Lỡ hẹn mùa thu

Chương 5: Trái tim không có tuổi.
Hoàng hôn đã chìm xuống dưới lòng hồ từ rất lâu rồi, chỉ còn tiếng sâm cầm lạc bầy xé rách màn đêm tĩnh lặng. Sương thu vụn vỡ rơi xuống bên khung cửa khiến Tuấn Kiên lo sợ cái lạnh của mùa thu sẽ khiến Bem trở bệnh. Đưa tay đóng toàn bộ cửa sổ trong phòng con trai rồi anh ngồi xuống bên giường Bem. Đáp lại ánh mắt đầy ngóng trông của cậu bé, anh khẽ mỉm cười. Hai năm qua, mỗi khi đêm về, những câu chuyện cổ tích của anh là thứ kẹo ngọt duy nhất dỗ dành Bem chìm vào giấc ngủ. Với tay tìm cuốn truyện cổ tích quen thuộc nhưng anh chưa kịp nói thì Bem đã lên tiếng trước:
" Ba à. Ba có biết câu chuyện Bà Chúa Tuyết không?"
" Bem muốn nghe sao?"
" Dạ. Bạn Su trong lớp con khoe là ba bạn ấy ngày nào cũng kể chuyện Bà Chúa Tuyết cho bạn ấy nghe. Con cũng muốn ba kể cho con nghe..."
Ánh mắt Tuấn Kiên chất chứa đầy thương yêu, rút chiếc IPhone quen thuộc, nhấp vào địa chỉ tìm kiếm, anh nhanh chóng có được lời dẫn về câu chuyện mà Bem đang thích. Giọng anh trầm ấm cất lên:
"...Chú bé Kay buộc xe trượt tuyết của mình vào một cái xe trượt tuyết rất lớn và lộng lẫy trên quảng trường để trượt theo. Em không biết đấy là xe của Bà Chúa Tuyết. Thế là em bị Bà Chúa Tuyết bắt mang về lâu đài của bà ở Bắc Cực và suýt bị biến thành băng đá..."
Bem vội kêu lên ngắt lời ba:
" Ôi! Sợ thế! Con sẽ không bao giờ đi theo người lạ đâu. Con sợ bị biến thành đá rồi bị cho vào bia uống mất lắm." Bật cười, xoa đầu con rồi anh khẽ nói:
" Nếu con còn không chịu đi ngủ thì bà chúa Tuyết sẽ chui qua cửa sổ mang con đi thật đấy!"
Đôi bàn tay bé nhỏ vội kéo chăn kín đầu, cái miệng non nớt tỏ vẻ hoài nghi nhưng vẫn không tránh được đôi phần sợ hãi:
" Ba bảo bà ấy đừng đến nữa, Bem sẽ ngủ ngay đây. Khò khò."
Kéo chăn ra khỏi mặt con, Tuấn Kiên nhíu mày:
" Nói dối là không tốt. Cũng không được chùm kín chăn khi ngủ nếu không con sẽ bị ngạt."
Xê dịch về một bên giường, vỗ tay xuống phần trống cạnh mình Bem nhìn ba với đôi mắt ướt:
" Ba ngủ với con được không? Năn nỉ ba !" Ngả mình xuống chiếc giường màu xanh hoa lá của con, anh ôm Bem vào lòng và chong mắt nhìn lên trần nhà. Đột nhiên Bem bảo: " Ba à. Con muốn có mẹ."

Anh bị giật mình, không phải vì câu nói đó của con trai mà dường như anh nghe thấy Bem đang khóc. Đưa tay lau giọt nước mắt nóng hổi trên khoé mắt của con, anh khàn giọng đáp lời:
" Hai ba con mình không phải đang sống rất tốt sao?"
"Ba, ba có biết vì sao con vừa chảy nước mắt không? "
" Vì sao?" " Vì con yêu ba quá!"
" Thế con yêu ba thì con vui hay con buồn mà lại chảy nước mắt?"
"Con vui ạ."
" Oh. Nếu chúng ta tìm mẹ cho Bem thì chưa chắc con đã vui nữa. Con có muốn vậy không?"
" Có. Mẹ nhất định sẽ yêu ba giúp con, như vậy con có thể dành thời gian để yêu bạn Su."
Sửng sốt trước những gì con trai nói, anh cao giọng:
" Bem. Con mới có bốn tuổi, con không được phép..."
" Nhưng lúc chiều ba nói trái tim không có tuổi. Chính ba nói phải biết yêu thương người buồn vì mình. Ba đã nói như vậy, ba sai rồi."
" Ok. Ba sai. Con có thể yêu bạn Su còn ba sẽ tìm mẹ để yêu..."
Cái đầu nhỏ nhổm dậy nhìn ba, Bem phụng phịu ra mặt:
" Rõ ràng ba sai, sao ba lại cáu với con?"
Tuấn Kiên cũng ngồi dậy, anh hạ giọng, chậm rãi đáp lời Bem: " Được rồi. Ba nhận ba sai."

" Ba phải xin lỗi con, đâu thể nhận sai như thế!"
Tuấn Kiên cười khổ, giọng nói của anh trở nên bất đắc dĩ: " Ba sai rồi, ba xin lỗi."
Bàn tay nhỏ đưa lên vỗ vào miệng rồi ngáp dài, Bem nằm xuống tỏ vẻ muốn ngủ. Trước khi rời khỏi phòng con, Tuấn Kiên còn nghe rất rõ thằng nhỏ mè nheo:
" Ba nhớ phải tìm mẹ nhanh nhanh lên đấy nhá! Không con sẽ tìm giúp ba."
Mang theo nụ cười rời khỏi phòng con trai, Kiên trở về phòng mở lap và bắt tay vào giải quyết phần công việc còn dang dở. Những ngón tay đặt trên bàn phím vô cùng chính xác, ánh mắt anh lúc trước còn tập trung vào bản vẽ nhưng lúc sau ánh mắt ấy đăm đăm nhìn xuống những ngón tay vừa lướt phím của mình, im lặng. Chiếc nhẫn bạch kim chạm vào tầm mắt thay lời Bem nhắc nhở anh. Phải chăng anh quá mải mê công việc mà quên mất việc quan trọng nhất của cuộc đời mình? Anh đã ngỡ rằng với những cố gắng của bản thân, hai năm qua con trai anh đã thực sự hạnh phúc nhưng không phải, hạnh phúc của thằng bé vẫn còn bị khuyết và cả anh cũng vậy! Nhưng cuộc đời vốn là nơi tập trung của rất nhiều người đến và đi, liệu ai có thể ở lại cùng anh để trở thành mẹ của con anh, vợ của anh? Âu phải chờ vào duyên số... Tiếng chuông báo thức nhắc nhở Thanh Giang về một ngày dài, cô thức dậy khi trời vẫn chưa sáng hẳn. Tâm trạng vẫn lờ mờ với giấc mơ lỡ dở, những tấm rèm gọi gió xộc vào phòng khiến cô chợt nhận ra cả đêm mình vùi trong sương lạnh.Gió mùa vào tháng tám khiến con người ta dễ thấy lòng mình se sắt và rụt rè hơn hẳn. Cô cố nhắm mắt lại thật lâu, gắng níu kéo giấc mơ kia quay về. Vô ích! Lấy tay gạt từng dòng nước mắt rơi vội vàng bất lực. Để làm gì đâu.. kỷ niệm giờ đây vẫn còn khắc ghi? Nghĩa lý gì đâu.. từ lâu lắm rồi anh đã ra đi? Vùng vằng với bản thân, cô bước ra khỏi căn phòng ngủ còn nồng nàn hương D&G Rose the one. Đôi chân trần bước về phía căn phòng bếp nhỏ nằm cạnh phòng khách, cô bỏ hạt cafe vào trong máy nghiền, chẳng mấy chốc đã có một lớp bột cafe mịn màng. Trong khi chờ nước sôi, Thanh Giang trở ra phòng khách play một bản ballad nhẹ nhàng, quen thuộc:
"tìm 1 con đường , tìm 1 lối đi  ngày qua ngày đời nhìu vấn nghi
lạc loài niềm tin sống không ngày mai . sống quen....không ai cần ai
cứ vui cho trọn hôm nay 
rồi... cuộc vui tàn , mọi người bước đi
một mình tôi về , nhìu lần ứơt mi 
chợt tình yêu đến như ánh nắng mai 
xóa tan màn đêm u tối  cho tôi biến đỗi tâm hồn .... thành một người mới  "
Trở lại với niềm yêu thích còn dang dở, cô bắt đầu pha cafe, hương cafe nguyên chất thơm nồng lan toả khắp căn phòng. Ôm tách cafe đen nghi ngút khói, cô bước về phía ban công hít một hơi thật sâu để hương thơm thấm vào hơi thở, tràn trong lồng ngực. Cô thích mùi hương này, mùi hương nguyên sơ của cafe đen_thứ hương thơm duy nhất, mộc mạc và chân thật. Hương thơm ấy tựa như hương thơm của một người đàn ông, thâm trầm nhưng chất chứa nhiều dư vị.
" Người uống cafe đen là người dũng khí. Người yêu cafe đen là người dũng cảm." Cô cười buồn khi nghĩ về một câu nói đã cũ! Đúng vậy, đã cũ rồi sao cô còn ép bản thân ôm mãi không buông? Cô không uống được cafe nhưng cô đã quyết tâm không ít lần bỏng tay để nấu ra hương vị tuyệt hảo này. Muốn có một tách cafe đúng nghĩa thì người pha phải dùng nước ở 92 - 96 độ, nếu vượt quá nhiệt độ cho phép cafe sẽ trở nên đắng và chát.  Cô đã trở thành một cô gái nhiệt tâm và dũng cảm bởi vì người cô yêu thường bắt đầu buổi sáng với một tách cafe đen đặc. Sau ngày Vĩnh Khang đi, cô vẫn giữ thói quen này với niềm tin một ngày hương thơm ấy sẽ mang anh trở về. Chỉ không nghĩ anh đã bỏ cô đi mãi mãi...Mùi tổn thương sâu, cô không muốn tiếp tục thêm nữa. Nỗi nhớ thì đầy nhưng cô không muốn yêu anh như những ngày cô vẫn nhớ. Vì cớ gì mà vì anh cô phải giữ lại những dư ảnh ỗi sớm mai? Trút bỏ cafe xuống bồn rửa, cô đặt dấu chấm hết cho những mộng mị còn vấn vương trong đầu, biết là khó khăn nhưng cô sẽ cố để lấy lại nụ cười mình vô tình đánh mất.
Trở về phòng ngủ, Thanh Giang nhanh chóng chọn ình một bộ váy chấm bi nhẹ nhàng theo kiểu circle skirt, Chanel Rouge Coco Shine Adventure số 57 làm đôi môi phớt hồng, mang theo chiếc túi xách cất giữ tài liệu và đồ cá nhân, cô bước ra khỏi căn hộ quen thuộc. Ngày mới đón cô bằng nụ cười rạng rỡ của anh bảo vệ dưới tầng hầm để xe, cô khẽ cúi đầu cười mỉm thay cho lời chào đáp lễ. Chiếc vespa trắng chẳng mấy chốc chỉ còn là chấm nhỏ trong dòng người qua đường tấp nập. Dường như ra khỏi nhà đầy vội vã khiến Thanh Giang quên mất phải mang theo đồng hồ trên tay. Chỉ cho đến khi đã yên vị tại JGC, cô mới chợt nhớ ra, ánh mắt vô tình mất đi sự tự tin mà thường ngày cô vẫn có. Cùng lúc ấy Tuấn Kiên từ thang máy bước ra, vẫn ánh mắt và cái nhìn chăm chú của ngày hôm qua khiến Thanh Giang không tránh được thấp thỏm lo âu. Cô đứng dậy cúi đầu chào anh còn anh cong khoé môi cười mỉm:

" Xin chào. Em đến sớm vậy à?"
Nghiêng đầu, cô dịu dàng cười với anh rồi lên tiếng: " Em có thể nhận đó như một lời khen, hay.....đó là một lời phê bình ạ?"
Kéo tay áo nhìn xuống những con số thời gian đang nhảy nhót, giọng nói của anh nghẹt lại trong cuống họng, khàn đặc:
" Đó đơn thuần chỉ là một lời nhận xét của cá nhân mình thôi. Trong quan niệm của mình những người yêu thời gian thường không biết yêu bản thân." " Ôi! Anh lại suy bụng ta ra bụng người rồi. Như vậy là không tốt đâu ạ."
" À....Đúng là không tốt thật."
Khẽ thốt lên rồi Tuấn Kiên ngỏ ý muốn đưa Thanh Giang rời văn phòng tới khu thi công dự án như đã định. Trước khi khởi động xe, anh đưa cho cô bản vẽ chi tiết của khu biệt thự còn cô gương gạo cười và khẽ nói:
" Điều duy nhất em có thể nói đó là: bản vẽ rất đẹp, còn thực sự những con số trong đây em xem đều không hiểu."
Anh khẽ ho vài tiếng rồi cho xe chạy thẳng tới nơi thi công, trên đường đi anh nói rất nhiều về nghề nghiệp của anh, về tầm quan trọng của những dự án mà anh đang theo đuổi. Cô cảm nhận rất rõ sự đam mê và tình yêu nghề trong những câu chuyện của anh. Cô cũng yêu công việc của mình nhưng đứng trước anh cô hiểu rằng tình yêu của mình vẫn còn nhỏ bé. Đưa Thanh Giang đi cùng khiến biết bao kỹ sư nhìn Tuấn Kiên với ánh mắt dò hỏi, anh hiểu nhưng đáp lại họ anh chỉ khẽ cười còn Thanh Giang có muôn phần khó xử. Cô biết mình lên tiếng sẽ không thích hợp nên chỉ im lặng và tập trung lắng nghe. Chỉ cho đến khi chỉ còn cô và anh, cô mới khẽ nói:
" Thật ngại quá, đã khiến anh khó xử rồi ạ. Hình như mọi người nghĩ anh mang theo.....người nhà đến tham quan." Tuấn Kiên bật cười, anh nheo mắt nhìn cô, có lẽ do ánh sáng mặt trời phản chiếu nên cô thấy nụ cười của anh vô cùng chói mắt. Một nụ cười rạng rỡ của người đàn ông thành đạt, tự tin với chính bản thân mình. Thảng hoặc, cô nghe giọng anh vẫn ấm áp nhưng có chút khàn khàn khác hẳn hôm trước, tựa như một người đang cảm cúm, anh nói:
" Đây là lần đầu tiên có một cô gái đi cùng mình tới những nơi như thế này. Ngay cả thư ký của mình cũng chưa từng ra chỗ thi công." " Sao có thể như vậy được ạ?" " Bởi tính chất công việc khác nhau mà em. Mình biết sự xuất hiện của em khiến mọi người đặt nghi vấn nhưng mình lười giải thích và giả sử nếu giới thiệu em là đại diện của ACES tới tìm hiểu dự án sẽ chỉ càng làm cả mình và em rơi vào khó xử."
" Em hiểu rồi. Cảm ơn anh ạ, anh đúng là một người quản lý thông minh."
Đút hai tay vào túi quần, Tuấn Kiên quay người, vừa đi anh vừa nói:
" Tổng diện tích của khu dự án này là 109,9 ha. Trong đó diện tích đất ở chiếm 30,6 %, đất giao thông 25,3%, công viên và khu giải trí chiếm 27,5%, đất thương mại, văn phòng chiếm 7,1% và 9,7% còn lại là đất trường học và bệnh viện..."
Ngạc nhiên trước những con số cụ thể anh đưa ra, Thanh Giang không giấu nổi tò mò:
" Anh có thể nói chính xác mà không cần tới tài liệu ạ? Em cứ nghĩ....JGC sẽ chỉ quan tâm đến bản vẽ."
Bước chậm rãi, anh nhún vai rồi tiếp tục:
" Các căn biệt thự mà em đang xem có diện tích từ 170m2 đến hơn 300m2, gồm đa dạng các loại như biệt thự đơn lập,biệt thự song lập,biệt thự nhà vườn,tạo nên một phong cách đô thị đẳng cấp trong số các khu đô thị mới tại Hà Nội. Người chịu trách nhiệm dự án này có tên là Dương Tuấn Kiên, chính là người đang ở cạnh em theo cự ly gần nhất. Em nghĩ xem, một người cha không biết rõ về con mình thì có thể nuôi dưỡng chúng tốt được hay không? " Khi anh nhấn mạnh câu nói cuối cùng, cô như cảm thấy một niềm đau khó tả trong ánh mắt anh, ánh mắt ấy đang nhìn về khoảng không đau đáu. Hai lần gặp liên tiếp, ấn tượng về anh trong cô chỉ đơn giản là một người quản lý thông minh và không ồn ào. Anh không cho cô bất kỳ một lời hứa hẹn nào về việc hợp tác giữa hai bên nhưng anh mang đến cho cô một cơ hội, cơ hội để biết nhiều hơn một công việc. " Em đang nghĩ gì mà thần người ra vậy?" Câu nói của Tuấn Kiên buộc Thanh Giang ngẩng đầu nhìn vào mắt anh. Cô khẽ nghiêng đầu cười và hỏi lại anh:
" Em cảm thấy nhân viên của anh.....đều coi anh chẳng khác nào idol. Không biết anh có bí quyết gì không?"

Bật cười, Tuấn Kiên nheo mắt hỏi lại:
" Thật sao? Anh thì cảm thấy mọi người luôn giữ khoảng cách với mình."
" Em không thấy vậy chút nào. Em thấy cách mọi người nhìn anh, cách mọi người trao đổi công việc với anh như là câu chuyện của một gia đình chứ không giống cấp trên và cấp dưới. Tạo được không khí làm việc như vậy.....thật không dễ dàng."
Dưới nắng thu dịu ngọt, cô bước chầm chậm bên anh quay lại con đường vừa đi lúc trước. Anh ngỏ ý mời cô dùng cơm trưa và cô vui lòng đồng ý. Một bữa trưa không quá xa xỉ ngay tại Keangnam Landmark, toà nhà nơi anh làm việc. Cô gọi một phần sushi yêu thích còn anh dùng spaghetti. Cách gọi đồ ăn của cô và anh chẳng liên quan, vô tình khiến người phục vụ nhìn một lượt cả hai người với ánh mắt dò hỏi mãnh liệt. Chờ cho đến khi anh ta quay người bước đi, Thanh Giang không khỏi bật cười. Tuấn Kiên hiểu ý cô, anh ho nhẹ vài tiếng rồi mới cất lời:
" Em biết không, năm 20 tuổi anh từng có một mơ ước, và giờ khi anh sắp trải qua sinh nhật 30 thì ước mơ ấy vẫn còn, vẫn luôn là duy nhất..."
Thanh Giang tròn mắt nhìn về phía người đối diện. Không biết là do điều hoà hay bởi những gì anh nói mà cô thấy tay mình nổi da gà. Mỗi lần hồi hộp cô đều như vậy, không giấu được khẩn trương trong lòng nhưng cô vẫn cố im lặng chờ anh nói tiếp..
" Bất kỳ người đàn ông nào cũng mong có một cô gái đến bên đời mình và ở lại. Anh không phải ngoại lệ, nhưng anh ước mong sao....cô ấy còn có thể nấu cho anh một bát mì mỗi ngày. Không cần phải là Spaghetti, chỉ cần là mì gói với giá 3000vnd mà sao ước mơ ấy cũng xa xỉ thế?"
" Ôi! Em sẽ tin ước mơ ấy là thật nếu anh là một người đàn ông bình thường. Nhưng......khó tin quá!" " Chẳng lẽ.....anh không giống đàn ông? Em có thể thử, anh đảm bảo là thật!"
Mặt Thanh Giang đỏ lựng khi nghe anh đùa, cô cố xua tay phân trần:
" Ối. Không phải ý đó....ý em là một người tài giỏi như anh chắc chắn có rất nhiều người xếp hàng để đợi nấu những bát mì tuyệt hảo. Điều quan trọng là anh chưa muốn biến ước mơ ấy thành hiện thực thôi ạ." " Còn em, ước mơ của em thì sao?"
" Em ạ? Em mong sao trên đời này có một chàng trai bỏ ra 15p mỗi tuần ngồi bóc tôm cho em. Nhưng ước mơ ấy cũng xa xỉ như ước mơ tìm cô gái nấu mì của anh vậy!"
" Thực ra, anh rất muốn một lần được cùng ai đó chụm đầu ăn chung một thứ gì đó. Cảm giác đó hẳn rất tuyệt vời..." Thanh Giang cảm nhận rất rõ nỗi buồn mang mác trong ánh mắt Tuấn Kiên khi nói những lời đó, im lặng sẽ khiến cả hai khó xử nên dịu dàng cô đáp lời anh:
" Em biết là tò mò, nhưng em rất muốn biết.....vì sao lại là mì gói ạ?"
" Bởi vì....đó là thứ thực phẩm lãng mạn nhất thế giới. Mà anh....từ khi hiểu về hai từ lãng mạn thì đã quá muộn. Bởi anh vốn là kẻ khô khan, con người khô khan, nghề nghiệp khô khan, cuộc sống tẻ nhạt...."
Gương mặt Thanh Giang như trẻ thơ, cô chu miệng tỏ rõ quan điểm:
" Sói ơi, thỏ chẳng tin đâu!"
Anh ngẩn ngơ trước nụ cười của cô, nụ cười trong khoảnh khắc đã nhốt ánh mắt anh vào đó. Anh biết, như vậy là rất không lịch sự liền cố nhủ lòng phải rời tầm mắt nhưng vô tình vết sẹo nổi bận trên cổ tay trái Thanh Giang đã đập vào mắt anh....


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận