Khung cảnh nhất thời vô cùng hỗn loạn, tiếng hét này đến tiếng hét khác vang lên tràn ngập cả ghế lô, những con bạc không biết chuyện gì đang xảy ra toàn bộ đều ngồi xổm trên mặt đất.
Những người anh em của Cận Chu còn kích động hơn cả cậu, chỉ là đi bắt một Vương Đại Vinh, nhưng khí thế không khác gì các băng đảng đi đánh nhau trong phim Hong Kong thập niên 90.
Vương Đại Vinh hoàn toàn không có cơ hội chạy thoát, đừng nói là chạy thoát, ông ta còn chưa kịp phản ứng, thì đã bị hơn mười người đàn ông cao lớn bao vây, ông ta sợ tới mức hai tay ôm đầu ngồi xổm xuống đất, từ đầu tới cuối đều ở trong trạng thái sững sờ.
Chỉ trong một phút ngắn ngủi, vụ bắt người đã kết thúc.
Nhiệm vụ dọn dẹp đống lộn xộn được giao cho Hổ Tử, nhân đa nhãn tạp(*) không tiện nói chuyện, nên Cận Chu đã đưa Vương Đại Vinh đến con hẻm ở cửa sau của quán bar.
Con hẻm cách xa đường quốc lộ, ánh đèn mờ ảo, ít người qua lại.
Hoàn toàn trái ngược với lối vào ở cửa chính sầm uất, vị trí con hẻm rất hẻo lánh, nếu đá một viên đá ra phía ngoài, có lẽ còn có thể nghe thấy được tiếng vọng lại.
"Không phải chứ, các người là ai?"
Giọng nói của Vương Đại Vinh phá vỡ sự im lặng của con hẻm, lúc này đã hơn mười một giờ đêm, trời bắt đầu đổ cơn mưa phùn, gió đêm luồn qua con hẻm vắng, hòa cùng cái se lạnh đến từ đầu mùa thu.
"Biết tại sao lại tìm ông không?" Cận Chu đương nhiên sẽ không lịch sự giới thiệu bản thân, trói hai tay Vương Đại Vinh vào một đường ống dẫn, dây đai trắng hằn sâu vào da thịt khiến Vương Đại Vinh đau đớn hét lên.
"Tôi cũng không có nợ tiền người nào, các người rốt cuộc là ai?" Vương Đại Vinh cử động cổ tay, cố gắng thoát ra, Cận Chu thấy thế không nói hai lời liền cho ông ta một cái tát.
Cái tát này Cận Chu đã dùng mười phần sức lực, khiến đầu của Vương Đại Vinh đập vào đường ống rỉ sét, phát ra tiếng vang nặng nề.
Dương Thời Dữ lập tức bắt lấy cánh tay Cận Chu, kéo cậu đến bên cạnh mình, thấp giọng nói: "Đừng kích động."
Trước đây, khi dẫn anh em đi đòi nợ, Cận Chu mới là người ngăn cản người khác động tay.
Nhưng đối mặt với Vương Đại Vinh, cậu thật sự rất khó để bình tĩnh lại.
Nếu không phải có Dương Thời Dữ ở đây, sợ là cậu đã sớm đánh người thành nửa chết nửa sống rồi.
"Tôi tự biết điểm dừng." Cận Chu rút cánh tay về, hơi thở của Dương Thời Dữ dường như có tác dụng xoa dịu, khiến cậu kìm nén được cơn cáu kỉnh trong lòng.
"Các người là do anh Oai phái đến sao?" Vương Đại Vinh bị đánh đến phát ngu rồi, còn chưa kịp đợi Cận Chu chất vấn, đã chủ động nói ra một cái tên.
"Anh Oai là ai?" Cận Chu cau mày hỏi.
"Không phải anh Oai, vậy các người là ai?" Vương Đại Vinh nhìn Cận Chu, sau đó lại nhìn Dương Thời Dữ, giống như thật sự không thể nghĩ ra nguyên do, vì vậy đành thăm dò hỏi, "Các người chắc không phải bắt nhầm người rồi chứ?"
"Ông biến thành tro tôi cũng nhận ra." Cận Chu nắm lấy cổ áo của Vương Đại Vinh, đè ông ta vào tường, cho ông ta một gợi ý, "Tại sao hai ngày trước ông lại bỏ trốn?"
Vương Đại Vinh dường như cuối cùng cũng hiểu tại sao mình lại bị truy lùng, ông ta nuốt nước bọt, nhìn hai người nói: "Các người chắc không phải là cảnh sát chứ? Tôi nói cho các người biết, lạm dụng chức quyền là phạm pháp!"
Cận Chu quả thật tức đến bật cười, một người là luật sư, một người là thẩm phán đang ở đây, vậy mà một tên tội phạm lại đang nói về pháp luật với hai người bọn họ?
"Không cần ông phải nói." Cận Chu lại vỗ vào đầu Vương Đại Vinh, "Ông ở trong tù nói là mình bị sai khiến, ai là người sai khiến ông?"
"Tôi không có nói như vậy." Vương Đại Vinh buột miệng thốt ra, như thể đã diễn tập qua vô số lần, "Tên tiểu tử thúi kia nói bậy, nếu tôi thực sự bị người sai khiến, sao tôi có thể nói cho cậu ta biết?"
Cận Chu đương nhiên sẽ không tin, nếu đây chỉ là một câu nói đùa, vậy tại sao Vương Đại Vinh lại bỏ trốn? Tại sao lại có cảnh sát đến nhà tìm ông ta?
"Ông cho rằng phủ nhận thì mọi chuyện liền xong rồi sao?" Cận Chu sắc mặt âm trầm giơ nắm đấm lên, chuẩn bị cho Vương Đại Vinh nếm mùi đau khổ, nhưng Dương Thời Dữ ở phía sau đã kịp thời nắm lấy cánh tay, ngăn hành động đánh người của cậu, cùng lúc đó, Vương Đại Vinh đột nhiên trừng lớn hai mắt nhìn cậu, lắp bắp mà nói, "Cậu, cậu là......!cậu là con trai của gia đình đó."
Cận Chu và Vương Đại Vinh gặp nhau tại tòa án, khi đó Cận Chu mười tám tuổi, tướng mạo đã sớm định hình, nên cũng không có gì ngạc nhiên khi Vương Đại Vinh có thể nhận ra cậu.
"Tôi thực sự không có bị người sai khiến." Vương Đại Vinh lập tức thay đổi giọng điệu thành khẩn, "Tôi sợ bị bắt nạt trong tù, vì vậy tôi đã bịa ra một lời nói dối, nói rằng tôi cố ý làm như vậy, để người ta không dám tuỳ tiện gây hấn với tôi.".
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...