Lỡ Đụng Phải Tổ Kiến Lửa Thì Chạy Còn Kịp Không


An An uống nốt ly vang rồi đặt vào đĩa của người phục vụ.-Đi thôi.

Dù sao ở đây cũng không có gì thú vị cả -Cô nhướng mày ra hiệu anh đi theoAnh mỉm cười nhanh chóng đuổi theo, sánh vai đi cùng cô ra ngoài hoa viên.-Ây mấy đứa nhận ra đôi nam nữ kia là ai không?-Tiểu Vy-“công chúa” nhà họ Cao tò mò hỏi-Có chứ.

Tổng giám đốc Hạ gia và tài nữ ngoại giao nhà họ Dương đó.-Bạch Ngọc trả lời-Hai người đó có cái gì đấy phải không? Mùi tình yêu nồng nặc lắm.-Ai mà biết được.

Thuyền này có khi không cần ship cũng tự lắp phản lực mà chạy đấy chứ.-Bạch Ngọc mỉm cười-Trai đẹp xung quanh đều có chủ rồi.

Buồn quá-Tiểu Vy chán nản-Hình như thiếu gia nhà họ Dương chưa có người trong lòng đâu.

Nhưng trap girl như Vy Vy của chúng ta không phải gu của cậu ta đâu.-Vậy cược đi! Nếu mình tán được thì bao một chuyến đi du lịch vòng quanh thế giới nhá-Tiểu Vy mỉm cười khiêu khích-Chơi luôn chứ sợ gì.


Nếu không được thì đổi lại tiểu thư phải bao chúng tôi đấy -Bạch Ngọc cảnh cáo nhẹ nhàng-Cái gì thiếu chứ nhà họ Cao không thiếu tiền đâu-Tiểu Vy tự hào nói-Quên mất ngoài việc thừa kế gia sản thì tiểu thư cũng là một bà chủ sở hữu nhiều nhãn hàng.

Oke chốt kèo.

Mà cẩn thận đấy rơi vào lưới tình không hay đâu-Cái đấy không phải lo.

Uống cạn chốt nhé-Tiểu Vy giơ ly.

Các cô gái đều cụng ly đồng ý ván cược này.

Tuy rằng trong nhóm người đào hoa duy nhất chỉ có tiểu thư Tiểu Vy mà thôi.* * * * *-Tôi nghe thư kí báo lại rằng Tổng giám đốc đến tìm tôi-An An ngồi xuống ghế cất lời hỏi-Ừm, tôi tìm em để bàn về dự án mới của công ty- Anh Tú ngồi bên cạnh trả lời-Tại sao không vào trong?-Vì tôi không muốn thấy em khó xử.-Anh làm thế tôi sẽ lầm tưởng đấy-Lầm tưởng gì ? -Anh mỉm cười hỏi-Lầm tưởng rằng người anh này thích tôi-An An chọc nhẹ vào má lúm đồng tiền của anhAnh bắt lấy tay cô, giữ không để cô rút lại-Nếu là thật thì em tính sao?-Ánh mắt thâm tình của anh khiến tim cô hẫng đi một nhịp.

Bất giác như trở về tuổi thanh xuân khi cô thiếu nữ ấy luôn đỏ mặt khi chạm phải ánh mắt của anh.

Phải rồi, mối tình đơn phương của cô là anh mà.

An An chợt tỉnh, lấy lại bình tĩnh rút tay ra, nở nụ cười chua xót:-Nhưng anh cành cao quá tôi đây với không tới.

Có lẽ tôi nên về thôi.


Công việc cần bàn cứ gửi email cho tôi là được.

Tạm biệt.

Chúc anh ngủ ngon.-An An rời đi mà không kịp nghe câu anh thốt ra trong lặng lẽ:-Nhưng tôi thích em mất rồi thì phải làm sao?-Anh nhìn cô rời đi, không dám đuổi theo vì anh sợ nếu anh nói ra mọi thứ từ trước đến nay sẽ kết thúc mất.

Bỗng anh nhận ra tiếng bước chân nhẹ nhàng tới gần.

Anh mỉm cười đợi “người lạ” tiến đến-Hú hồn chưa?-Hạo Hiên bất ngờ xuất hiện-Không bất ngờ lắm.

Lớn rồi mà còn chơi trò trẻ con vậy sao-Anh Tú đáp-Kĩ thuật di chuyển không tiếng động này của em chỉ có Hạ gia nhà anh mới phát hiện được thôi.-Hạo Hiên ngồi cạnh, thất vọng nói-Quà vừa ý chứ ?-Tất nhiên là rất vừa ý.

Phải nói là anh rể chọn quà rất có thành ý đó nha.

Đáng tiếc chị em sắc bén trong mọi việc mà người thích mình ngay bên cạnh lại không nhận ra.-Hạo Hiên vỗ vai Anh Tú nói-Có lẽ là cô ấy không dám tin một người đào hoa như anh thôi-Anh Tú cười cay đắng-Thế mới nói đừng tạo nghiệp nhiều quá.


Giờ khổ đau trong chính tình cảm của mình.-Cẩn thận không Dương thiếu gia cũng chìm trong kiếp đau khổ của tình yêu đấy -Anh Tú trêu chọc nói-Chắc chắn sẽ không đâu-Hạo Hiên mạnh miệng trả lời(-Cái đó thì chưa chắc -Tác giả cười nham hiểm )* * * * *-Chị ơi! Đại tỷ ơi! Dậy đi có biến kìa-Anna sốt sắng gõ cửa phòng Hạ Nhiên-Chị mới ngủ được có 3 tiếng thôi đấy-Hạ Nhiên bừng tỉnh ngái ngủ trả lời-Bây giờ mới có 6 rưỡi sáng mà cô nương-Nhìn ra cửa sổ đi đại tỷ! Xem em hay chị là người khẩn trương hơn đây.Hạ Nhiên ngồi dậy, tiến về phía cửa sổ, nửa tỉnh nửa mơ nhìn xuống dưới.

Cô dụi mắt thêm lần nữa để nhìn rõ cảnh tưởng phía dưới nhà.

Brian đang đứng bên cạnh chiếc xe Bugatti bỗng ngẩng đầu nhìn lên, thấy cô liền mỉm cười.

Cô vội vàng kéo rèm rồi hốt hoảng mở cửa phòng.-Xem ra Hạ bang chủ gặp phải cao thủ tình trường rồi-Anna trêu chọc khi thấy Hạ Nhiên tất bật chuẩn bị.20 phút sau, Hạ Nhiên vội vàng ra khỏi nhà.

Đằng sau là tiếng đùa cợt của Anna:-Bang chủ ơi, không định ăn sáng với em à?-Không ăn!-Hạ Nhiên đáp lại, thầm thêm một lý do để Anna sang châu Phi chơi với tê giácCô trông thấy anh trong bộ đồ áo sơ mi trắng, quần Tây tuy đơn giản nhưng với khuôn mặt của anh thì khiến bao cô gái phải say đắm-“Đây là lụa đẹp vè người chứ người đẹp vì lụa cái nỗi gì”-Cô thầm cảm thán, trấn an trái tim đang loạn nhịp rồi tiến đến chỗ anh.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận