Lạc Lâm Hách cùng Hướng Lạc Thu tự mình đi tới Bích Vân Tiêu Thiên nhận về
Yên Hoài Tuyết, ngày ấy Vệ Kiêu không có đi đưa tiễn, không có nước mắt, không có giữ lại, lẳng lặng mà nhìn đoàn người càng đi càng xa.
Theo Lạc Lâm gia nói, sau khi Lạc Lâm Chấn Quân đánh một trận ở Bích Vân
Tiêu Thiên chạy về Lạc Lâm gia, Lạc Lâm Hữu Thần hốt hoảng mà chạy,
nhưng xuất hồ ý liêu (bất ngờ) chính là lần này Lạc Lâm Chấn Quân không
đuổi tận giết tuyệt, mặc hắn đào tẩu. Sau đó Lạc Lâm Chấn Quân cũng ly
khai Lạc Lâm gia, không còn tin tức.
Ai có thể nghĩ đến gặp phải cục diện hiện tại, quả nhiên là nhân sinh khó đoán, đều an thiên mệnh.
“Ngươi có tính toán gì không?” Dương Diệc Phong ở phía sau Vệ Kiêu.
“Cha muốn cho ta kế nhiệm Ma Giáo.” Vệ Kiêu nhàn nhạt trả lời.
“Vậy ngươi muốn hay không.”
“Cha nói ban đầu Ma Giáo thành lập tên là Tố Thương, chẳng qua bởi vì hành
sự không câu nệ, thủ đoạn tàn nhẫn, dần dần liền bị xưng là Ma Giáo. Nơi này dù sao cũng là gia nương, cũng không thể để nó sụp đổ. Hơn nữa nếu
có thể có người thêm chút ràng buộc với Ma Giáo, làm cho trở về chính
đạo, coi như là một kiện công đức. Ta nghĩ cha nói có đạo lý.”
“Thiên hạ chuyện có đạo lý sao mà nhiều, nhưng cũng không phải mỗi một cái đều có người nguyện ý đi làm.”
“Người khác không làm là bởi vì có chuyện càng đáng phải làm, nhưng bây giờ ta lại không biết nên làm gì.” Trong thanh âm lộ ra trống vắng, Vệ Kiêu
cười khổ.
Khổ sở bi thương một ngày nào đó đều sẽ qua, còn lại chính là mờ mịt và lạnh lẽo vô tận.
Dương Diệc Phong cùng hắn nhìn về phía dưới chân núi cành lá lòa xòa, trời xanh mây trắng, một mảnh vắng lặng.
Võ lâm đại thế, lại ba xuân thu, mấy xưa phồn thịnh mấy xưa tốt đẹp.
Bích Vân Tiêu Thiên vẫn đứng sừng sững trong đám mây, không thể lay động. Ma Giáo đổi tên Tố Thương, Triêu Hoàng cung nhập vào, những năm gần đây
hành sự điệu thấp*, thực lực khó lường, từ sau khi Vệ Kiêu nhập chủ trở
thành Giáo chủ Tố Thương, đặt thêm nhiều ràng buộc, cùng võ lâm chính
đạo ở chung vô sự.
Liên Khung phái ở trong tay Trần Mộ Lâm phát
dương quang đại. Vong Xuyên thành hùng cứ một phương, Trì Trọng Hành làm võ lâm Minh chủ quyền thế một thời vô lưỡng. Lạc Lâm thế gia bởi Lạc
Lâm Chấn Quân đi xa, thế lực không còn xưa kia, tam đại thế gia khác như hổ rình mồi. Kim Ngân phố** ngang trời xuất thế thu tiền mua mệnh, sơ
hiện chót vót***.
*hành động, làm việc không gây sự chú ý, không ai biết.
** Kim Ngân phố : cửa hiệu vàng bạc.
*** ý là mới lần đầu xuất hiện đã nổi như cồn.
“Giáo chủ, thư của Tống cô nương.” Loạn Vũ phe phẩy Thúy Ngọc Cốt Phiến, lung la lúc lắc đi tới. Ba năm trước, Vệ Kiêu tiếp nhận chức vụ Giáo chủ,
liền đem Tố Thương tu sửa dời qua Triêu Hoàng cung.
Sau khi Vệ Kiêu đảo qua mấy hàng chữ, đường nét trên mặt chẳng lạnh cứng nữa.
“Loạn Vũ, ngươi cùng Ngọ Điện đi dò la tăm tích Tống Trọng An, Thiên Mạch nói hắn và Diệu Duyệt cùng đi ra ngoài, sẩm tối Diệu Duyệt hôn mê bị ném
tới cửa Tống gia, Tống Trọng An nhưng không trở về.”
Cây quạt trên tay dừng một chút, Loạn Vũ vẻ mặt không tình nguyện: “Bảo ta đi với tên ngu ngốc kia ? Giáo chủ…”
“Ai là ngu ngốc!” Ngọ Điện Đoàn Tử Phóng sải bước đi đến.
Loạn Vũ nghiêng mắt liếc hắn, cười nhạt: “Ai đáp là nói người đó.”
Đoạn Tử Phóng vừa muốn đánh trả, chợt nghe thấy Vệ Kiêu trầm thanh: “Được rồi, đã hiểu thì khởi hành, chớ ở chỗ này ầm ĩ!”
Làm Giáo chủ ba năm, Vệ Kiêu uy nghi dần dần tăng.
Hai người đình chỉ khắc khẩu, ghét bỏ nhìn nhau một cái, liền ra cửa.
“Đều là bị mấy người không thú vị các ngươi lôi kéo, trước kia Kiêu Kiêu nào có hung như thế …”
“Còn không đi!” Trong cửa truyền đến âm thanh của Vệ Kiêu.
Loạn Vũ phiên phiên bạch nhãn, thở dài, phe phẩy cây quạt ly khai.
Đoạn Tử Phóng thấp giọng cười nhạo. “Tự làm tự chịu.”
Vệ Kiêu buông tín trong tay, xoa xoa cái trán. Lại là một tháng.
Vừa đi ra cửa, liền thấy Ninh Lạc Đồng đứng ở ngoài cửa.
“Lại muốn đi xem hắn.” Ninh Lạc Đồng không có nghi vấn, nhàn nhạt nói.
Vệ Kiêu hơi gật đầu.
Ninh Lạc Đồng đưa cho hắn một kiện áo choàng. “Bên ngoài gió lớn, ngươi mặc
vào đi. Mỗi tháng đều chuyển vận nội lực cho hắn, cẩn thận thân mình
chịu không nổi.”
Vệ Kiêu khẽ cười cười.
“Không biết cười cũng đừng cười, so với khóc còn khó coi hơn.” Ninh Lạc Đồng lắc lắc tay. “Đi nhanh lên đi.”
Nhìn bóng lưng Vệ Kiêu, Ninh Lạc Đồng ngực cũng không biết ra sao loại tư vị.
“Giáo chủ thực sự là càng ngày càng có khí thế.” Thanh Sơ đi tới phía sau Ninh Lạc Đồng.
“Hừ, ba năm đều hầu như chưa từng cười, ta trông hắn là càng ngày càng không giống người.”
“Buông tha thất tình lục dục, có thể truy cầu cực hạn võ học, bây giờ võ công
Giáo chủ mấy người có thể sánh bằng.” Thanh Sơ an ủi nàng, đáng tiếc làm chuyện vô bổ.
“Ta xem hắn đó là tình không nơi thác.” Ninh Lạc Đồng trên mặt chẳng đáng, rồi lại bất đắc dĩ.
“Vì Cung chủ chải kinh mạch, tăng nội lực, coi như là có một mục tiêu đi.”
Thanh Sơ buông lỏng tay. “Dù sao vẫn tốt hơn một kẻ vô dụng.”
“Vì Yên Hoài Tuyết đương nhiên về tình về lý, chính là vì Lạc Lâm Hoài
Tuyết hoàn* xú danh lan xa kia ! Công tử, Vệ Kiêu là một tên ngu ngốc!”
“Đừng cậy mạnh, ngươi không phải cũng lo lắng nhớ hắn.”
“Ai nói!” Ninh Lạc Đồng đôi mắt đẹp trừng, phất tay áo liền rời đi.
Vệ Kiêu tại nóc nhà đợi thật lâu, bầu trời tối trầm tịch lãnh buồn tẻ, chỉ có một vòng minh nguyệt ở sau mây hơi hiển ánh sáng. Không qua bao lâu, Yên Hoài Tuyết thân hình bất ổn lắc lư vào trong viện.
Ba năm,
mỗi đầu tháng hắn đều sẽ ngồi ở chỗ này chờ Yên Hoài Tuyết trở về, mỗi
lần về trên người hắn đều sẽ mang theo mùi rượu và vị son hương, Vệ Kiêu đã từ trong đau khổ chua xót ban đầu, đến bây giờ tập mãi thành thói
quen.
Theo Yên Hoài Tuyết vào cửa, vừa định đem hắn mê đi, Yên
Hoài Tuyết lại đột nhiên xoay người lại. Khoảng cách hai người quá gần,
Vệ Kiêu bị khuôn mặt làm lui một bước, cũng không ngờ Yên Hoài Tuyết nắm được ống tay áo của hắn.
“Mỹ nhân, tới, lại uống một chén.” Nói, tay không thành thật ôm eo Vệ Kiêu, mặt cũng để sát vào Vệ Kiêu.
Ha hả nở nụ cười hai tiếng, tại khóe môi Vệ Kiêu hôn một cái.
“Ngươi say.” Vệ Kiêu đem hắn kéo ra.
“Không có… ta không có say…” Yên Hoài Tuyết cùng Vệ Kiêu cù cưa, không bao lâu âm thanh càng ngày càng mơ hồ, gục tại trên người Vệ Kiêu liền ngủ mất.
Vệ Kiêu đem hắn đặt ở trên giường, trên mặt hiện lên vài tia ôn nhu và lưu luyến, nhưng khi hương son phiêu tới thì lại một lần nữa lạnh ánh mắt.
Sau khi giúp Yên Hoài Tuyết vận chuyển nội lực, giúp hắn kéo tốt chăn, chăm chú nhìn một lát, Vệ Kiêu mở cửa ly khai, không chút nào ngoài ý muốn
tại cửa thấy Lạc Lâm Kỳ Vi, tỷ tỷ ruột của Yên Hoài Tuyết.
“Lạc Lâm tiểu thư.”
Nữ tử thủy áo lam váy u tĩnh như lan.
“Vệ công tử, vì Hoài Tuyết, khổ cực rồi.” Từ sau hai năm trước một lần ngẫu nhiên gặp được, hai người vẫn duy trì một loại ăn ý lòng ngầm hiểu mà
không nói.
“Không hề gì.” Đối với nữ tử không quen thuộc này, Vệ Kiêu chỉ là hơi lạnh lùng gật đầu.
“Đừng trách Hoài Tuyết, chẳng qua là một người không có ký ức không có quá
khứ, luôn là có chút băn khoăn cùng cô đơn, hắn chỉ là tịch mịch lâu lắm rồi. Nhìn như bất hảo*, nhưng lại đem chính mình cách nơi xa xa, bất
luận kẻ nào cũng không thân cận được.”
Vệ Kiêu không biết nữ tử
này đã nhìn ra cái gì, biết một ít gì, nhưng hắn không thích người khác
đối với mình sằng đoán (đoán bậy).
Lạc Lâm Kỳ Vi mãi đến bóng
dáng Vệ Kiêu tiêu thất tại trong bóng đêm, hồi lâu không nói, sau đó đẩy cửa đi vào chiếu cố Yên Hoài Tuyết.
____________________________________
Bất hảo (gốc là ngoan liệt): ngoan cố tồi tệ xấu xa, chỉ người chuyên làm việc xấu.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...