Chiều chủ nhật, Chu Tư Tư hẹn Từ Ngộ ra một quán cà phê bên cạnh sân vận động để học.
Chu Tư Tư mang một đống sách bài tập toán đến nhờ Từ Ngộ dạy kèm.
Khác với anh trai mình, cô ấy học ban xã hội.
Tuy lúc chia ban đã né được mấy môn tự nhiên (Lý – Hóa – Sinh) mà mình không giỏi, nhưng vẫn còn một môn Toán này khiến cô ấy đau đầu.
Chu Tư Tư lại không thích nhờ Chu Tư Diễn dạy mình học cho lắm.
Mặc dù Chu Tư Diễn được các cô gái ở trường mệnh danh là “Hoàng tử bé”, nhưng ở nhà, có vẻ như bản chất hai anh em không hợp nhau, lúc nào cũng cãi nhau nhí nhố, không thể nào học chung với nhau được.
Hai cô gái ngồi ở quán cà phê cả buổi chiều, gần đến giờ cơm tối thì cuối cùng Chu Tư Tư mới có thể thoát khỏi biển khổ mang tên Toán học.
Từ Ngộ cũng buông bài kiểm tra Hóa trên tay xuống, hỏi cô ấy: “Sao rồi? Bây giờ đầu óc đã rõ ràng hơn chưa?”
Chu Tư Tư gõ gõ đầu: “Ừm, làm nhiều đề như vậy hình như cũng hiểu ra một chút rồi.
Có điều…”
“Có điều sao?”
“Làm Toán mau đói ghê.”
Từ Ngộ ngẩn người, bật cười.
Chu Tư Tư kéo tay cô, bảo: “Chúng ta ra ngoài ăn đi? Ở chỗ Tháp Chuông bên kia có một quán ăn Nhật, nghe nói ngon lắm ấy!”
Từ Ngộ thoáng chốc do dự.
Hôm nay Từ Thịnh Lâm và Diệp Tinh đều ở nhà, cô thật sự rất muốn trở về.
Từ Ngộ suy nghĩ một chút rồi nói: “Để mình gọi điện cho mẹ mình cái đã.”
Cô cầm điện thoại đi ra ngoài quán gọi cho Diệp Tinh, không ngờ rằng thái độ của Diệp Tinh lại tốt đến quái lạ, sau khi biết cô đi cùng Chu Tư Tư còn hỏi cô có còn đủ tiền hay không nữa.
Diệp Cảnh ở đầu bên kia điện thoại cũng đang vừa đi giày vừa nói với Từ Ngộ: “Mẹ cũng đang chuẩn bị sang nhà dì cả ăn cơm đây, buổi tối con về nhà cẩn thận đấy.”
Từ Ngộ giật mình, cau mày hỏi: “Buổi tối mẹ không ăn cơm ở nhà sao? Bố đâu?”
“Chú hai con mời bố ăn tối, con cũng đi ăn một bữa thật ngon với Tư Tư đi, mẹ cho tiền.” Diệp Tinh đáp.
Cúp điện thoại xong, Từ Ngộ lờ mờ có chút cáu kỉnh.
Bây giờ thần kinh cô sắp trở nên nhạy cảm, lần nào Từ Thịnh Lâm đi ăn ở ngoài về, ông ta đều say khướt rồi cãi nhau với Diệp Tinh.
Vậy nên chỉ cần ông ta ra ngoài ăn, trái tim Từ Ngộ sẽ bất an lo sợ, lo lắng không biết sẽ xảy ra chuyện gì.
Nhưng lần này cô không thể làm gì được.
Từ Ngộ nhét điện thoại vào túi, nhìn vào quán cà phê qua cửa sổ kính.
Chu Tư Tư đang nhìn cô đầy mong đợi.
Từ Ngộ mím môi, vô thức đáp lại bằng một nụ cười.
Cô mới vừa nhấc chân chuẩn bị đi vào thì vai bỗng bị vỗ một cái.
Từ Ngộ quay đầu lại nhìn, người vỗ vai cô là Chu Tư Diễn, Trần Phóng đứng bên cạnh.
Hai chàng trai đều mặc áo thi đấu, Trần Phóng còn ôm một quả bóng rổ trong tay.
“Vừa rồi tôi chơi bóng ở sân vận động với bạn, xong nghe Tư Tư nói bọn cậu cũng ở gần đây.” Chu Tư Diễn mỉm cười.
“Đúng rồi, đây là Trần Phóng, lần trước cậu đã gặp rồi.”
Từ Ngộ và Trần Phóng liếc nhìn nhau, nụ cười của cô còn chưa kịp thu lại, Từ Ngộ tiện thể nói với anh một tiếng “chào”, cũng không đề cập đến chuyện hai người đã quen nhau từ trước.
“Đi vào trước đi, Tư Tư còn đang đợi đó.” Cô nói.
Chu Tư Diễn gật đầu, đi song song với Từ Ngộ ở phía trước, Trần Phóng thụt lại phía sau bọn họ một khoảng.
Thiếu niên mới vừa vận động xong, huyết dịch hãy còn nóng hôi hổi, hơi nóng bốc ra từ cơ thể phả vào trên da thịt Từ Ngộ.
Một cách vô cùng lịch thiệp, Chu Tư Diễn giúp cô kéo cửa kính, đồng thời không quên quay đầu lại gọi Trần Phóng: “A Phóng, nhanh lên nào!”
Tốc độ của Trần Phóng không thay đổi, nhưng ánh mắt lại rơi vào bóng lưng Từ Ngộ.
Bước vào trong tiệm, Từ Ngộ dẫn bọn họ đến chỗ ngồi vừa rồi.
Cô nhanh chóng thu dọn sách bài tập, kéo Chu Tư Tư ngồi xuống bên cạnh mình, nhường vị trí đối diện cho hai chàng trai.
Nhưng Chu Tư Diễn lại đứng bên cạnh hàng ghế dài, đợi cho Trần Phóng ngồi vào bên trong trước, sau đó mình mới ngồi ở phía bên ngoài.
“Lau mồ hôi đi.” Từ Ngộ đẩy khăn giấy trên bàn về phía đối diện.
Chu Tư Diễn nở một nụ cười xán lạn: “Cảm ơn cậu.” Sau đó tiện tay lấy một miếng khăn giấy cho Trần Phóng.
“Bọn cậu chơi bóng xong rồi à?” Chu Tư Tư nhìn về phía Trần Phóng.
Trần Phóng đáp “ừm” một tiếng.
“Hai người thì sao?” Chu Tư Diễn hỏi hai cô gái đối diện.
“Học xong rồi hả?”
Chu Tư Tư gật đầu: “Vừa rồi em và Từ Ngộ chuẩn bị đi ăn.” Cô ấy quay đầu nhìn về phía Từ Ngộ.
“Mẹ cậu nói sao?”
Từ Ngộ gật đầu: “Được.
Trùng hợp là tối nay bố mẹ mình cũng ra ngoài ăn.”
“Tuyệt!” Dáng vẻ lúc cười lên của Chu Tư Tư trông rất giống Chu Tư Diễn.
Không chỉ mỗi nụ cười mà tính cách của cặp song sinh này cũng vô cùng tươi sáng và hướng ngoại.
Chu Tư Tư nói với hai chàng trai: “Bọn mình chuẩn bị đi ăn sushi, hai người đi cùng không?”
Chu Tư Diễn đáp: “Anh đi được.
A Phóng, cậu thì sao?”
Trần Phóng liếc mắt nhìn gói khăn giấy mà Chu Tư Diễn vừa cầm, nói: “Đi.”
“Vậy để mình gọi điện về nhà.” Chu Tư Diễn cầm điện thoại di động lên.”
Mặc dù cách giáo dục của nhà họ Chu rất thoáng, nhưng con cái vẫn phải gọi điện báo một tiếng nếu không thể về nhà ăn cơm.
Từ Ngộ nhìn Chu Tư Diễn đứng dậy đi ra ngoài gọi điện thoại, như có điều suy nghĩ, cô hỏi Trần Phóng: “Cậu có muốn gọi về báo người nhà một tiếng không? Nhỡ đâu bố mẹ cậu đang đợi cậu về ăn cơm thì sao?”
Giọng điệu của cô vô cùng bình thường, Chu Tư Tư bên cạnh đang thu dọn đồ dùng cá nhân cũng không cảm thấy có điểm nào không đúng.
Thế nhưng Trần Phóng lại ngẩng đầu lên nhìn cô một cái.
“Không cần.” Anh dời mắt đi.
Từ Ngộ nhíu mày một cái rất khẽ.
Nếu Trần Phóng gọi điện thoại hỏi, cô còn có thể đoán thử xem người phụ nữ kia có ở nhà hay không, từ đó suy đoán liệu bố cô có thật sự đi ra ngoài đi ăn với chú hai hay là giả.
Sau khi trải qua nhiều chuyện như thế, sự tin tưởng của Từ Ngộ với bố mình gần như đã là con số không.
_______
Quán sushi nằm cách đó không xa lắm, hoặc có lẽ là thị trấn này cũng chẳng lớn gì, bốn người đi bộ từ tiệm cà phê mười phút là đã đến nơi.
Cách bài trí của quán ăn rất tao nhã, có một cây đào giả và hòn non bộ trong góc.
Chu Tư Tư liếc mắt một cái đã chọn ngay vị trí gần cửa sổ tầng hai – bên cạnh cửa sổ có đặt một chiếc thuyền hoa nhỏ bằng gỗ.
Những món đồ vật tinh tế có thể khiến cho người ta dễ chịu hơn, Từ Ngộ cũng không phải ngoại lệ.
Bốn người chọn một vài món sushi và cơm cuộn trong thực đơn, cuối cùng đến mục đồ uống, Chu Tư Tư bỗng nói: “Ôi chỗ này có rượu sake nè! Mình chưa uống bao giờ, hay là… Chúng ta thử xem sao nhé?”
Chu Tư Diễn là người đầu tiên lên tiếng phản đối: “Không được!”
Vốn Chu Tư Tư cũng không thật sự muốn uống, cô ấy chỉ nói bâng quơ mà thôi, nào ngờ thái độ của Chu Tư Diễn lại quá cứng rắn, khiến cô ấy có chút không vui.
Chu Tư Tư lập tức đáp trả: “Tại sao? Anh đừng có tưởng là em không biết, anh và Trần Phóng lén đi ra ngoài uống rượu biết bao nhiêu lần rồi!”
Ngại Từ Ngộ và Trần Phóng ở đây, Chu Tư Diễn chỉ có thể trừng mắt nhìn cô ấy: “Anh là anh trai em, anh nói không được là không được.”
Mắt thấy hai anh em sắp cãi nhau, Trần Phóng im lặng chẳng nói chẳng rằng, Từ Ngộ chỉ có thể đứng ra kéo tay Chu Tư Tư, nói: “Ngày mai còn phải đi học, hôm nay bọn mình đừng uống có được không nào?”
Những lời khuyên bảo này Chu Tư Tư nghe vào tai được, nhưng cô ấy vẫn quay sang làm mặt xấu với anh trai mình.
Từ Ngộ vỗ vỗ mu bàn tay Chu Tư Tư, nói khẽ vào tai cô ấy: “Uống rượu sẽ bị đau đầu, đợi thi đại học xong rồi bọn mình lại đi chơi, uống thỏa thích.”
Cảm xúc của Chu Tư Tư đến cũng nhanh mà đi cũng nhanh.
Nghe Từ Ngộ nói vậy, cô ấy đột nhiên bật cười, đôi mắt cong cong, đáp: “Được.”
Trong lòng, Chu Tư Tư lại thêm một việc vào danh sách “Những việc cần làm sau khi thi đại học”: Đi uống rượu với Từ Ngộ.
Chỉ còn chưa đầy một năm nữa, cô ấy đã không thể nào chờ đợi hơn, giống như tất cả học sinh cuối cấp – vừa sợ sệt lại chờ mong ngày ấy đến.
Hai cô gái ngồi đối diện thì thầm nói chuyện, Chu Tư Diễn và Trần Phóng gọi xong đồ uống và món tráng miệng rồi trả menu lại cho phục vụ, ngồi yên quan sát các cô gái.
Chẳng biết đang nói chuyện gì mà cả hai người đều cười rất vui vẻ, điểm thêm vẻ tươi xinh cho vẻ ngoài vốn đã xinh đẹp.
Có lẽ là vì vẻ ngoài nổi bật của cả bốn người, hoặc cũng có thể là vì hơi thở thanh xuân của bọn họ, khách xung quanh không khỏi liếc mắt nhìn bọn họ thêm vài lần, cười lây theo.
“Trẻ tuổi tuyệt thật đấy.” Có người ở bên cạnh nói khẽ.
Những hạt bọt khí chìm xuống dưới, va chạm với nước có ga bên trong chai, tạo ra âm thanh “xì xì”.
Chu Tư Tư giơ chai nước ngọt của mình lên, đề nghị mọi người cùng nâng ly – cảm giác nghi thức nhỏ bé này sẽ khiến cho cô ấy rất vui vẻ.
“Đợi thi đại học xong rồi, bọn mình lại đi ăn một bữa đã đời nhé.
Chu Tư Diễn, anh đừng hòng cản em!” Bởi vì cực kỳ phấn khởi, hai bên má cô ấy đều ửng hồng.
Nghe vậy, Chu Tư Diễn bất lực liếc mắt nhìn cô ấy: “Được, thi đại học xong anh chả thèm quản em.”
Từ Ngộ bị chọc cười bởi màn cãi vã của hai anh em, cô cũng góp lời: “Đã nâng ly rồi, có phải chúng ta nên nói gì đó không?”
“Vậy thì mong thành tích tiến bộ, thi cử suôn sẻ!” Chu Tư Diễn giơ chai nước ngọt lên giữa, tay kia khoác vai Trần Phóng: “A Phóng, bọn mình hãy cùng nhau học đại học nhé.”
Trần Phóng thoáng sững sờ, đối mặt với ánh mắt không thể nào nghiêm túc hơn của Chu Tư Diễn.
Anh im lặng, cầm chai nước ngọt lên, đụng nhẹ vào chai trong tay Chu Tư Diễn, đáp: “Được.”
Cái chạm giữa hai chai thủy tinh khiến thế giới màu đen xuất hiện vết nứt, linh hồn vốn suốt ngày tù túng như nước đọng cuối cùng cũng trở nên sinh động.
Nhờ những người bạn chân thành và trẻ tuổi này đây, thoáng chốc anh đã quên đi được người mang đến cho mình sinh mệnh và cả nỗi đau khổ tột cùng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...