Lỡ Bước


Sau khi kết thúc, hai người rửa ráy sơ qua một lượt.

Trần Phóng mặc quần mình vào rồi bế Từ Ngộ ra khỏi phòng tắm.

Cũng may là rèm cửa phòng khách đã được kéo lại khi anh đi ra ngoài lấy bao lần đầu tiên, nếu không với khoảng cách giữa những căn nhà cũ, có thể sẽ bị nhà hàng xóm nhìn thấy gì đó.
Nhưng chuyện vừa rồi cũng đã làm ướt băng gạc trên chân, ướt nhẹp dính sát vào đùi.
“Tháo ra thay lại lần nữa đi.” Trần Phóng thả cô xuống giường, ngồi ở mép giường gác chân cô lên người mình, cúi người tháo băng gạc.
Từ Ngộ ngay lập tức rút chân về, cô không thể để Trần Phóng nhìn thấy vết thương rõ ràng là do bị dao đâm ở trên đùi được, hôm qua vừa nói dối anh đó là do bị ngã trong phòng vệ sinh.
Từ Ngộ nói: “Không cần đâu, buổi tối mình tự thay.”
Trần Phóng không lên tiếng, đôi mắt đen nhánh nhìn về phía cô.
“Trông xấu lắm…” Cô giải thích.
Trần Phóng hơi bối rối.

Nghĩ đến lần trước cô hỏi anh về vấn đề xấu hay đẹp, Từ Ngộ để ý đến vẻ ngoài hơn anh tưởng tượng rất nhiều.
Anh không biết ứng phó với một vấn đề như vậy ra sao, dù gì phản ứng lần đó của cô cũng đã để lại cho anh ấn tượng sâu sắc.

Ngẫm nghĩ một chút, Trần Phóng chỉ nói một câu khô khan rằng: “Không xấu đâu.”
Nhưng Từ Ngộ vẫn không chịu.
“Mình cảm thấy rất xấu.” Cô tủi thân nói.

“Có cô gái nào chịu để cho người mình thích nhìn thấy dáng vẻ xấu xí của mình đâu cơ chứ.”
“…”
Giọng nói êm dịu quanh quẩn bên tai, tim Trần Phóng loạn nhịp, anh lặng lẽ rút tay mình về.
“Vậy tối cậu nhớ phải thay đó nhé.”
“Mình biết rồi.” Từ Ngộ nháy mắt mấy cái.

“Sắc trời không còn sớm nữa, cậu mau về nhà đi, có lẽ bố mẹ mình cũng sắp về rồi đó.” Cô thúc giục.
Trần Phóng lại bị bóp nghẹt bởi những lời của cô.
“… Ừ.” Giọng thiếu niên nghe có vẻ hơi trầm.
Anh lẳng lặng mặc quần áo xong, sau đó cúi đầu, liếc nhìn Từ Ngộ: “Cậu… người không khỏe thì đừng có chạy lung tung.”
“Mình biết rồi.” Nhớ đến chuyện gì đó, Từ Ngộ lấy chiếc điện thoại nơi tủ đầu giường.

“Cậu cho mình số điện thoại đi? Được chứ?”
Trần Phóng vươn tay cầm lấy, nhập vào một dãy số.
“Khi nào thì đi học lại?” Anh đột nhiên hỏi.
Từ Ngộ đáp, không chút nghĩ ngợi: “Ngày mai.”
“Chân khỏe rồi sao?” Trần Phóng nhíu mày.
“Chưa.” Từ Ngộ trả lời.

“Nhưng mình đã nghỉ rất lâu rồi, không thể trì hoãn việc học tập được.”

Trần Phóng ngẫm nghĩ một chút rồi nói: “Ngày mai tôi sẽ đợi cậu ở chỗ vạch sang đường.”
“Cậu muốn cùng mình đi đến trường à?” Từ Ngộ cười tít mắt.

“Nhưng mà bình thường mình đến sớm lắm đó, cậu… Có được không?”
Tuy hỏi như vậy nhưng trong lòng cô lại rất rõ ràng, Trần Phóng anh không đi trễ đã là tốt lắm rồi.
Buổi chiều hôm nay Trần Phóng đã bị cô nghi ngờ đến hai lần.

Nghe Từ Ngộ hỏi như vậy, anh nghiến răng nói: “Được.

Mấy giờ?”
“Chắc là sáu giờ rưỡi mình sẽ ra khỏi nhà đó.” Từ Ngộ ngẫm nghĩ một chút.

“Tốt hơn hết cậu đừng đợi mình ở chỗ vạch sang đường kia, bọn mình gặp nhau ở đầu hẻm đi, mình sợ chỗ vạch sang đường gần nhà quá sẽ bị bố mẹ mình thấy.”
Trần Phóng gật đầu.
_____
Sau khi tiễn Trần Phóng về rồi, Từ Ngộ nằm trên chiếc giường lộn xộn.

Khi cả căn phòng chỉ còn lại hơi thở của một mình mình, suy nghĩ của cô mới dần trầm tĩnh lại, từ từ nghĩ đến vấn đề mình muốn suy tính.
Hỏi cô có hối hận không? Có lẽ là một chút.

Bởi vì lần đầu tiên cứ thế kết thúc trong vội vàng, thậm chí là chẳng vui vẻ gì cho cam.

Dẫu sao cô cũng đã từng tưởng tượng, rằng một ngày nào đó sau này, cô sẽ nằm trong một căn phòng hoàn toàn thuộc về mình, trần trụi tiếp xúc da thịt với người mình thích nhất khi đó.
Tình dục nên nảy sinh từ đam mê, đó là những gì cô từng mong muốn.

Chỉ là ước muốn này không bao giờ có thể thực hiện được.
Nhưng cũng không sao cả.

Từ Ngộ không muốn buồn phiền sầu muộn vì những chuyện nhỏ nhặt này.

Mặc dù cô có thất vọng, nhưng cũng có cảm giác vui sướng – vui sướng khi trả thù.

Cô nhớ lại tất cả những điều Diệp Tinh đã dạy dỗ mình trước đây, chẳng hạn như những luận điệu hoang đường đáng xấu hổ, những lời chỉ trích công kích về ngoại hình, thậm chí ngay cả các sắc tố đen tích tụ trên chân do trước đây cô quá béo cũng sẽ khiến bà càm ràm rất lâu.
Từ Ngộ cảm thấy, lúc Diệp Tinh nói đến những chuyện này, bà hoàn toàn không hề nghĩ đến việc cô cũng cảm thấy xấu hổ như một đứa con gái.

Diệp Tinh có thể ỷ vào việc mình là mẹ mà thản nhiên chỉ trích mọi điểm không hoàn hảo của con gái mình, như thể những thứ đó chính là nguyên tội [1] của cuộc đời cô vậy.
[1] Theo Thiên Chúa Giáo, “Nguyên tội” có nghĩa là “tội căn gốc”, là tội lỗi khởi nguồn của con người.
Nhưng rõ ràng cơ thể cô là do Diệp Tinh ban cho, cô lại chẳng thể lựa chọn gien cho chính bản thân mình, thậm chí ngay cả việc lựa chọn có muốn đến với thế giới này không cô cũng không thể làm được.
Diệp Tinh nói với cô rằng, mất trinh rồi thì sau khi kết hôn sẽ bị người ta ghét bỏ.

Nhưng Từ Ngộ không muốn bản thân mình bị lựa chọn như một món hàng, bị chia ra làm ba, sáu, chín…

Trước khi trở thành một người đàn ông, một người phụ nữ và đủ loại thân phận khác, con người cũng chỉ là một cá thể, một con người bình đẳng.

Cái vô giá của con người nằm ở linh hồn độc nhất của họ.

Tại sao mập, gầy, xấu, đẹp, xử nam, xử nữ - những thứ này lại trở thành tiêu chuẩn để so sánh giá trị của một con người?
Đó không phải là những quy tắc phải tuân theo, mà là ác ý, ác ý của loài người với phụ nữ, thậm chí còn là ác ý của rất nhiều phụ nữ đối với đồng loại của mình.
Chẳng lẽ cứ giữ gìn trinh tiết như một vị thánh nữ thì thế giới sẽ trở nên tốt đẹp hơn ư?
Tư tưởng nổi loạn của Từ Ngộ đã được sinh ra từ “những lời vũ nhục” lặp đi lặp lại của Diệp Tinh.

Có thể Diệp Tinh không cảm thấy cách giáo dục của mình là vũ nhục, nhưng nó quả thật nó đã tạo thành những tổn thương cho Từ Ngộ.

Không phải tất cả những suy nghĩ tự cho mình là đúng đều nên được chấp nhận, như vậy mới thật đúng là ngu xuẩn và tệ hại.
Từ Ngộ muốn Diệp Tinh thấy cô trái ngược với bà như thế nào – Con không phải xử nữ, nhưng cuộc sống của con không nhất thiết phải tồi tệ hơn của mẹ.

Ít nhất thì con có thể kiểm soát và tận hưởng cơ thể mình, con sẽ không trở thành một kẻ đáng thương phải ký thác mọi hy vọng mong muốn của mình lên người người khác.
Lần trả thù này từ con cái không chỉ nhắm vào Từ Thịnh Lâm và Tần Úc, mà cũng nhắm vào Diệp Tinh.
Tất cả tạo nên cô, tất cả hủy diệt cô.
____
Vào tháng chín, trời càng lúc càng tối nhanh.

Từ Ngộ ở nhà một mình, không ăn cơm tối, cũng chẳng có tâm trạng học bài.

Cô dọn dẹp căn phòng sạch sẽ trước khi màn đêm buông xuống, ít nhất thì bây giờ cô vẫn tạm thời sống ở chỗ này, đây là nơi trú ẩn tạm thời của Từ Ngộ, cũng là không gian an toàn cuối cùng của cô.
Từ Ngộ thay một bộ ga giường khác, bánh kem chưa ăn hết nơi bàn cạnh giường cũng bị bỏ thùng rác.

Túi rác có hai cái bao cao su vừa rồi đã được Trần Phóng cầm đi vứt, bây giờ trong túi rác này chỉ có chiếc bánh kem nát không nhìn ra được hình dạng ban đầu.

Từ Ngộ vẫn đi xuống lầu một chuyến, ném chúng vào thùng rác lớn màu xanh lá cây ở tầng dưới.
Trong phòng rốt cuộc chỉ còn lại hơi thở của chính mình, điều này làm cho Từ Ngộ cảm thấy thư thái.
Cô lấy điện thoại di động ra, gọi đến số vừa lưu.
“Trần Phóng.”
Sau khi Trần Phóng trở về, trong nhà vẫn trống không chẳng có ai cả.

Trần Nam và Tần Úc đều không có ở nhà.

Mấy ngày này anh đã quen rồi, nhưng hôm nay lại đột nhiên cảm thấy hơi khó chịu.
Trần Phóng nhận được điện thoại của Từ Ngộ lúc đang chơi game.

Anh bật loa ngoài, vừa chơi game vừa trả lời Từ Ngộ: “Sao thế?”

“Cậu ăn cơm chưa?” Ở đầu dây bên kia, Từ Ngộ nhỏ giọng hỏi Trần Phóng.
Bầu không khí trống rỗng trong phòng dường như tan đi một chút, giọng điệu của Trần Phóng dịu dàng đến mức chính bản thân anh cũng chưa nhận ra: “Tôi ăn rồi.”
“Ồ…” Từ Ngộ muốn hỏi rồi lại thôi.

“Vậy bây giờ cậu đang làm gì thế?”
“Chơi game.” Anh đáp.

Nghe ra được cô có chuyện muốn nói, chuyển động của những ngón tay dần chậm lại: “Sao thế?”
Anh nghe thấy một tiếng cười rất nhạt truyền đến từ điện thoại, tiếp theo đó là giọng cô: “Không có gì, chỉ là muốn hỏi cậu đang làm gì thôi.”
Trần Phóng cụp mắt, không biết trả lời làm sao.
“Trần Phóng…” Cô lại gọi tên anh.
“Ừ.”
“Mình… Vẫn còn hơi đau.” Cô đang làm nũng, giọng nói mềm mại nhẹ nhàng xuyên qua sóng điện thoại làm rối loạn lỗ tai anh.
Động tác của Trần Phóng hoàn toàn dừng lại.

Anh thoát khỏi game đang chơi, tập trung nói chuyện điện thoại với cô.
Trong tình huống này… Phải nói lời xin lỗi sao?
Trần Phóng nhíu mày.
“Đã thay băng gạc trên đùi chưa?” Anh bỗng hỏi.
“Thay rồi.”
Bầu không khí thoáng chốc trở nên trầm mặc.
“Ngày mai…” Lời còn chưa nói hết, điện thoại đã bị cúp.
Trần Phóng ngẩn người nhìn màn hình điện thoại tối thui, một lúc sau, anh cầm lấy chìa khóa, đi ra ngoài.
Có lẽ là vì luôn phải nghe bố mẹ cãi vã quanh năm suốt tháng nên Từ Ngộ rất nhạy cảm với âm thanh.

Nghe thấy tiếng chìa khóa mở cửa truyền đến, cô ngay lập tức cúp điện thoại.
Cô ngồi lại bàn học, lấy ra một cuốn sách bài tập rồi giả vờ như đang học.
Ngay sau đó, Diệp Tinh mở cửa phòng cô ra – đó là việc đầu tiên bà làm khi về đến nhà, Từ Thịnh Lâm cũng theo ngay sau đó.
Bởi vì chuyện đêm hôm đó, bọn họ đối với Từ Ngộ vẫn có chút cẩn trọng dè dặt.

Từ Thịnh Lâm thậm chí còn không dám lên tiếng, lặng lẽ đứng ở cửa theo Diệp Tinh, mắt lại nhìn con gái trong phòng.
Từ Ngộ ngồi đưa lưng về phía hai người họ.

Cô cảm thấy có chút sảng khoái với bầu không khí này, không hề thấy áy náy.
Nhưng cô không biết được liệu bố mẹ mình có cảm thấy tội lỗi trong lòng hay không.
“Con đang học à?” Diệp Tinh bước đến hỏi cô.
“Vâng.” Từ Ngộ đáp, không hề ngẩng đầu lên.
“… Vậy con học đi.” Đây là lần đầu tiên Diệp Tinh đối mặt với cô một cách lúng túng như thế.
“Mẹ.” Từ Ngộ đột nhiên gọi bà lại.
Diệp Tinh lập tức quay trở về, giọng điệu vui mừng: “Sao thế con?”
“Ông ngoại có khỏe lên chưa?” Từ Ngộ hỏi.
Mấy ngày nay ông ngoại lại phải nhập viện vì bệnh cũ.

Chân Từ Ngộ bị thương, cô sợ ông cụ lo lắng nên không dám đi thăm, nhưng Diệp Tinh và Từ Thịnh Lâm thì túc trực bên giường bệnh suốt.
Bọn họ cũng là có ý tránh mặt Từ Ngộ, bởi vì tâm trạng cô đang kích động, mấy ngày này chẳng chịu gặp ai, chỉ khi ở một mình mới có thể bình tĩnh lại.
“Tốt hơn nhiều rồi, ngày mai sẽ xuất viện.” Diệp Tinh đáp.
Từ Ngộ gật đầu, “Ừm” một tiếng.

Sau khi bố mẹ rời đi rồi, Từ Ngộ mới lấy điện thoại từ trong ngăn kéo ra.

Cô không gọi lại cho Trần Phóng mà chỉ gửi một tin nhắn.
[Vừa rồi mẹ mình tìm mình có việc, mình sợ bị mẹ phát hiện nên mới cúp điện thoại, cậu đừng giận mình nhé]
Năm phút trôi qua, cô vẫn không nhận được bất kỳ hồi âm nào.

Từ Ngộ suy nghĩ một lúc, lại gửi qua một icon “Khóc” nữa.
[Trần Phóng?]
[Cậu đang làm gì vậy?]
[Cậu giận hả?]
[Anh Phóng?]
[T^T]
______
Bước ra khỏi tiệm thuốc, Trần Phóng mới nhìn thấy mấy tin nhắn liên tiếp trên điện thoại.

Tin nhắn cuối cùng khiến anh bỗng chốc không thể kìm được nụ cười trên môi, dường như có thể tưởng tượng ra được dáng vẻ Từ Ngộ vểnh môi giả khóc.
Tâm trạng anh đột nhiên sáng sủa như ánh trăng đêm nay vậy.
Từ Ngộ đợi rất lâu mới nhận được hồi âm của Trần Phóng:
[Có thể ra ngoài không?]
Biểu cảm cô cứng lại.
[Không được đâu, bố mẹ mình đang ở nhà]
Trần Phóng nói:
[Tôi mua thuốc, treo ở cửa cho cậu]
Thuốc sao?
Từ Ngộ nhíu mày, cô nhớ đến những lời mình vừa nói vì cố tình muốn trêu chọc anh, chẳng lẽ là thuốc để bôi nơi đó? Anh lại đến đây từ lúc nào cơ chứ?
Lắng tai nghe động tĩnh phòng bên cạnh, mượn cớ đi vệ sinh, cô lặng lẽ mở cửa nhà.
Từ Ngộ thò tay ra, sờ thấy chiếc túi nilon đang treo trên tay nắm cửa.

Nhưng trong hành lang quá tối, cô không thấy bóng người.
“Trần Phóng.” Trong bóng tối, Từ Ngộ khẽ gọi.
Phía dưới cầu thang truyền đến một tiếng động nhỏ.

Từ Ngộ đợi một lúc, nương theo ánh đèn phòng khách, cô trông thấy Trần Phóng đang đi lên.
“Đi vào đi.” Trần Phóng nhìn cô, nói.
“Ừ.” Vẻ ngạc nhiên trên mặt Từ Ngộ vẫn chưa hoàn toàn rút đi hết, cô đột nhiên bước ra một bước nhỏ, đến gần cơ thể Trần Phóng.
Trong hành lang tối đen, Từ Ngộ bước ra khỏi cửa, đặt một nụ hôn nhẹ lên mặt anh.
“Cảm ơn cậu.”
Nói xong cô mới đi vào trong nhà, đóng cửa lại một lần nữa.
Trong phòng, dường như nghe thấy một vài tiếng động, Diệp Tinh đi ra khỏi phòng, gọi Từ Ngộ: “Tiểu Ngộ? Con đi ra ngoài à?”
Từ Ngộ lập tức cầm đồ, lách mình trốn vào trong nhà vệ sinh.
“Không có.” Đứng trong nhà vệ sinh, Từ Ngộ đáp.
“Mẹ nghe nhầm à…” Giọng Diệp Tinh dần nhỏ đi.
Từ Ngộ trốn trong phòng vệ sinh một lúc, mãi đến khi âm thanh bên ngoài hoàn toàn biến mất, cô mới thở phào một hơi.
Từ Ngộ nhìn bịch nilon trong tay, vẻ mặt hơi phức tạp.
Trong túi có vài loại thuốc mỡ dùng để bôi vết thương ngoài, nhưng nhất định là không thể dùng ở nơi riêng tư được, cô cũng không có ý định dùng.
Chỉ có điều, cô không thể nào tưởng tượng được Trần Phóng đã đi mua những loại thuốc mỡ này như thế nào…


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui