Yên Hoài Tuyết sau khi phát hiện Vệ Kiêu người không ở Huyền Hoa Viên, cau
mày tái nhợt nghiêm mặt lại chạy hướng về phía Tố Thương Giáo.
Bởi vậy, lúc Vệ Kiêu thấy hắn thì, là một khuôn mặt lo lắng bất an, còn có bọn hộ vệ túa ra lộn xộn đằng sau.
“Giáo chủ, người này cứng rắn muốn xông tới, ta đợi…”
“Các ngươi xuống dưới đi.”
Đem mọi người vẫy lui, trong phòng chỉ còn lại có hai người yên lặng nhìn nhau.
“Vì sao không nói một tiếng đã ly khai, cũng là ngươi đã ra quyết định gì
đó? Ngươi cuối cùng không chịu ở lại bên cạnh ta có đúng hay không?”
Vệ Kiêu đầu tiên là nhíu mày, sau đó vẻ mặt buồn cười vỗ vỗ mặt Yên Hoài Tuyết.
“Ngươi lẽ nào không có thấy tờ giấy ta lưu lại trên bàn ta sao.”
Tờ giấy? Trên bàn?
Khi hắn tìm không thấy người đều muốn sắp điên rồi, nào còn ngoảnh lên nhìn cái gì bàn.
Một lòng nghĩ Vệ Kiêu là đã bị Vong Xuyên thành bắt đi hay là quyết định ly khai hắn rồi, lại suy tư thêm hai kết quả này loại nào có thể làm chính mình càng dễ tiếp thu.
Nhưng hiện tại, thấy Vệ Kiêu bất đắc dĩ
mà vừa buồn cười vỗ vỗ mặt mình, hắn nghĩ e rằng hắn phạm một cái chuyện ngu xuẩn, chỉ là chẳng hề ảo não lắm.
Đưa tay nắm lại hắn, đặt ở trên mặt mình.
Yên Hoài Tuyết tận lực làm ra bộ dạng ủy khuất. “Ngươi không biết ta lúc đó quả thực hoảng thần, cái gì cũng vô không được vào đầu, sau đó liền lao ra. Ta nghĩ, nếu như ở đây không có ngươi, ta liền phóng đi Vong Xuyên
thành!”
Cùng Vệ Kiêu ở chung thời gian lâu như thế, hắn tự nhiên
biết Vệ Kiêu đối với loại biểu tình ủy khuất này của hắn là vô lực nhất, mặc dù trong lòng Vệ Kiêu cũng rõ tám chín phần mười là giả vờ, thế
nhưng chỉ cần phủ trên mặt người gọi Yên Hoài Tuyết này, hắn lại không
đành lòng làm như không thấy.
Đây là kẻ nguyện cắn câu.
“May mà ngươi chạy đến nơi đây trước, không chạy đi Vong Xuyên thành.” Thuận tiện véo véo gương mặt hắn.
Yên Hoài Tuyết ôm Vệ Kiêu, nắm tay hắn.
“Vậy ngươi nghĩ rõ chưa?”
Vệ Kiêu chống đầu vai hắn, cúi đầu nở nụ cười.
“Nếu như ta không đáp ứng, ngươi sẽ từ ấy chịu thua?”
“Đương nhiên sẽ không.” Tay nắm Vệ Kiêu thật chặt. “Ta sẽ vẫn quấn đến khi
ngươi đáp ứng mới thôi, cứ như thế cả đời quấn quít lấy ngươi, một tấc
cũng không rời, ngoại trừ ta ai cũng đừng nghĩ có cơ hội bồi tại bên
cạnh ngươi.”
“Ta nếu không đáp ứng, hiện tại lại như thế để ngươi ôm vào trong lòng?”
Yên Hoài Tuyết nghe câu thế, đem cả người Vệ Kiêu đều ấn vào trong lòng,
ngực kề nhau, cảm thụ rung động lồng ngực lẫn nhau của đối phương.
Vỗ vỗ lưng hắn muốn bảo hắn buông ra, Yên Hoài Tuyết ách giọng. “Đừng nhúc nhích, để ta ôm một lát.”
Mang theo âm thanh nghẹn ngào.
Có một số cảm xúc tới rất mãnh liệt, cuối chỉ có thể hóa thành nước mắt,
sau đó nghiêng mà ra. Trông mong lâu lắm, một khi như nguyện mà toại
nguyện, thì kiềm nén không được.
Đem chua sót hóa thành ngọt ngào.
Vệ Kiêu cũng không quằn phá, chỉ tùy vào hắn.
Trong ôm ấp này có hương vị an tâm cùng hạnh phúc.
Yên Hoài Tuyết buông ra đôi tay siết chặt Vệ Kiêu, nhưng một tay lại che mắt hắn, một tay nâng lên hắn.
Giản đơn đụng chạm ma sát, đầu lưỡi để liền càn rỡ xoay chuyển trong miệng
Vệ Kiêu, cuốn qua đầu lưỡi, liếm qua vách, sau đó lôi ra một sợi chỉ
bạc.
Lại lấy ngón tay mà vạch đoạn, vuốt nhẹ khóe miệng Vệ Kiêu,
lại hôn lên đi. Cho đến Vệ Kiêu có chút chịu không nổi, bắt đầu há mồm
thở dốc.
Khi Loạn Vũ đẩy cửa vào, thì thấy Giáo chủ nhà mình dựa tại trong lòng Yên nào đó, đôi môi ướt át, gương mặt ửng đỏ.
“Đi ra ngoài!” Yên Hoài Tuyết quay đầu lại, tàn bạo mà trừng mắt Loạn Vũ.
Sau khi đóng cửa lại, Loạn Vũ ở ngoài cửa suy tư, nơi này là Tố Thương Giáo, vì sao hắn ngoan ngoãn nghe một ngoại nhân nói?
Sau lại hắn tìm được đáp án an ủi chính mình, bởi vì Yên Hoài Tuyết là nội nhân.
Bên kia, Vệ Kiêu đẩy ra Yên Hoài Tuyết, không để ý tới bộ dạng ủy khuất cùng bất mãn của hắn.
“Ta trở về là dự định chỉnh đốn một chút sự vụ trong Giáo, đến lúc đó nếu
như cùng Vong Xuyên thành xung đột, cũng có thể giúp ngươi.”
“Mình ta đối phó Vong Xuyên dư dả.”
Biết kiêu ngạo từ trong xương của hắn lại quấy phá, Vệ Kiêu thoải mái nói: “Ta cũng chỉ là làm chuẩn bị.”
“Yên tâm, có ngươi ở bên ta, ta thế nào chịu được có chuyện.”
Yên Hoài Tuyết thâm tình nhìn phía Vệ Kiêu, Vệ Kiêu cũng hồi hắn một cái mỉm cười.
Cuối cùng trần ai lạc định.
Hai tháng sau, Vong Xuyên thành cùng Lạc Lâm thế gia nhất dịch (một lần làm cho xong), Vong Xuyên bại.
Trì Trọng Hành trọng thương, ra khỏi ngôi vị võ lâm Minh chủ.
Yên Hoài Tuyết chối từ Minh chủ vị, do Liên Khung phái Trần Mộ Lâm kế nhiệm.
Không biết là sau bao lâu, đó là một mùa mặc ấm hoa khai.
Khi Vệ Kiêu đẩy cửa ra, chỉ thấy Yên Hoài Tuyết quần áo bạch y, đứng ở dưới cây đào, vẻ mặt có hơi lạnh lùng, lại kỳ lạ mang theo thêm vài phần ôn
nhu.
Quay đầu lại, nhìn về phía Vệ Kiêu, khỏa chu sa chí đó xinh đẹp giống như lần đầu gặp mặt .
“Ngươi phải chăng còn nợ ta một câu.”
Vệ Kiêu nghi hoặc.
“Ngươi nói nếu sau khi ta tán công bình an vô sự, ngươi liền nói với ta ba chữ kia.”
Hứa hẹn trong tình cảm mãnh liệt ngày ấy, từ phương xa xa đi vào.
Vệ Kiêu cúi đầu, ngẩng đầu lại thì đã đỏ viền mắt.
“Ngươi đã trở lại.”
Yên Hoài Tuyết ôm lấy hắn, chuyện cũ trước kia, đều kéo tới.
Rất nhiều chuyện đã bất đồng, người bên cạnh lại chưa bao giờ thay đổi.
“Yên Hoài Tuyết, ta yêu ngươi.”
Môi nhẹ nhàng, rơi vào giữa môi.
Hoàn chính văn
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...