“Nếu tôi không rời xa thì sao?” Minh Dũng cảm thấy vô lý, khi cậu nhóc này bắt anh phải rời xa Yến Nhi.
Nhật Minh lúc này vừa đi ăn xiên nướng về, nghe giọng thấy quen tai nên liền bước tới.
Quang Vinh trợn mắt lên. “Tôi nói, ông không nghe đúng không?” Anh chàng thấy thằng to đầu này lì lợm thật, rượu mời không uống, lại muốn uống rượu phạt.
Minh Dũng lắc đầu. “Sao tôi phải nghe cậu?”
Quang Vinh nghe vậy liền lao tới đấm đá túi bụi. Hai người bạn bên cạnh, Huy Hoàng và Trương Tùng thấy vậy cũng lao vào bem Minh Dũng. Mặc dù biết võ, nhưng Minh Dũng ngoài việc né tránh, anh chỉ gắng chống đỡ mà không hề đánh trả. Ba người đánh một, tất nhiên dù tài giỏi đến đâu, Minh Dũng vẫn bị ăn đòn.
Đúng lúc này Nhật Minh vừa đi tới, thấy anh Minh Dũng, bạn trai của Yến Nhi, đang bị đám Quang Vinh bu đánh. Cảm thấy chướng mắt nên sẵn lon nước ngọt trên tay, anh liền ném mạnh tới. Lon nước văng xuống đất, nước bắn lên tứ tung.
Nhật Minh nói lớn. “Ê, mấy thằng kia.”
Đang sôi máu đánh người, nghe thấy tiếng ai đó nói, cộng với lon nước bay tới bên cạnh, cả ba người đều khựng lại vài nhịp. Minh Dũng qua đó cũng loạng choạng lùi vài bước về phía sau, trước khi ngã đập mông xuống đất.
“Má, ba thằng đánh một người, không biết nhục là gì sao?” Nhật Minh vừa bước tới, vừa nói.
Quang Vinh thấy kẻ mình ghét thứ nhì xuất hiện, nên càng điên hơn. “Liên quan gì đến mày?”
Huy Hoàng và Trương Tùng, tuy hăng máu đánh Minh Dũng phụ Quang Vinh, nhưng khi Nhật Minh xuất hiện, cả hai nhìn nhau và có phần nhún nhường. Nhật Minh khác, tuy chưa đánh nhau nhưng vì học chung lớp, cả hai người đều biết tự lượng sức mình. Gây sự với ai không nói, gây sự với tên Minh Điên này, chỉ có khổ mà thôi.
Nhật Minh nhếch môi. “Thấy chướng mắt, nên tao nói đấy.” Nhật Minh dìu anh Dũng đứng lên.
“Chướng mắt thì kệ chó mày. Cút đi chỗ khác chơi.” Quang Vinh trợn mắt lên hù dọa.
Bảo Khôi lúc này đang ở gần đó, không thấy bóng dáng Nhật Minh, chỉ nghe thấy tiếng văng tục, anh chàng liền nhanh chóng chạy tới.
Nhật Minh càng nghe, càng muốn đấm tên này. Anh nắm chặt bàn tay lại. “Tao đéo cút đấy. Mày thích không?”
“Mày thích không?” Quang Vinh cũng muốn sáp tới nhưng bị Huy Hoàng và Trương Tùng kéo lại.
Minh Dũng không muốn thấy người khác vì anh mà bị vạ lây. “Thôi, Minh ạ.” Anh cũng níu tay cu cậu để cản đừng đánh nhau.
“Thả tao ra.” Quang Vinh hét lớn vì bị ngăn lại.
Nhật Minh cũng không vừa. “Anh thả tay em ra.”
Bảo Khôi lúc này cũng nghiến răng. “Tụi mày dám chơi bạn tao à.”
Huy Hoàng thấy thằng mập Bảo Khôi chạy tới, nhìn tương quan lực lượng lúc này, cu cậu biết rõ phe mình sẽ đánh không lại. “Thôi, được rồi Vinh.”
Trương Tùng cũng thấy phe kia quá mạnh, cũng nghĩ nên rút lui là tốt nhất. “Thôi, bỏ đi Vinh.”
Quang Vinh vẫn không muốn. “Tụi mày sợ thì để tao.”
Bảo Khôi bặm môi. “Mày thích thì bước ra.” Anh chàng nhìn không ưa mắt tên này lâu rồi, trước giờ chưa có dịp, nay chả phải thời cơ đến rồi sao. Sáu năm học Judo, với hơn sáu mươi cân này, hôm nay có đất dụng võ rồi.
Người dân nghe thấy tiếng cãi nhau nên cũng dần vây lại. Thấy mọi người nhìn, nên hai bên cũng tự hiểu ý rút đi, trước khi cảnh sát mời về đồn. Nhật Minh, Bảo Khôi và Minh Dũng sau đó đi ra cửa hàng tiện lợi LifeMart.
“Anh lăn trứng gà trước đi.” Nhật Minh khuyên nhủ.
“Cảm ơn cậu.” Minh Dũng thò tay vào bao bóc một quả trứng gà luộc và chườm lên mặt.
Bảo Khôi ngồi bên cạnh tò mò. “Sao tụi nó đánh anh vậy?”
“Hiểu lầm thôi.” Minh Dũng nói láo.
Nhật Minh mở nắp chai nước suối. “Hiểu lầm gì, nó ghen nên đánh anh chứ gì?”
“Ghen?” Bảo Khôi bật cười. “Bọn chó điên.”
Nhật Minh uống một ngụm nước. “Mà sao anh không đánh lại? Anh biết võ mà.”
“Sao cậu biết?” Minh Dũng thắc mắc.
Nhật Minh khẽ cười. “Nhìn cách anh né tránh với đỡ đòn là biết ngay.”
“Anh nhịn như vậy, lần sau bọn nó lại chặn đường tiếp giờ.” Bảo Khôi tiếp lời.
Minh Dũng vừa lăn trứng gà chỗ bị đánh, vừa nói. “Không sao đâu. Nhưng mấy cậu đừng nói lại với bé Nhi nhé.”
“Sợ người ta lo à?” Bảo Khôi lại bật cười.
“Ừm.” Minh Dũng cảm kích trong lòng. “Cảm ơn mấy cậu nhé.”
Nhận lời là như vậy, nhưng ngày hôm sau, khi Bảo Khôi thấy Yến Nhi vẫn trò chuyện với Quang Vinh. Nhìn hắn ta vẫn cười nói như không có chuyện gì xảy ra, một thằng giả tạo, điếm thối. Bảo Khôi bực lên nên liền nói thật. “Bà đừng có nói chuyện với thằng chó Vinh nữa.”
Yến Nhi lúc đó không hiểu. “Ủa, vì sao?”
Bảo Khôi hứ lên một tiếng. “Hắn chặn đường đánh ông Dũng bầm cả mặt, mà bà vẫn thích nói chuyện với hắn?”
“Cái gì?” Yến Nhi ngạc nhiên.
Bảo Khôi nhếch môi. “Không tin thì bà đi hỏi ông Dũng đi.”
Rõ ràng là anh Dũng nói với cô, anh ấy đi đá bóng bị sút vào mặt kia mà. Sao bây giờ Bảo Khôi lại nói bị Quang Vinh đánh.
“Thật sự lúc ấy em định nói thật với Nhi, nhưng do lỡ hứa với anh nên em đành phải im lặng.” Nhật Minh nhìn mộ phần của anh Minh Dũng khẽ cười. Lúc này, anh đang ở nghĩa trang thành phố Thanh Hải. “Nhi sau đó biết chuyện, nhưng cô ấy nói không trách em.”
Hôm nay anh xin nghỉ buổi sáng để đến thăm mộ anh Minh Dũng. Cũng đã lâu rồi anh chưa đến đây. Nay vô tình nhớ lại chuyện xưa, nên anh ghé tới thắp nén nhang, mua chút hoa quả để cúng mộ. Đã nhiều năm rồi, tuy không thân thiết như anh em, nhưng tình cảm giữa anh và anh Minh Dũng, cũng tạm gọi là thắm thiết.
Tuy anh ta là người yêu của Yến Nhi, nhưng trong suy nghĩ của anh, ghen tỵ cũng có, chạnh lòng cũng có, khó chịu, bực tức cũng có đấy, nhưng không đến mức phải căm thù, hay oán hận như ai kia. Đối với anh, đứng trên cương vị một người đàn ông, anh vẫn có nhiều phần nể nang và kính trọng với anh Minh Dũng. Có lẽ cuộc đời khá bất công, khi phải khiến anh ấy chịu nhiều cực khổ và mất sớm như vậy.
Anh thở dài. “Nay Nhi vẫn xinh đẹp, vẫn khỏe. Tóc ngắn hơn trước, người có cao thêm vài phân. Cô ấy hay chạy bộ buổi sáng, chắc nhờ vậy nên thân hình cô ấy thon thả, không phì mập như Mỹ Linh.” Anh chợt nhớ ra. “À, bé Linh với thằng Khôi, nay đã có một đứa rồi. Bé gái kháu khỉnh lắm.” Anh nhìn đồng hồ. “Giờ cũng trễ rồi, thôi em về đây. Bữa khác có dịp, em lại lên thăm anh.”
Đánh xe về lại bệnh viện Hoàng Gia, khi anh tới nơi thì cũng đúng lúc giờ cơm trưa đã đến. Trong khoảng thời gian này, mọi nhân viên y tế sẽ phân chia nhau túc trực và lần lượt thay phiên nhau xuống căn tin dùng bữa. Bệnh viện có hai căn tin riêng biệt, một căn tin nội bộ chỉ phục vụ cho nhân viên y tế của bệnh viện. Căn tin còn lại sẽ phục vụ bệnh nhân, người nhà và những người khác.
“Sáng nay nghỉ đi đâu vậy?” Quốc Phong đang ngồi ăn, thấy Nhật Minh đi tới liền hỏi.
Đức Anh ngồi bên cạnh chem lời vào. “Đi xem mắt người yêu à?”
Nhật Minh đặt khay cơm lên bàn và ngồi xuống. “Xem mắt thì phải xem bữa tối chứ.” Anh lấy điện thoại ra và chụp hình.
“Nói thật đi.” Đức Anh nhướng mày hai lần. “Đi gặp Pikachu đúng không?”
Nhật Minh lém lỉnh đáp. “Gặp Pikachu thì cũng phải gặp buổi tối chứ.” Anh vào Messenger gửi hình cơm trưa cho Yến Nhi.
[Nhật Minh: Cơm trưa, cho bữa trưa đầy năng động *icon nháy mắt*]
“Suốt ngày nhắn tin với gái.” Quốc Phong bĩu môi.
Đức Anh nghe vậy liền trêu chọc. “Nếu thích thì kiếm người yêu nhắn tin đi.”
Nhật Minh lắc đầu. “Phong nó trước giờ đâu thích yêu.”
“Yêu?” Quốc Phong nói. “Chẳng qua nó chỉ là…”
Đức Anh nhếch môi. “Đến giờ lôi ra ba cái lý thuyết Dopamine rồi đó.”
Quốc Phong chậc lưỡi. “Đúng rồi chứ gì nữa.” Anh chàng nói. “Khi bạn bị thu hút bởi một ai đó, não sẽ kích thích tiết ra Dopamine, rồi nồng độ Serotonin tăng lên và cơ thể sẽ sản sinh ra Oxytocin. Từ đó, khiến bạn cảm thấy xao xuyến và có những rung động đầu tiên, cũng như những giây phút lãng mạn, cực khoái bên người tình.”
“Một kẻ chưa bao giờ trải qua cảm giác những giai đoạn đấy.” Nhật Minh cố tình trêu chọc. “Thì biết gì mà nói.”
“Sao lại không?” Quốc Phong phản bác. “Oxytocin đâu chỉ xuất hiện…”
Một bác sĩ nữ đi tới. “Em chào bác sĩ Phong.”
Quốc Phong đang cao hứng thì phải khựng lại. “Ờ, chào em.”
Đức Anh thấy cô nàng liền khẽ cười. “Em là bác sĩ thực tập mới?”
Bác sĩ nữ gật đầu. “Dạ em là Quế Chi, bác sĩ thực tập ở khoa Thần kinh.”
Đức Anh đứng dậy và chìa tay ra. “Anh là Đức Anh, chuyên khoa Ngoại tổng quát.”
Quế Chi mỉm cười bắt tay. “Dạ, có gì anh giúp đỡ em với.”
“Tất nhiên rồi.” Đức Anh gài thế. “Em gái của Phong, thì cũng như là bạn gái của anh.”
Quốc Phong nhếch môi. “Tài lanh.”
Nhật Minh châm chọc. “Sao em gái của bác sĩ Phong, lại là bạn gái của bác sĩ Anh?”
Đức Anh nhìn Nhật Minh nghiến răng. “Im đi.” Rồi trở mặt tươi cười với Quế Chi. “Sau này có việc gì, cứ tìm đến anh.”
“Dạ.” Quế Chi gật đầu rồi nhìn Quốc Phong. “Em chào bác sĩ Phong.”
“Ờ, đi ăn cơm đi.” Quốc Phong nói xong thì tiếp tục xơi cơm của mình.
Đợi Quế Chi bước đi, Đức Anh ngồi xuống. “Quái lạ nhỉ.”
“Lạ gì, người ta thích bác sĩ Phong ra mặt như vậy, bác sĩ Anh không biết sao?” Nhật Minh nói khía.
“Với một nhan sắc và lãng mạn như anh, lại thua tên nghèo bần, EQ âm điểm như hắn sao?” Đức Anh chậc lưỡi ngậm ngùi. EQ là viết tắt tiếng anh của Emotional Quotient. Có thể hiểu đơn giản là chỉ số đo lường trí tuệ về cảm xúc của con người. Và anh cảm thấy tên Quốc Phong này như vô cảm vậy.
Nhật Minh thở dài. “Một vài người con gái, họ thích sự chân thành, hơn là lời nói nói của những kẻ sáo rỗng.” Anh cao giọng. “Marya Mannes đã từng nói thế này, quan trọng không phải là bạn nói thế nào, mà là lời bạn nghe chân thành đến bao nhiêu.”
“No.” Đức Anh lắc đầu. “Bà ta chưa từng nói như vậy, mà là.” Anh chàng búng tay, tiếng “tách” vang lên. “It's never what you say, but how you make it sound sincere.”
“Bà ta không nói tiếng việt.” Quốc Phong mỉm cười khi nhận ra ẩn ý của Đức Anh. “Một pha thoát pressing ngoạn mục đến từ vị trí của Đức Anh.”
Pressing là một thuật ngữ trong bóng đá. Thông qua pressing, đội bóng sẽ áp sát, gây áp lực và khắc chế đối thủ trong vùng gần bóng, tạo ra khó khăn cho đối thủ trong việc giữ và chuyền bóng. Thoát pressing, có thể hiểu nôm na đơn giản là thoát khỏi vòng vây của đối thủ, thoát khỏi áp lực mà phía đối thủ đang tạo ta. Đây là thuật ngữ mà giới trẻ hiện nay hay nói trên mạng để diễn đạt việc thoát khỏi những lý lẽ, luận điểm gây áp lực của đối phương, và Quốc Phong luôn bắt kịp xu thế.
Sau khi ăn trưa xong, Nhật Minh tiếp tục công việc của mình. Hôm nay tuy anh không có lịch phẫu thuật, nhưng thay vào đó là buổi hội chẩn của khoa Tim mạch – Lồng ngực. Khi anh bước vào phòng họp, mọi người đã có mặt từ trước.
“Sáng nay anh đi đâu vậy?” Bác sĩ nội trú Quốc An tò mò.
Nhật Minh ngồi xuống. “Đi thăm một người anh.”
Quốc An nhíu mày. “Em nhớ anh đâu có anh?”
Bác sĩ nội trú Hồng Yến ngồi bên cạnh chem lời vào. “Kệ anh Minh, nhiều chuyện vậy?”
Y tá trưởng Bích Liên mỉm cười. “Hai đứa này cứ gặp là gây với nhau.”
Bác sĩ Mai Lan trêu chọc. “Cứ cãi nhau suốt như vậy, sau này yêu nhau chắc thôi.”
Hồng Yến liền phản đối ngay. “Không có đâu chị.”
Quốc An cũng đồng thanh. “Thôi chị ạ.”
Cả hai lại quay sang liếc nhau.
Trưởng khoa, bác sĩ Thùy Oanh bước vào. “Mọi người tới đủ rồi sao?”
Nhật Minh đứng dậy. “Chào trưởng khoa.”
Mọi người cũng đứng dậy chào theo.
Trưởng khoa Thùy Oanh mỉm cười. “Đã bảo mọi người khỏi cần mà.” Cô thấy phiền bởi những lễ nghi như thế này. “Chúng ta bắt đầu họp thôi.”
Bác sĩ Ngọc Vân đứng dậy và bước tới bục phát biểu. Trong khi đó, bác sĩ nội trú Quốc An và Hồng Yến phát bệnh án cho từng bác sĩ tham gia buổi họp.
“Trưởng hợp thứ nhất, bệnh nhân nữ Ngô Thị Ân, sáu mươi bảy tuổi, nằm phòng bệnh số 5.” Ngọc Vân mô tả. “Có triệu chứng khó thở khi nằm, đau tức ngực trái và ho ra máu trước khi nhập viện. Bệnh nhân vào viện trong tình trạng cấp cứu, được chẩn đoán phù phổi cấp do hẹp van hai lá.”
Nhật Minh nhíu mày ngẫm nghĩ khi đọc bệnh án.
“Sau khi điều trị nội khoa tích cực, triệu chứng sức khỏe của bệnh nhân dần được cải thiện.” Ngọc Vân tiếp tục trình bày. “Siêu âm tim qua thành ngực được thực hiện ngay sau khi bệnh nhân ổn định, và phát hiện một khối u rất lớn trong nhĩ trái, kích thước 94*61*28mm.”
Trên màn hình máy chiếu, hình ảnh siêu âm cũng được đưa lên cho mọi người quan sát rõ hơn.
“Khối u di động, di chuyển qua van hai lá vào thất trái trong, thì tâm trương gây hẹp van hai lá. Để tránh gây tai biến tắc mạch cấp, hẹp lỗ van hai lá, phù phổi và đột tử, bệnh nhân cần phải được phẫu thuật sớm.” Bác sĩ Ngọc Vân kết thúc phần trình bày của mình.
Trưởng khoa Thùy Oanh phát biểu. “Đây là u nhầy, một loại dạng u phổ biến. Phần lớn u nhầy là u ở nhĩ trái với kích thước nhỏ. Có vẻ u này hơi lớn.” Cô thở dài. “Mọi người nghĩ sao?”
Bác sĩ Mai Lan nói. “Phương pháp điều trị truyền thống là cắt u nhầy qua đường mổ cưa dọc xương ức. Nhưng bệnh nhân đã lớn tuổi và sức khỏe yếu như vậy, rất chậm cho việc hồi phục, nếu có biến chứng sẽ rất nặng nề. Em nghĩ nên chọn phương pháp VATS. Như thế sẽ giảm thiểu được nhiều nguy cơ rủi ro, và tỷ lệ an toàn cũng cao hơn.”
Bác sĩ nội trú Quốc An khi nghe xong lời phát biểu của chị Mai Lan, có thể hiểu VATS là viết tắt của từ Video Assisted Thoracic Surgery, hay còn được gọi nôm na là phương pháp phẫu thuật nội soi lồng ngực có video hỗ trợ.
Trưởng khoa Thùy Oanh gật đầu tán thành. “Bác sĩ Minh nghĩ sao?”
“Em cũng nghĩ như vậy.” Nhật Minh trình bày ý kiến. “Có điều, thường thì phẫu thuật VATS để lấy các khối u nhầy trong tim, chủ yếu là các khối u có đường kính nhỏ. Khối u này lại quá lớn.”
Trưởng khoa Thùy Oanh tiếp lời. “Kích thước khoảng 94mm. Khó khăn gặp phải khi gặp những khối u có kích thước lớn như thế này, đó là không gây hại tới van hai lá trong quá trình cắt khối u. Sau đó lấy khối u ra khỏi lồng ngực qua những lỗ trocar nhỏ.”
Trocar là một trong những dụng cụ y tế dùng trong phẫu thuật. Hồng Yến chỉ mới học qua lý thuyết, xem băng ghi hình và thực hành mô phỏng. Chưa được thực hiện phẫu thuật thật sự trên người bệnh.
Nhật Minh chậc lưỡi. “Lúc trước khi em tham dự hội thảo y học ở Đức Minh, em có nghe một bài phẫu thuật u nhầy của các bác sĩ ở Trung tâm Tim mạch E. Họ đã phẫu thuật khối u lớn đến 150mm. Sau đó nó được đăng lên diễn dàn, cũng như tạp chí Y học Tim mạch.” Anh đi thẳng vào vấn đề chính. “Họ đã cho mở rộng cân cơ của lỗ trocar 12mm dọc theo khoang liên sườn. Và ca phẫu thuật đã rất thành công.”
Trưởng khoa Thùy Oanh gõ mũi bút xuống bàn trong lúc nghĩ ngợi. “Phương pháp rất hay, chúng ta có thể áp dụng với ca phẫu thuật này, hơn là mạo hiểm với một phương pháp khác.” Cô khẽ cười. “Vậy cậu đảm nhận ca này nhé.”
Nhật Minh gật đầu. “Vậy để em liên hệ với họ để trao đổi thêm thông tin.”
“Mai Lan sẽ là bác sĩ phụ mổ một.” Trưởng khoa Thùy Oanh phân công. “Quốc An sẽ là phụ mổ hai nhé.”
Mai Lan khẽ cười. “Dạ vâng.”
“Dạ.” Quốc An khẳng khái đáp.
“Mọi người cứ tiếp tục nghiên cứu, trước khi phẫu thuật, chúng ta sẽ họp và thảo luận lại một lần nữa để thực hiện cuộc phẫu thuật một cách tốt nhất.” Trưởng khoa Thùy Oanh nhìn bác sĩ Ngọc Vân gật đầu ra hiệu.
“Trường hợp thứ hai, bệnh nhân nam Lê Phước Lâm, hai mươi chín tuổi, nằm phòng bệnh số 2.” Ngọc Vân bấm máy chiếu. “Có triệu chứng khó thở, mệt mỏi và bị ngất trước khi nhập viện. Được chẩn đoán thông liên nhĩ sau khi khám sức khỏe tổng quát. Sau khi siêu âm tim qua thành ngực, đã xác định lỗ thông liên nhĩ nằm ngay dưới chân tĩnh mạch chủ trên, đường kính 18mm.”
Thông liên nhĩ thể xoang tĩnh mạch, Nhật Minh nghĩ thầm khi đọc bệnh án.
Ngọc Vân chiếu hình ảnh siêu âm lên màn hình. “Thông tim cho thấy, van ba lá hở nhẹ, chênh áp qua van ba lá là 45mmHg. Shunt trái phải, tỷ lệ tuần hoàn phổi, lưu lượng Qp/Qs là 2.1:1.” Cô nhìn mọi người. “Siêu âm tim qua thực quản giúp xác định chẩn đoán.”
Quốc An bắt đầu lẩm nhẩm trong đầu. Đơn vị đo huyết áp là mmHg. Shunt là thuật ngữ dùng để chỉ có dòng chảy tưới máu mà không có thông khí. Qp/Qs là chỉ số đo lưu lượng máu trong tim, giúp phát hiện và đánh giá tình trạng sức khỏe của hệ tim mạch. Vâng, anh chàng giờ có thể nhớ và hiểu rõ rồi.
Trưởng khoa Thùy Oanh nhu môi. “Ừm, thông liên nhĩ thể xoang tĩnh mạch.” Cô nhìn mọi người. “Đây là bệnh tim bẩm sinh không thường gặp. Trường hợp này, mọi người nghĩ nên dùng phương pháp nào là thích hợp và an toàn nhất cho bệnh nhân?”
“Phẫu thuật nội soi ạ.” Bác sĩ Như Quỳnh phát biểu.
Nhật Minh ngồi im, quay bút nhìn mọi người.
Trưởng khoa Thùy Oanh muốn các bác sĩ phải nắm vững kiến thức nên liền hỏi. “Hồng Yến?”
“Dạ, phẫu thuật nội soi.” Hồng Yến đáp ngay.
Trưởng khoa Thùy Oanh tiếp tục. “Quốc An?”
“Dạ, em cũng nghĩ nên sử dụng phương pháp phẫu thuật nội soi.” Quốc An nhanh nhảu trả lời.
Trưởng khoa Thùy Oanh lắc đầu. “Tôi đâu hỏi cậu câu đó.”
“Dạ?” Quốc An không hiểu.
“Thương tổn có thể gặp phải sau phẫu thuật là gì?” Trưởng khoa Thùy Oanh cố tình hỏi.
Quốc An ầm ờ. “Dạ, hẹp tĩnh mạch chủ trên, hoặc tĩnh mạch phổi…”
Trưởng khoa Thùy Oanh khẽ cười. “Cố gắng tập trung đi. Ngay cả khi không phải ca điều trị của mình, cậu cũng phải lắng nghe và nghiên cứu thêm để bổ sung kiến thức, cũng như kinh nghiệm cho mình.”
“Dạ.” Quốc An khẽ đáp.
Trưởng khoa Thùy Oanh nói tiếp. “Tôi đã từng phẫu thuật nhiều ca như trường hợp này. Bác sĩ Minh cũng từng phẫu thuật vài lần. Nhưng vì bác sĩ Minh đã đảm nhận bệnh nhân trước, nên tôi sẽ đảm nhận trường hợp này. Bác sĩ Ngọc Vân là phụ mổ một nhé?”
Ngọc Vân mừng thầm. “Dạ vâng.”
Trưởng khoa Thùy Oanh nhìn sang bác sĩ nội trú. “Hồng Yến sẽ là phụ mổ hai.”
Hồng Yến nhanh nhảu đáp. “Dạ, em cám ơn ạ.”
“Mọi người cũng vậy, tiếp tục nghiên cứu về ca này nhé. Sau đó chúng ta sẽ họp lại một lần nữa, trước khi tiến hành phẫu thuật.” Trưởng khoa Thùy Oanh nói. “Chúng ta qua trường hợp tiếp theo thôi.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...