có thể như thế được”: “Chị là người không cẩn thận như thế sao?”
Cận Chu thở phào một hơi, hỏi: “Thế thì là chuyện gì?”
Không lẽ bắt cậu giúp theo đuổi người ta hả?
“Thánh địa Paris” là “thiên đường của các phú bà” trong truyền thuyết, nghe nói đến cả bảo vệ cũng là mấy em trai ngọt nước.
Chỗ này năm ở tận bên kia thành phố, không phải chỗ Cận Chu thường hay đến.
Mà Lưu Thiến qua bên đó uống rượu cũng là vì bên đó không phải là địa bàn của Lưu Vĩnh Xương, cô có thể ăn chơi thoải mái.
“Khụ, chuyện nhỏ xíu thôi ấy mà.” Lưu Thiến không được tự nhiên lắm nói: “Thì là do chị uống say quá, lỡ tặng đồng hồ cho cậu quản lý kia, em xem thử có thể giúp chị đòi lại được không?”
“Đồng hồ?” Trong lòng Cận Chu bỗng dâng lên một dự cảm không hay: “Không phải là cái đồng hồ mà anh Lưu đã tặng cho chị hôm kỉ niệm ngày cưới đó chứ?”
“Em nói coi có trùng hợp hay không.” Lưu Thiến ngượng ngùng nói: “Hôm đó vừa đúng lúc chị lại đeo cái đồng hồ đó.”
Cận Chu ngồi phịch trên ghế, đau đầu xoa xoa hai huyệt thái dương.
Tuy cái đồng hồ kia chỉ là một dòng đồng hồ đơn giản của hãng Patek Philippe thôi, nhưng giá trị trên thị trường cũng phải hơn bốn mươi vạn.
“Chị ơi, dù cho hai người bây giờ có đang hẹn hò thì đồ đã tặng đi rồi cũng chưa chắc đã đòi lại được.” Cận Chu đau đầu đến sắp nổ tung: “Sao chị lại tặng một món đồ quý giá như vậy cho một người lạ vậy chứ?”
Còn không bằng bị người ta gạ luôn cho rồi.
Ít nhất thì bị người ta gạ thì còn nói là do người ta vi phạm, dù gì cũng có thể dùng thủ đoạn của luật sư để giải quyết được.
Nhưng bây giờ đồ đã tặng đi rồi thì làm sao mới đòi lại được đây?
“Nói đúng hơn thì cũng không phải là tặng.” Lưu Thiến nói: “Chị còn nhớ rõ ràng, lúc đó chị chỉ nói là “Nếu cậu thích đeo thì cầm đeo đi”, sau đó cậu ta cũng cầm đeo rồi không trả lại cho chị luôn.”
“Lúc chị đưa đồng hồ cho cậu ta, có ai khác ở đó làm chứng không?” Cận Chu hỏi.
“Không có.” Lưu Thiến lắc đầu: “Chị đã báo cảnh sát rồi, cảnh sát đã kiểm tra camera an ninh của Thánh địa Paris, cái hàng ghế đó chỉ có hai tụi chị thôi, cậu ta đúng là có đeo đồng hồ của chị trên tay thật.”
“Thế nên cũng có thể nói là không có ai có thể chứng minh được chị chính miệng nói tặng đồng hồ cho cậu ta.” Cận Chu lập tức tìm thấy trọng điểm.
“Không sai.” Lưu Thiến nói: “Mà chị nhớ rõ ràng chị không hề bảo là tặng.”
Cận Chu hiển nhiên là không tin nổi lời này, khi đương sự kể lại chuyện đã xảy ra cho luật sư nghe thì đa phần đều sẽ tự lược bỏ bớt những chỗ gây bất lợi cho mình, vì thế cậu cảm thấy Lưu Thiến quá nửa là đã bảo tặng cho người ta rồi.
Nhưng cũng may là không có ai làm chứng được, giá trị của món đồ kia lại khá cao, cộng thêm việc Lưu Thiến rõ ràng là đã say, bên toà chắc là sẽ phán thu hồi lại món đồ đã tặng thôi.
“À thì…” Lưu Thiến chợt đổi chủ đề: “Còn một vấn đề nữa.”
Gân xanh trên trán Cận Chu bắt đầu giật giật: “Chuyện gì?”
“Người kia không chịu thừa nhận chuyện chị đưa đồng hồ cho cậu ta.” Lưu Thiến phẫn nộ nói.
“Không thừa nhận?” Cận Chu nói: “Không phải là có camera an ninh sao?”
“Cái camera kia chỉ quay được lưng của tụi chị thôi, đúng là có quay được cảnh cậu ta đeo đồng hồ của chị, nhưng cậu ta cứ khăng khăng là đã trả đồng hồ lại cho chị rồi.
Lúc đó đèn trong quán bar tối quá nên cũng không nhìn rõ được lúc cậu ta rời đi trên tay có đeo đồng hồ của chị không.”
Thế thì lại thành ra không có ai có thể chứng minh Lưu Thiến đã từng nói tặng đồ, nhưng cũng không có ai có thể minh người kia đã đeo đồng hồ của Lưu Thiến rời đi.
Hay lắm, đây đúng thật là đã gặp phải một thằng khốn rồi.
“Chị Lưu, chị vẫn nên trực tiếp đi tìm anh Lưu đi.” Cận Chu lựa chọn từ bỏ: “Nếu chị đã tìm đến cảnh sát luôn rồi thì chắc là cũng biết tìm luật sư cũng không có tác dụng gì chứ.”
Cậu đoán Lưu Thiến chắc là đã nói dối là bị trộm, nhờ bên cảnh sát đi điều tra camera an ninh, kết quả là bên phía cảnh sát lại phát hiện cô tự mình đưa đồng hồ cho người ta nên đã bảo bọn họ tự giải quyết với nhau.
Loại tình huống này không được tính là trộm cắp, nhiều lắm chỉ có thể tính là chiếm đoạt phi pháp mà thôi.
Mà tội danh chiếm đoạt phi pháp đến cả cảnh sát cũng không chịu lập án thì muốn giải quyết cũng chỉ có thể ra toà mà thôi.
Nhưng muốn ra toà thì phải có chứng cứ, nếu như đối phương cứ khăng khăng không chịu nhận, còn Lưu Thiến thì lại không có chứng cứ gì thì làm sao bắt người ta trả lại được?
“Đừng mà nhóc Chu.” Lưu Thiến vội nói: “Nếu mà để cho anh Lưu của em biết được chuyện này thì anh ta lại chả mắng chết chị hay sao.”
“Thế mà chị còn…” Cận Chu cũng không biết phải nói gì với cô mới được nữa.
“Hay là em xem thử thế này đi, em bảo Hổ Tử dẫn theo mấy đứa nữa đi chặn đường cậu ta rồi ép cậu ta trả lại cho chị được không?” Lưu Thiến nói.
“Lỡ như cậu ta cứ không chịu trả thì sao?” Cận Chu nói: “Nếu mà mấy đứa kia không nhịn được động thủ thì lại liên luỵ Hổ Tử phải lên đồn thêm một chuyến nữa sao?”
Lưu Thiến ũ rũ nói: “Thế em giúp chị nghĩ cách thử xem, nhóc Chu, không phải em là một luật sư rất đỉnh hay sao?”
Luật sư cũng đâu phải là cái gì cũng làm được, có đôi lúc bị thiệt thì cũng phải tự chịu thôi.
Nhưng dù gì Lưu Thiến cũng đã từng chăm sóc cho Cận Chu, cậu cũng không thể đuổi người ta đi như vậy được, có mấy lời đúng thật là không nói được.
Cận Chu hít sâu rồi lại thở ra một hơi, hỏi: “Chị có chắc là chị đã đưa đồng hồ cho cậu ta không?”
“Chị đưa thật mà.” Lưu Thiến chỉ thiếu nước giơ tay lên thề nữa thôi: “Chị dẫn cảnh sát đến gặp cậu ta, em không thấy cậu ta phách lối thế nào đâu, nói gì mà “Có chứng cứ thì cứ đến bắt tôi”, chị chắc chắn một trăm phần trăm là đồng hồ của chị nằm ở chỗ cậu ta.”
Cận Chu không hoàn toàn tin lời Lưu Thiến nói, nhưng cũng không phải là do cậu nghi ngờ Lưu Thiến gạt cậu, chỉ là kí ức của con người rất dễ nhầm lẫn, những gì Lưu Thiến nhớ được cũng chưa chắc là đúng hết.
“Được rồi.” Cận Chu cam chịu nói: “Để em nghĩ cách thử.”
Trước tiên vẫn phải xác nhận được người kia có lấy đồng hồ hay không, nếu không thì những thứ khác đều chỉ là nói suông mà thôi.
“Cảm ơn em nha nhóc Chu.” Lưu Thiến rốt cuộc cũng thở phào một hơi: “Còn nữa, chuyện này em đừng bao giờ nói cho anh Lưu của em biết nha.”
“Em làm gì dám nói.” Cận Chu không muốn làm người khó xử bị kẹp giữa hai vợ chồng này đâu.
Sau khi tiễn Lưu Thiến đi xong Cận Chu cầm lấy cái điện thoại hết pin của mình, thong thả đi về tiểu khu nhà mình.
Cậu không hề rành về những vụ liên quan đến chiếm đoạt phi pháp này chút nào, vì những vụ án kiểu này đa số thường chia thành hai tình huống:
Một là chiếm đoạt phi pháp tài sản của người một cách công khai, sau khi được cảnh sát khuyên nhủ thì cũng sẽ trả lại thôi, không cần phải tranh cãi gì nữa hết.
Hai là đã chiếm đoạt nhưng lại không có bằng chứng, chỉ có thể khởi tố ra toà.
Nhưng cũng vì không có bằng chứng nên chắc chắn là không thể có phần thắng được.
Dù cho có là tình huống nào thì luật sư cũng không có chỗ nào để phát huy tác dụng được.
Vì thế nếu nói đến tình huống trước mắt này thì Lưu Thiến chỉ có thể ngậm bồ hòn làm ngọt thôi.
Nhưng mà nói mới nhớ…
Cận Chu chợt nhớ ra trong nhà mình vẫn còn một ngài thẩm phán, có thể tham khảo thử xem sao.
Nhìn thử thời gian — Ặc, quên mất, điện thoại hết pin rồi.
Quần lót tối qua thay ra vẫn còn đang để ở nhà của Dương Thời Dữ, Cận Chu quyết định về nhà trước để lấy vài bộ đồ với một ít đồ dùng cá nhân rồi mới đi tìm Dương Thời Dữ, nói không chừng lại được ở ké (Cọ) thêm một đêm.
—Không phải là cọ theo nghĩa đen đâu, là kiểu cọ (ở ké) theo nghĩa bóng ấy.
—Hoặc là theo nghĩa đen một chút cũng được.
Lấy một bộ quần áo để thay chắc không đủ đâu, chuẩn bị thêm mấy bộ nữa chắc cũng được.
Còn có cả bàn chải điện nữa, cứ phải dùng cái loại bàn chải năm tệ cứng ngắc kia hoài cũng không được.
À đúng rồi, còn phải lấy thêm mấy món đồ dưỡng da nữa, tuy là đồ của Dương Thời Dữ dùng cũng tốt nhưng mà cũng phải đem đồ của cậu qua, để Dương Thời Dữ dùng thử cũng được.
Cận Chu vừa xoắn suýt không biết nên đem những thứ gì qua nhà Dương Thời Dữ vừa rẽ vào một con đường cách tiểu khu nhà mình gần nhất.
Hai bên con đường nhỏ kia là một khu dân cư cũ kĩ, cũng không biết là tiếng nhà ai đang xem chương trình giải trí, còn loáng thoáng nghe thấy tiếng cười giỡn của người trong nhà.
Tâm trạng của Cận Chu cũng không tệ lắm, vui vẻ đi nhanh về phía trước.
Nhưng đúng lúc này, sau lưng cậu chợt vang lên giọng của một người lạ: “Cận Chu?”
“Hả?” Cận Chu theo bản năng xoay người lại, nhưng còn chưa kịp đợi cậu phản ứng lại thì chỉ thấy một người đàn ông có hình xăm bọ cạp trên cánh tay, cầm một con dao đâm thẳng về phía cậu.
------oOo------
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...