Lỡ Hẹn

“Theo như giám đốc Cường, thì mọi thứ đã sẵn sàng.” Ngọc Trân nói.

Giám đốc Anh nhíu mày. “Giám đốc Cường là giám đốc chuỗi cung ứng phải không?”

Ngọc Trân gật đầu. “Dạ.”

“Anh quen ông ta sao?” Giám đốc Vy tò mò.

“Không.” Giám đốc Anh quay sang phía Quang Vinh. “Hình như lúc trước ông ta làm ở cà phê Sức Khỏe đúng không?”

Quang Vinh đáp. “Dạ, đúng rồi. Hơi vất vả để mang chú ấy về.” Phải mất bao nhiêu cuộc thương thuyết, nài nỉ cho đến việc tăng chế độ đãi ngộ, cuối cùng anh cũng nhận được cái gật đầu.

Giám đốc Anh nhún vai. “Nếu bên cung ứng đã sẵn sàng, thì đầu tháng sau chúng ta triển khai thôi.”

“Thế còn sản phẩm cũ thì sao chú?” Ngọc Trân muốn biết để lên đối sách cân bằng tài chính. Vì cô nghe loáng thoáng sẽ hủy toàn bộ sản phẩm cũ, như vậy sẽ mất hết chi phí sản xuất.

“Vinh bảo sẽ thu hồi lại tất cả sản phẩm.” Giám đốc Anh đáp.

Ngọc Trân nghĩ như vậy sẽ làm tổn thất tài chính. “Chúng ta có thể áp dụng chương trình khuyến mãi mà? Nếu thu hồi tất cả như vậy, thì e rằng.”

Quang Vinh liền tiếp lời. “Vấn đề đó Vinh cũng đã nghĩ rồi. Nếu muốn đẩy toàn bộ sản phẩm cũ đi, để sản phẩm cà phê mới ra mắt, thì mua một, tặng một có vẻ là hợp lý nhất. Tốc độ tiêu thụ sẽ nhanh, cũng không làm tổn thất nhiều vốn.” Anh nhìn mọi người. “Nhưng như vậy sẽ khiến một phần khách hàng có cái nhìn khác về sản phẩm mới.”

Giám đốc Anh gật đầu như tán thành. “Chưa kể đến việc, người tiêu dùng khi sử dụng hai sản phẩm, họ sẽ nhận ra ngay sự khác biệt. Lúc đó họ sẽ nghĩ ta lợi dụng họ để tiêu thụ sản phẩm cũ. Đối thủ thì sẽ lợi dụng truyền thông để công kích. Tuy xác xuất không cao, nhưng có thể khiến đợt ra mắt của chúng ta bị ảnh hưởng.”

“Chỉ cần một vài dòng tít thôi, chúng ta sẽ mất thiện cảm ngay trong mắt khách hàng.” Giám đốc Vy quay sang nhìn Quang Vinh. “Nhưng nếu cậu thu hồi tất cả sản phẩm về để tiêu hủy, thì chắc chắn sẽ va chạm với bên cơ quan môi trường. Số lượng sản phẩm cũ còn nhiều không?”

Vì bà không lạ gì việc các công ty bị chính quyền phạt, vì tiêu hủy sản phẩm làm ảnh hưởng tới môi trường. Những vụ đổ nước giải khát quá hạn xuống cống, những vụ đốt sản phẩm cũ khiến cả xóm làng nghẹt thở vì khói.

“Cũng may là nhiều tháng trước, em đã bảo bên sản xuất ngừng ra hàng. Tuy vậy nhưng số lượng tồn kho vẫn còn khá nhiều.” Quang Vinh thú thật. “Có điều chúng ta thu hồi không phải để tiêu hủy đâu ạ.”

“Chế tác lại thành cà phê mới?” Giám đốc Vy ngầm đoán.


Quang Vinh lắc đầu. “Dạ, không.” Ánh mắt anh rực sáng. “Kẹo.”

“Kẹo?” Ngọc Trân ngạc nhiên khi nghe thấy.

Quang Vinh gật đầu. “Vâng, kẹo cà phê.” Anh nói tiếp. “Cháu và chú Thắng đã bàn bạc với nhau về sản phẩm kẹo này. Sau nhiều lần thử nghiệm, sản phẩm tạm đạt yêu cầu, thì lượng cà phê chúng ta bỏ vào để sản xuất ra một viên kẹo là quá lớn. Nếu bán ra giá thành cao quá, thì lại không phủ được thị trường. Nếu bán ra giá thấp quá thì lại không bù được chi phi sản xuất.”

Ngọc Trân đoán sẽ dùng sản phẩm cà phê cũ để sản xuất kẹo. Đây có vẻ là một sáng kiến hay, vì lúc nhỏ cô cũng khá thích ăn kẹo cà phê.

“Nhưng may mắn thay, khi lấy sản phẩm cà phê cũ làm thành phần sản xuất, thì kết quả lại hơn cả mong đợi. Mùi cà phê thơm hơn, béo ngậy hơn, hương vị nồng nàn vẫn giữ nguyên đến được cuối cùng.” Quang Vinh cũng bất ngờ với điều này.

“Nhưng nếu khi sử dụng hết lượng cà phê cũ thì sao?” Giám đốc Anh thắc mắc. “Cậu sẽ thay đổi định lượng, công thức, hay vẫn sẽ giữ nguyên như cũ?”

Quang Vinh nói thật. “Vì giá thành sản xuất ra cà phê cũ vẫn rẻ, nên cháu vẫn sẽ tiếp tục như vậy.”

Ngọc Trân như thở phào nhẹ nhõm. “Vậy may quá. Bài toàn khó xem như đã được giải quyết.”

“Thế còn bên chị Vy thì sao?” Quang Vinh hỏi. “Mọi việc như thế nào rồi?”

“Hiện tại phòng marketing đang phối hợp với tổ IT để chỉnh sửa lại website công ty.” Giám đốc Vy trình bày. “Giao diện mới đơn giản hơn, bắt mắt hơn, và dễ sử dụng hơn. Tính năng bán hàng trên website cũng đã được sửa đổi. Người dùng giờ chỉ cần một vài nhấp chuột là có thể mua được sản phẩm của mình. Không tốn nhiều thời gian và rắc rối như trước.”

Nhắc mới nhớ, lúc trước Ngọc Trân vào website công ty, nói thật lúc đấy cô chỉ muốn đập máy tính mà thôi. Mọi thứ rườm rà, rắc rối đến mức khó hiểu. Để mua một gói cà phê mà cô phải tốn biết bao nhiêu thao tác.

Giám đốc Vy tiếp tục. “Đội ngũ content cũng đã lên sẵn bài. Phòng cũng đã liên hệ với các đối tác truyền thông, phóng viên, youtuber, blogger, tiktoker, ngôi sao nổi tiếng, cũng như các KOL để đặt sản phẩm. Mọi thứ giờ chỉ còn ba vấn đề quan trọng nhất cần phải giải quyết, thì những thứ khác mới có thể hoạt động nhuần nhuyễn theo.”

Quang Vinh tò mò. “Ba vấn đề gì vậy chị?”

Giám đốc Vy nhìn Quang Vinh. “Thứ nhất là việc thay đổi slogan của công ty và sản phẩm. Những bản thảo trình lên lần trước, cậu đều không chịu, giờ cái này là mới nhất, cậu xem thử được không?”

Quang Vinh nhận lấy xấy giấy và nghiền ngẫm. Anh sau đó đọc thành lời. “Sản phẩm mới, giao diện mới, chất lượng mới, giá thành không đổi. Cái này để trên website, và các nền tảng xã hội thì được. Slogan dài và không có gì mới.” Anh đọc nội dung tiếp theo. “Thơm ngon, bổ dưỡng đến từng hạt cà phê.” Anh lắc đầu. “Nồng nàn, dịu ngọt, cà phê mỗi ngày thơm ngon.” Anh tiếp tục lắc đầu.

Ngọc Trân nghe xong cũng thấy không có gì khác biệt để tạo điểm nhấn.


“Hương thơm đến từ hạt, ngọt ngào đến từ cây, tình anh đây luôn đến từ chân thành.” Anh bĩu môi. “Sến, ba xu.” Anh nhìn các nội dung tiếp theo mà ngán ngẩm. “Toàn các bài văn mẫu.” Anh đặt xấp giấy xuống bàn. “Như trước giờ em nói, em muốn một câu slogan có thể dùng chung cho sản phẩm, lẫn công ty. Một câu gì đó thật ngắn gọn, mà người tiêu dùng nhìn vào có thể hiểu và nhận biết được ngay.”

“Chúng ta có thể tách hai ra được không?” Giám đốc Vy nói. “Một bên là slogan của công ty, một bên là của sản phẩm?”

Quang Vinh lắc đầu. “Phải là dùng chung, thì mới làm tăng độ nhận biết của thương hiệu. Khi nhìn vào, người tiêu dùng có thể nhận ra ngay. Việc tách ra thì phong phú đó, nhưng nó khó khắc sâu vào tâm trí của họ hơn. Chưa kể đến các thương hiệu đối thủ nữa.”

Quá nhiều slogan khá tương tự nhau, điều đó khiến khách hàng khó có thể nắm bắt trọn vẹn. Khi họ đứng trước một gian hàng đầy các loại cà phê, slogan đầu tiên hiện ra trong đầu, sẽ gia tăng thêm cơ hội chọn lựa nhãn hàng đấy.

“Ngắn gọn, xúc tích.” Ngọc Trân ngẫm nghĩ. “Sáng tạo, chúng ta cần phải sáng tạo.”

Giám đốc Anh khẽ cười. “Cũng hay đấy.”

Ngọc Trân xua tay. “Dạ không phải.” Cô khẽ cười. “Ý cháu là cần phải sáng tạo thêm.” Sáng tạo ra nhiều slogan hay hơn những cái vừa rồi.

“Không được, ý kiến của giám đốc Trân thì phải ghi lại.” Giám đốc Vy viết lại trong cuốn sổ tay rồi nói. “Trước mắt, vấn đề này để chị về thuật lại với mấy đứa nhóc.” Giám đốc Vy tiếp tục. “Giờ vấn đề thứ hai là người đại diện của công ty. Đây là vấn đề quan trọng nhất. Phải tìm được người đại diện thương hiệu, thì chúng ta mới làm được MV , pano, banner, áp phích, hình ảnh, cũng như những thứ khác.”

Vấn đề này khiến cô rất đau đầu trong nhiều ngày qua. Việc sàng lọc, điều tra rồi tìm hiểu, đôi lúc làm việc ở phòng marketing, mà cô thấy mình đang ngồi trong cơ quan an ninh điều tra vậy. Thậm chí giờ trong đầu cô còn văng vẳng số đo, chiều cao, cân nặng của những nghệ sĩ.

“Theo như yêu cầu của cậu, chị đã tìm kiếm các ngôi sao trẻ nổi tiếng hiện nay. Độc thân, có nhiều ảnh hưởng đến mạng xã hội, cũng như có sức ảnh hưởng trong giới showbiz.” Giám đốc Vy chậc lưỡi. “Ngôi sao đáp ứng những điều kiện trên thì nhiều, nhưng lý lịch sạch sẽ, trước giờ không dính nhiều scandal thì lại rất ít, không có nhiều sự lựa chọn cho chúng ta.”

“Nổi tiếng hiện nay từ trên mạng đến ngoài đời, có sức ảnh hưởng trong showbiz.” Giám đốc Anh đề xuất. “Tôi cũng biết một vài người đó. Diễn viên Đức Long.”

Giám đốc Vy đáp ngay. “Có gia đình rồi.”

“Ca sĩ Khánh Mai.” Giám đốc Anh tiếp tục.

Giám đốc Vy cũng lập tức thưa. “Già rồi.”

“Diễn viên David Lê.” Giám đốc nhếch môi. “Lần này trẻ nhé.”


Ngọc Trân bật cười. “Dính scandal rồi chú.”

“Thấy chưa.” Giám đốc Vy chỉ tay qua phía Ngọc Trân. “Người ta ở Mỹ về còn biết.”

“Scandal?” Giám đốc Anh thắc mắc. “Scandal gì?”

Ngọc Trân đáp. “Dan díu với bồ bạn thân.”

“Khi nào?” Giám đốc Anh thật sự không biết.

Ngọc Trân nghĩ ngợi. “Hình như nhiều năm trước.”

Giám đốc Vy trả lời thay. “2016.” Bà đã tìm hiểu kỹ từng ứng viên nên nắm rõ.

“À.” Giám đốc Anh gật đầu. “Lúc ấy tôi chưa xem phim Người Đến, Người Đi.” Ông nhếch môi. “Chọn người đại diện công ty, mà tưởng như chọn rể.” Ông nhìn sang giám đốc Vy. “Thế em tìm được ai chưa?”

Giám đốc Vy chậc lưỡi. “Cũng được vài người.”

“Chị nói thử xem.” Quang Vinh cũng muốn nghe.

“Ca sĩ Vương Phong.” Giám đốc Vy nói. “Đây là một trong những ca sĩ trẻ nổi nhất hiện nay. Mới hai mươi lăm tuổi, chưa từng vi phạm phát luật, cũng chưa dính bất kỳ một scandal lớn nhỏ nào. Mấy năm trở lại đây, cậu này bắt đầu lấn sang mảng diễn xuất, và có nhiều bộ phim gây tiếng vang, thu hút thêm một lượng fan lớn.”

Ngọc Trân khẽ cười. “Em cũng biết người này. Gương mặt khá đẹp trai, hát hay, diễn xuất giỏi. Rất nổi tiếng trên mạng xã hội.”

“Đẹp trai đúng không?” Giám đốc Vy nhướng mày liên tục.

“Dạ.” Ngọc Trân cũng đồng ý điều đó, rồi cô nhìn sang Quang Vinh, gương mặt anh vẫn lãnh đạm như vậy, xét về mức độ này thì Vương Phong thua xa.

Giám đốc Vy nói tiếp. “Người thứ hai là siêu sao bóng đá Quý Phước.”

Giám đốc Anh liền cướp lời. “Người này không được.”

“Vẫn còn trẻ.” Giám đốc Vy thắc mắc vì sao không được. “Chưa lập gia đình. Tính tình chất phác. Từng đạt ba lần quả bóng vàng. Người hâm mộ bóng đá, ai lại không biết đến cậu ta.”

Giám đốc Anh thở dài. “Biết là thế, nhưng hôm qua chấn thương rồi.”


“Chấn thương? Chấn thương gì?” Giám đốc Vy há hốc ngạc nhiên.

“Chấn thương gân kheo. Nghe bảo phải nghỉ hai, ba tháng gì đó.” Giám đốc Anh nói thêm. “Với lại cậu ta không làm đại diện cho chúng ta được đâu. Cách đây vài năm, cậu ta đã cho bên Fun. Tuy chỉ hợp đồng ngắn hạn, nhưng e là vẫn không được.”

Quang Vinh nhíu mày. “Fun? Cà phê Vui Vẻ hả chú?”

Giám đốc Anh gật đầu. “Chính nó.”

Giám đốc Vy thấy nhân viên mình làm việc hơi ẩu, chấn thương xảy ra hôm qua chưa cập nhật kịp thì đúng, nhưng việc bỏ sót thông tin từng cho Fun thì không được. Không thể chấp nhận, lần này bà phải nắn gân vài đứa rồi.

“Bọn này làm việc tệ ghê. Vậy còn một người nữa.” Giám đốc Vy đưa ra phương án tiếp theo. “Ca sĩ Juno. Người vừa đạt giải nam ca sĩ của năm, cũng như nam ca sĩ có lượng album bán chạy nhất năm. Hình tượng đẹp, lại là ca sĩ có học thức cao, khi tốt nghiệp đại học Stephen ở Mỹ. Có công ty giải trí riêng. Chỉ có một điều hơi khuất mắt nho nhỏ, mà chúng ta chưa nắm được.”

“Đó là những năm anh chàng du học bên Mỹ?” Quang Vinh ngầm đoán.

Giám đốc Vy gật đầu. “Đúng vậy. Nếu sau này có người phát hiện ra bí mật nào đó trong những tháng ngày du học của cu cậu, thì e rằng chúng ta cần một người xử lý khủng hoảng giỏi. Thời đại bây giờ, người ta không chỉ tẩy chay thần tượng, mà còn tẩy chay luôn cả sản phẩm họ đại diện.”

Quang Vinh thở dài. “Những ứng viên tiềm năng thì đã bị các đối thủ lấy trước. Những người khác thì không scandal này, thì cũng có vấn đề nọ.” Anh quay sang Ngọc Trân. “Thế Trân có biết người nào không?” Đôi lúc người ngoài có quan điểm nhìn nhận khác biệt với những người trong cuộc, và những ý tưởng này thường khá sáng tạo, có thể gây đột biến.

Ngọc Trân chỉ tay vào mình. “Trân á?”

Giám đốc Anh ừm một tiếng. “Giám đốc Trân nêu ý kiến thử xem. Người trẻ như giám đốc chắc hẳn sẽ biết nhiều người.”

Ngọc Trân suy nghĩ vài giây. “Siêu mẫu, diễn viên Vũ Hùng.”

Giám đốc Vy lắc đầu. “Chỉ nổi trên mạng xã hội. Vẫn là diễn viên hạng B trong giới showbiz.” Không có sức ảnh hưởng, nên cô đã không gợi ý.

Ngọc Trân định nhắc thêm một người mẫu nam nữa, nhưng sợ Quang Vinh nghĩ cô theo dõi toàn đàn ông, nên cô đành đưa ra một phương án nữ. Hơn nữa, cô thấy người này cũng khá hợp.

“Vậy nghệ sĩ piano, An Mai?” Ngọc Trân nhìn sang Quang Vinh. “Em thấy người này trên Instagram có gần năm triệu follow, rất đông người theo dõi đến từ nước ngoài. Cũng từng lên tạp chí Queen. Có nhiều bản cover song ngữ nổi tiếng khiến nhiều người phát cuồng. Ngoài tài năng piano, cô này còn có giọng hát hay, trong trẻo và truyền cảm.”

“Nhưng có điều, cô ta bị cô lập trong showbiz.” Giám đốc Vy luyến tiếc nói. “Vì giỏi quá nên ai cũng ganh ghét, đố kỵ.”

Quang Vinh tiếp lời. “Nếu chọn cô ta thì sẽ tiếp cận được một lượng lớn fan, cũng như khách hàng. Nhưng lại mất đi một lượng không nhỏ tẩy chay đến từ những nghệ sĩ khác. Trưởng fanclub chỉ cần nói một tiếng, cả fandom sẽ răm rắp nghe theo.” Anh nhìn sang giám đốc Vy. “Tuy không thể mời làm người đại diện, nhưng chúng ta có thể kết hợp với cô ta trên phương diện .”

Giám đốc Vy gật đầu. “Vinh đừng lo. Chị đã gởi lời mời cộng tác sang quản lý của cô ta rồi. Chỉ chờ sự chấp thuận nữa mà thôi.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui