Bạch ngọc ỷ, vân sương sa, trong lư hương khói nhẹ dìu dịu bay lan.
bạch ngọc ỷ: ghế dựa bạch ngọc.
vân sương sa : vải mỏng mây trắng.
Ánh sáng trên mặt đất có thể thấy được hình ảnh vô số vệt máu li ti tung tóe.
Tiếu Tịnh Dạ quỳ trên mặt đất cắn răng, mồ hôi ẩm tóc dán trên trán, tùy ý roi ở trên lưng lưu lại từng đường vết máu.
Sáu Quân còn lại đứng một bên, không dám mở miệng. Mãi đến Tiếu Tịnh Dạ duy trì không được nằm trên mặt đất, Bạch Lục đứng ở trong đại điện cúi đầu cầu tình: “Không biết Thiên Quyền Quân làm chuyện gì chọc giận tới
Thiên Quân?”
“Chuyện gì? Thiên Quyền, nói cho bọn họ ngươi làm chuyện gì.”
Tiếu Tịnh Dạ hít sâu một hơi, âm thanh khàn khàn: “Thiên Quyền không nên biết rõ tình hình mà không báo.”
Sáu Quân nhìn thoáng qua lẫn nhau, đều là khó hiểu.
“Ngươi lại nói một chút ngươi che giấu chuyện gì?” Chén trà đặt trên bàn phát
ra tiếng vang thanh thúy, sáu người Quân ở dưới không dám ngẩng đầu,
càng không nói đến hộ vệ nha hoàn khác.
Tiếng bước chân chậm rãi
tới gần, Ân Hồi Ca đi xuống cao tọa đứng ở trong điện, huyền y vạt váy
dài rải quạt đứng trên đất, tóc dài chấm đất được dây hồng buộc lưng
chừng, một khuôn mặt vốn xinh đẹp đoan chính thanh nhã lại tái nhợt tự
quỷ, hết lần này tới lần khác sinh ra ba phần tàn nhẫn bảy phần tối tăm, tại trong đại điện bằng phẳng sáng sủa phi thường yêu dị.
Lấy
tay cánh tay chống người đứng thẳng dậy, Tiếu Tịnh Dạ thấp giọng nói:
“Thiên Quyền không nên giấu báo tin tức của Dương Diệc Phong.”
Tĩnh lặng, trong điện Bích Vân chỉ nghe tiếng hô hấp nhẹ nhàng, sau ba năm,
Dương Diệc Phong tên này lại một lần nữa vang vọng ở Bích Vân Tiêu
Thiên.
Lúc này, tiếng ly trà trên cao tọa rơi xuống đất đặc biệt
đột ngột, thế nhưng không người để ý tới Dương Diệc Lĩnh ở trên mặt cúi
đầu run rẩy.
“Hắn trái lại là mạng lớn, năm đó bị chỉnh thành bộ
đức hạnh kia ném tại đỉnh núi cư nhiên cũng chưa bị chết cháy.” Ân Hồi
Ca cong cong khóe miệng, nụ cười tựa như đao.
Nơi lửa lớn trong rừng năm ấy đã đâm ra cây mới, ai biết được trong lòng Ân Hồi Ca có một mảnh tro tàn như trước hay không.
“Thiên Quân, nói vậy Thiên Quyền Quân chỉ là nghĩ nhân vật bé nhỏ như vậy
không đáng kể, không quan hệ đại cục, liền không có hướng Thiên Quân nó
đến.” Bạch Lục tiến lên một bước vì Tiếu Tịnh Dạ giải vây.
“Khi
nào thì chuyện của hắn đến phiên các ngươi quyết định.” Ngữ khí bình
thường, nhưng lúc này đã không người còn dám nói nhiều một câu.
“Thiên Quân, không nên tức giận, thân thể quan trọng hơn.” Dương Diệc Lĩnh đi tới bên người Ân Hồi Ca, cố tự trấn tĩnh.
Một phen đẩy ra Dương Diệc Lĩnh bên cạnh, Ân Hồi Ca đi trở về trên cao tọa, nhìn mọi người dưới đất sắc mặt biến đổi không đồng nhất, trong con mắt chẳng biết trầm lắng cái gì.
“Thiên Xu, Diêu Quang, hai người các ngươi lập tức xuống núi tuần tra hành tung Dương Diệc Phong.
Thiên Cơ, đem tin tức ba năm này của Dương Diệc Phong điều tra rõ ràng từng cái không được sót đưa đến điện Thiên Quân.”
Trịnh Trữ, Hàn Ngữ Hân, không ai hỏi tiến lên một bước lĩnh mệnh.
Rời đi Bích Vân chủ phong (chủ phong: ngọn núi cao nhât), thất Quân tề tụ trên Thiên Quyền phong.
“Thiên Quyền, vì sao giấu diếm không báo.” Bạch Lục nhìn Tiếu Tịnh Dạ nằm sấp trên giường.
“Ta không nghĩ tới Thiên Quân còn để ý như vậy, huống hồ đến nay không ai
gặp qua diện mạo Dương Diệc Phong Tỏa Kiếm Lư kia, phải chăng là cùng
một người còn chưa biết được, chuyện làm năm đó không thể vãn hồi, hiện
giờ chưa tra rõ ràng, cần gì phải sinh thêm rắc rối.”
“Nếu không
phải cùng một người thì tốt, nếu thực sự là cùng một người, Đương gia
Tỏa Kiếm lư rốt cuộc muốn làm gì.” Viên Đình Hạ khó có được thu hồi bộ
dạng cợt nhả, cau mày.
Bạch Lục suy nghĩ một chút, nhìn bộ dáng
chuyện không liên quan đến mình – Mạc Vấn. “Thiên Cơ, tin tức là người
của ngươi đưa lên đi.”
Nhún nhún vai, Mạc Vấn thản nhiên nói: “Ta cho rằng tin tức không có gì trọng yếu, không xem liền đưa lên, ai ngờ
được qua ba năm Dương Diệc Phong kia lại đột nhiên xông ra.”
“Đây… đây đúng là nói, Dương đại ca thực sự không chết… Thật tốt quá! Dương
đại ca không chết!” Âu Lâm từ đầu đến cuối như mộng du lúc này rốt cục
hoàn hồn, hưng phấn nhảy dựng lên. “Ta đã nói người tốt có hảo báo,
Dương đại ca quả nhiên không có chết!”
“Tiểu Lâm, dù là Dương
Diệc Phong trở về, ngươi cũng phải thận trọng từ lời nói đến việc làm,
miễn cho tự chuốc lấy họa.” Hàn Ngữ Hân kéo qua Âu Lâm còn nhảy lại bảo.
“Diêu Quang nói rất đúng.” Bạch Lục gật đầu. “Hiện tại Thừa Ảnh Hàm Quang
Chiếu Uyên khiến cho giang hồ dư luận xôn xao, hơn nữa còn liên lụy đến
võ học bất truyền của Bích Vân Tiêu Thiên ta, nếu quả thật là Dương Diệc Phong, ẩn náu đã ba năm vừa lộ diện chính là động tác như thế, chỉ sợ
là lai giả bất thiện.”
Âu Lâm tuy rằng không phản bác, nhưng rõ ràng không có nghe đi vào.
“Dương Diệc Phong nếu như xuất hiện, Thiên Quân chúng ta sợ rằng lại muốn nổi
điên. Ba năm thành quỷ, lẽ nào có thể mai kia hồi xuân?” Viên Đình Hạ
nhấc chân, híp mắt nhìn có chút hả hê.
Thiên Xu Quân Trịnh Trữ
vẫn không nói gì uống hớp rượu, nói: “Chuyện Dương Diệc Phong, không
phải do chúng ta, ba năm trước cùng ba năm sau cũng thế.”
“Hay là hắn muốn báo thù?” Hàn Ngữ Hân suy đoán.
Âu Lâm lập tức bảo vệ Dương Diệc Phong: “Dương đại ca sẽ không, hắn là một người thành thật như vậy.”
“Người có thành thật đi nữa bị chỉnh nửa chết nửa sống như thế, chỉ sợ cũng
phải học thông minh một chút.” Không để ý con mắt trợn trừng của Âu Lâm, Mạc Vấn lành lạnh nói.
Bạch Lục trầm tư trong chốc lát, nói:
“Mặc kệ thế nào, Thiên Xu, Diêu Quan, hai người các ngươi lần này xuống
núi phải cẩn thận một chút.”
Bích Vân Chủ Phong. Lưu Tiên cư.
Đạp vân truy nguyệt, thử cảnh lưu tiên. Đã tên là Lưu Tiên, nơi này tự
nhiên như vật ngoại tiên cảnh. Lưu Tiên cư giáp Thiên Quân điện ở Bích
Vân chủ phong, có thể thấy được chủ nhân nơi này địa vị phi phàm.
Ân Hồi Ca đã ba năm không bước vào Lưu Tiên cư, vườn có bọn nha hoàn quét
tước, cùng năm xưa khoảng chừng không có gì khác biệt. Trân hoa dị thảo
vẫn sum xuê như trước, cả vườn tràn ngập mùi thơm nhàn nhạt.
Đẩy
ra cánh cửa, hết thảy bên trong vẫn như cũ, từ sau khi Dương Diệc Phong
đi, hắn không cho người động một phân một ly trong phòng này.
Trên giấy Tuyên Thành có chữ chưa luyện xong, bộ đồ mới hắn bảo người vì
người nọ làm còn lưu lại cạnh gối. Ấm trà vẫn ở tại vị trí y nguyên như
ba năm trước đây, chỉ là nước trà bên trong đã khô cạn.
Ân Hồi Ca ngồi trên ghế tựa, khuôn mặt nhợt nhạt ức úc ba năm nay giờ đây tại
trong phòng này, tỏa ra ánh sáng rực rỡ nhàn nhạt đã lâu chưa hề thấy.
Cầm lấy tờ giấy Tuyên Thành chưa viết xong, Ân Hồi Ca chăm chú nhìn thật lâu.
Tương tư khổ, khiên quải nộ.
Hồi vọng lộ, lưu luyến xử.
Ba năm từ biệt, ngươi để lại cho ta một lời đau thương.
Ngươi nếu chưa chết, hai ta dây dưa thêm nửa cuộc đời lại có làm sao.
__________________________
Khổ tương tư, giận bận lòng.
Trông lại đường, chốn quyến luyến.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...