Chương 14: Buồn.
Bỏ lại tách cafe trứng vẫn thơm hương, đĩa hướng dương vẫn không hề vơi bớt. Bỏ lại âm nhạc, bỏ lại khói thuốc lảng vảng, cô bước chân ra khỏi Đinh khi ánh nắng cuối ngày vừa tắt. Chiếc taxi chậm rãi chuyển bánh về một địa chỉ cô chưa tới bao giờ. Trầm tư thả ánh mắt qua ô cửa kính,Thanh Tịnh giật mình khi nhận ra Hà Nội vẫn vẹn nguyên như ba năm trước. Ba năm, cô chưa từng rời xa thành phố này nửa bước vậy mà hôm nay, giây phút này cô thấy lạc lõng , cảm giác lạ lẫm như chưa từng đặt chân...
"Trôi về một dòng sông xa rồi Tôi vô tình, nhìn thấy bóng tôi lênh đênh một thời
Có gì, xòe bàn tay, có gì
Chỉ biết tim tôi thổn thức không thôi tròn căng những nổi buồn
Buồn đôi chân bước
Buồn đôi mắt ướt
Không gian vây quanh tôi như quên tôi đang chênh vênh tâm hồn"
Tiếng nhạc trôi đi trong dòng tâm trạng ngổn ngang, Thanh Tịnh như tìm thấy chính mình trong từng câu hát. Chỉ vài phút chạy xe ngắn thôi mà cô ngỡ như mình đi qua muôn nẻo đường ký ức, cho đến khi chiếc taxi dừng hẳn, cô bước ra với một tâm trạng thảng hoặc đôi ba phần hụt hẫng. Ngước nhìn căn biệt thự hiện ra trước mắt mình, cô khẽ cười yếu ớt. Cô có thể mua ình hai hoặc nhiều hơn những ngôi nhà như thế nhưng mái ấm thuộc về thì liệu cô còn có thể tìm được nữa hay không? Ông trời chia đều nỗi đau cho cô cùng Bảo Trân. Cô có bao thương tổn thì Bảo Trân cũng có đủ bấy nhiêu tổn thương nhưng tại sao khi hóa giải năm tháng đau thương, tạo hóa đã bỏ quên cô ?
Run rẩy trong từng ý nghĩ của chính mình, Thanh Tịnh hít một hơi thật sâu rồi nhấn chuông. Đón cô là người bạn cũ một thời gắn bó như từng hơi thở. Bàn tay cô được nắm chặt và dẫn đến căn phòng khách đặt giữa gian chính của tòa nhà. Sự hiện diện của cô khiến người đàn ông đang đeo tạp dề trong bếp bước ra. Đưa tay và mỉm cười, Vĩnh Khang trầm giọng:
" Xin chào. Cảm ơn em đã đến với gia đình anh tối nay..."
Thanh Tịnh đón lấy bàn tay anh đưa ra thay cho lời chào, cô cười đáp lễ sau đó mới cất lời:
" Em thật không ngờ Bảo Trân lại lừa được hoàng tử, chói chặt thành người đàn ông của riêng mình cô ấy! Thật là ghen tị quá đi!"
Bật cười, Bảo Trân dịu dàng khẽ nói: " Mình tin rằng rất nhiều đàn ông nguyện bỏ làm hoàng tử chỉ muốn được làm người đàn ông quỳ dưới chân cậu. Chẳng qua cậu cứ làm cao đó thôi!"
" Hai em cứ ở ngoài này tâm sự nhé. Anh xin lỗi vì đang dở tay trong bếp."
Nói rồi Vĩnh Khang quay người bước vào trong, bỏ lại Thanh Tịnh tròn mắt huých tay bạn: " Tớ thật không ngờ.....cậu dạy chồng khéo quá! Cảm ơn trời phật vì cậu đã hạnh phúc. Tớ thật sự rất yên lòng!"
" Nếu vì cậu mà ai đó....không hạnh phúc thì cậu có yên lòng được hay không?"
Thanh Tịnh sợ mình nghe nhầm liền nhìn sâu vào đôi mắt đượm buồn của Bảo Trân, cô hỏi lại:
" Cậu nói gì cơ? Tớ nghe không hiểu?"
Bảo Trân lắc đầu rồi quay về hướng khác, cô dịu giọng:
" Không có gì. Cậu ngồi đi, để tớ đi bế Su xuống..."
Khẽ nhíu mày nhìn theo bóng lưng của Bảo Trân trên từng bậc cầu thang khuất dần, Thanh Tịnh cảm thấy có điều gì đó không đúng. Lẽ nào hạnh phúc mà cô mường tượng về gia đình họ vốn chỉ là ảo giác mà thôi? Điều gì khiến họ trở về thành phố này khi mà họ đã có một cuộc sống thiên đường nơi xứ phù tang?
Chút men say chuếnh choáng còn sót lại sau bữa tối tại nhà Bảo Trân khiến hôm sau Thanh Tịnh bị váng đầu khi thức giấc. Cô tới cơ quan muộn hơn ngày thường, bước chân dừng lại trước phòng marketing bởi nghe tiếng trẻ con cười khúc khích. Cánh cửa mở ra sau đó là ánh nhìn dò hỏi mãnh liệt cô dành cho Thanh Giang. Sự xuất hiện của Thanh Tịnh khiến Bem giật mình, thằng bé ôm chặt lấy Thanh Giang, gương mặt thiên thần lúc trước còn nhoẻn cười nhưng giờ đây không giấu nổi âu lo, sợ hãi. " Em tưởng chị không đến...?" Thanh Giang đáp lại ánh nhìn của Thanh Tịnh bằng một câu hỏi trong khi chị nheo mắt nhìn cô và trả lời chẳng mấy liên quan:
" Mới có hai ngày không gặp, em đã bắt được cục vàng ở đâu vậy?"
Dùng hai bàn tay ôm lấy gương mặt Bem, Giang nhìn thằng bé âu yếm:
" Tuấn Phan chào cô Tịnh chưa nhỉ?"
Khoanh tay, giọng thằng bé có chút run rẩy:
" Con chào cô."
" Uhm. Con ở đâu? Ai cho con vào đây?"
Thanh Giang khẽ thốt lên:
" Chị. Chị đang làm thằng bé sợ đấy...."
Thanh Tịnh bỏ mặc lời Thanh Giang nói, chị bước tới và ôm lấy Bem: " Đáng yêu thế này, cho chị mượn một ngày đi..."
Nói rồi cô quay người bước đi bỏ lại Thanh Giang vẫn ngẩn người còn Bem thì sợ tím tái không nói lên lời.
Đặt Bem xuống sofa trong phòng mình, Thanh Tịnh ngồi cạnh thằng bé và dịu dàng dỗ dành:
" Con muốn ăn gì nào để cô lấy?" " Con muốn cô Giang..."
" Không được. Cô Giang còn phải làm việc, con mà không nghe lời cô sẽ gọi điện cho ba Kiên."
Nghe thấy tên ba mình thằng bé tròn mắt:
" Cô biết ba con?"
" Tất nhiên. Ba con là bạn của cô mà!"
" Vậy sao con chưa từng gặp cô, cũng chưa từng nghe ba con nói..." Ngả người về sau ghế, Thanh Tịnh lôi điện thoại và tìm nhanh thư mục ảnh, đặt chiếc Ip vào tay thằng bé, cô nghiêng đầu mỉm cười:
" Đây là ai? Người này con có quen không?"
Thằng bé gật đầu e ngại, đón lấy chiếc điện thoại từ tay Thanh Tịnh, Bem cẩn thận nhìn chăm chú vào từng tấm hình ba mình. Đối với một đứa trẻ 5 tuổi, ba là người hùng chứ không chỉ đơn thuần là một ông bố tốt. Nhờ những tấm hình mà sự tin cậy thằng bé dành cho Thanh Tịnh bỗng chốc trở thành một con số khổng lồ. Để mặc cô ôm vào lòng, thằng bé cầm điện thoại chơi đủ trò, ánh mắt sũng nước lúc ban đầu được hong khô bằng tiếng cười giòn tan như nắng mật. Thanh Giang trở sang phòng chị để đón Bem nhưng Thanh Tịnh nhất định không chịu cho thằng bé đến trường. Chị nài nỉ:
" Thằng bé đáng yêu quá, cho chị mượn một ngày thôi. Chị hứa là chiều sẽ giao trả em, được chứ?"
Nhìn về phía Bem, Thanh Giang dịu dàng lên tiếng:
" Vậy Phan chơi với cô Tịnh được không? "
" Dạ được ạ."
" Đó, em thấy không, chị rất nựng trẻ đấy chứ! Em cứ về phòng lo việc của em đi."
Khi Thanh Giang quay người chuẩn bị bước đi thì Thanh Tịnh nói thêm:
" Đợi đã, chị có chuyện cần nói..."
" Còn chuyện gì chị cần dặn dò em sao?"
" Chị có một người bạn từ nước ngoài mới về, công ty của anh ấy là một đối tác rất tiềm năng và có tầm ảnh hưởng. Em chú ý tìm hiểu một chút rồi gặp thử xem sao?"
" Nếu đã là bạn chị thì em nghĩ chị nên tự ra mặt sẽ tốt hơn."
" Không, chẳng cần đâu! Tối qua chị đã trao đổi với anh ấy rồi, còn công việc cụ thể chắc em làm sẽ tốt hơn. Đó là một chi nhánh tài chính của Nhật đặt tại Hà Nội. Lĩnh vực họ đầu tư chủ yếu là ngân hàng, cái này thì đúng sở trường của em rồi, đúng không? Cầm danh thiếp để tiện liên lạc này..."
Sau khi trở về phòng riêng Thanh Giang mới để ý tới tấm danh thiếp vẫn nằm gọn trong lòng bàn tay. Một mặt là những dòng tiếng Nhật và mặt phía sau là tên tiếng Anh nổi bật. Thẫn thờ nhìn vào dòng chữ in trên tấm thiệp, tưởng như đã quên hóa ra chỉ là lừa người dối mình. UFJ_ngân hàng lớn nhất của Nhật, chẳng phải nơi mà ba năm trước, Vĩnh Khang đã từng ghi dấu biết bao thành công đó hay sao? Ba năm, giám đốc điều hành tại Việt Nam đã không còn là anh mà thay bằng một cái tên khác: Mark Nguyen. Nhưng chỉ nguyên sự xuất hiện của UFJ trong đời cô thêm một lần nữa đã đủ để sống dậy bao vết thương lòng .Cô lặng lẽ mặc bản thân khờ dại đắm chìm trong hồi ức miên man. Ba năm rồi sao?
Ba năm, Thanh Giang đã trưởng thành hơn, biết vì người đàn ông ấy mà ngừng khóc để từ khô cạn đó cô nhận ra điều cô cần không còn là anh mà là mạnh mẽ. Cô dằn lòng nếu đã không thể quên thì đành nhớ để một lúc nào đó chuyện nhớ sẽ tự khắc trôi vào lãng quên. Chỉ là một đối tác làm ăn thôi mà, nhủ lòng rồi cô gọi vào số máy văn phòng bên đó để đặt ình một lịch hẹn gần nhất...
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...