Ngay sau đó, những người vệ sĩ áo đen hướng về Lâm Ngọc Nhi mà bao vây, bọn họ so với Lâm Ngọc Nhi càng trấn định hơn, chậm rãi đến gần bà già đang chui đầu vào lưới, vây quanh bà ta.
Lâm Ngọc Nhi thì nhìn xung quanh, cũng như đợi người lại đây cứu mình, sau đó bỗng nhiên xoay người bỏ chạy, nhanh chóng chạy vọt vào trong biệt thự, cướp lất lợi thế bùa hộ mệnh cuối cùng của mình.
Tiểu bảo bảo ngồi trong xe nôi vung cánh tay nhỏ bé, đôi mắt to sáng chớp chớp, miệng nhỏ chúm chím, thân mình sôi nổi, căn bản không biết người lớn đang làm chuyện gì!
Đối với một đứa trẻ như cậu bé, những người lớn trước mặt đang chơi trốn tìm, chọc cậu bé cười to, tâm tình tốt!
Hơn nữa bà già có khuôn mặt hung thần ác sát đang hung hăng hướng về đây, chẳng những không có khiến cho cậu bé sợ hãi, ngược lại còn cảm thấy chơi thật vui, vỗ vỗ tay, "Oa ha ha ~" Mấy ngày nay không ai chơi với cậu, cậu buồn muốn chết.
Lâm Ngọc Nhi thì đang lùi bước về phía sau trước mặt các vệ sĩ áo đen, không cho họ đụng vào người mình, "Tự tôi đi, đừng động vào tôi!"
Nhưng khi bọn họ lịch sự, bà lại xoay người chạy trốn, đẩy ngã tất cả chướng ngại vật, chạy vào sâu bên trong biệt thự!
"Bắt bà ta!" Kể từ đó, các vệ sĩ áo đen không hề khách sáo với bà ta nữa, một bộ phận thì bảo vệ tiểu thiếu gia, một bộ phận thì chạy bọc đánh Lâm Ngọc Nhi, tính ép bà đến ngõ cụt!
Mà bên này, xe Cổ Dư cũng chậm rãi lái về biệt thự.
Cổ Dư mặc lễ phục vội vàng xuống xe, kéo làn váy trắng đi nhanh đến bên này, ôm con ra khỏi xe nôi, "Con!"
Cô sờ sờ đầu con, nghĩ rằng con nhất định bị dọa, đau lòng ôm con, nhưng một lát sau cô lại phát hiện, tiểu tử này dưới tình huống nguy hiểm, thế nhưng lại đang cười khanh khách!
Câu bé vung vẫy cánh tay, mắt to tò mò nhìn về hướng Lâm Ngọc Nhi chạy trốn, nghĩ rằng mọi người chơi trốn tìm cùng mình!
"Chúng ta rời khỏi đây thôi!" Cổ Dư đội mũ cho con, bảo vệ con trong ngực, về tới xe của mình.
Sau hôm nay rời khỏi nơi này, cô cùng con sẽ quay về Mĩ, bỏ lại ân oán cùng mẹ con Lâm Ngọc Nhi tại nơi này.
Tuy rằng không thể tận mắt nhìn thấy Lâm Ngọc Nhi bị thẩm vấn, nhưng cô tin tưởng, nhất định sau này sẽ có người trừng phạt Lâm Ngọc Nhi, khiến Lâm Ngọc Nhi tự nhận hậu quả xấu.
"Đi thôi." Cô bảo tài xế lái xe, không có liếc mắt nhìn lại căn biệt thự màu trắng một cái, ánh mắt nhìn về phìa trước, lấy điện thoại ra gọi cho Đông Húc ở Singapore, "Chuyện bên này đã ổn, anh bên kia thế nào?"
"Hiện anh đang uống trà ở dinh thự của An Đề, chờ em đến đây.
Nhưng mà, hôm nay là ngày em đính hôn cùng Dạ Triệt, chẳng lẽ tiểu cữu không có giữ em lại?" Đông Húc cười nói, tiếng nói hàm chứa bất đắc dĩ, "Vì sao em nhất định kiên trì muốn cùng tiểu cữu đi đến từng bước này? Em làm như vậy tương đương với việc cho tiểu cữu cơ hội, sẽ không chết tâm đâu."
"Chúng ta đừng nói chuyện này nữa." Cổ Dư lấy tay vuốt đầu con, cùng cọ cọ mũi với con, tiếp tục cười nói: "Anh chờ em cùng con đến Singapore, giờ hai mẹ con ra sân bay."
---
Hiện tại càng ngày con càng thân mật cùng cô, thường xuyên ngẩng đầu nhìn cô, nhìn khuôn miệng đóng mở nói chuyện của mẹ, chính mình cũng tập nói, kêu a nha a nha.
"Được." Đông Húc đã trò chuyện xong, chờ mẹ con cô đi qua.
Nhưng mà đang lúc Cổ Dư nói chuyện điện thoại xong ngẩng đầu lên, nhìn ngoài cửa sổ, cô lại phát hiện hướng xe đi không đúng, không phải đến sân bay, mà là đi về Mộ gia!
Vài giờ trước, Mộ Dạ Triệt đi xử lý chuyện Lâm Tiêm Tiêm, Mộ Thanh Vận bị thương cũng được đưa đi bệnh viện, cho nên cô một đường thông suốt về biệt thự đón con, chuẩn bị ra sân bay, hoàn toàn chấm dứt đoạn ân ái này!
Nhưng hiện tại, tài xế rõ ràng nghe theo chỉ đạo của Mộ Dạ Triệt, đưa mẹ con cô về Mộ trạch!
Mộ Dạ Triệt từng nói qua ở buổi lễ đính hôn, đêm nay nhất định phải cùng cô động phòng hoa chúc, nghĩ lại, những lời này là thật!
"Xin lỗi, tiểu thư Jasmine, đây là chỉ đạo của thiếu gia." Tài xế vừa nhìn kính chiếu hậu giải thích với cô, vừa nhấn ga tăng tốc, lái nhanh chiếc xe màu đen về phương hướng Mộ trạch, "Nửa giờ sau, thiếu gia sẽ trở về, mà hành lý của tiểu thư Jasmine, có thể đưa về Mộ gia.
Nơi đó sắp là nhà của tiểu thư cùng tiểu thiếu gia, phòng cũng đã chuẩn bị xong."
"Các người đúng thật rất tích cực." Cổ Dư nheo mắt cười lạnh ùng, ánh mắt nhìn ngoài cửa, đôi cánh tay ôm sát con vào lòng, môi hôn lên trán con.
Vốn dĩ sau khi đính hôn giả xong, cô sẽ kéo hành lý ôm con bay qua Singapore, vali hành lý đều đã đặt ở cốp xe, tất cả đều đã chuẩn bị tốt, nhưng hiện tại Mộ Dạ Triệt đang chặn cô lại, khiến cô không thể không tạm thời đi đến Mộ trạch trước.
Đón mẹ con cô về đây để làm gì? Chẳng lẽ thật sự tính tiếp tục làm người một nhà?
Một thời gian sau, xe chạy như bay bắt đầu giảm tốc, chậm rãi hướng về đại viện thị ủy, đứng trước cổng lớn của Mộ trạch.
Trong quá trình này, không ngừng có người qua đường lại đây đánh giá, khẽ nói nhỏ, sau đó rời đi.
Tài xế lái xe giúp Cổ Dư kéo hành lý, hộ tống cô đến cửa Mộ gia, cũng sửa miệng gọi cô là thiếu nãi nãi, "Thiếu nãi nãi, phòng mới của ngài cùng thiếu gia ở tầng ba, tôi giúp ngài đưa hành lý lên trên."
"Không cần." Cổ Dư thì đánh giá bốn phía, nhìn tất cả những gì ở nơi này liên quan đến Lâm Tiêm Tiêm đều không thấy nữa, sô pha cũng đổi mới, trên tường còn dán chữ song hỉ đỏ.
Đây là Mộ thái thái cố ý chuẩn bị cho cô, quả nhiên là hoan hỉ vui mừng nghênh đón cô con dâu mới, tính một niềm vui mới lại tới.
Giờ phút này, Mộ Thanh Vận vì bị Lâm Tiêm Tiêm cắt trúng tay, đang nằm ở bệnh viện, một nhà Mộ thị đi qua làm bạn, Mộ Dạ Triệt cũng đang xử lý chuyện mẹ con Lâm thị, không thể phân thân, bởi vậy tại căn biệt thự to đùng này, chỉ có cô cùng con xem như là nhàn hạ nhất, chờ bọn họ trở về.
Trên thực tế cũng không phải cô nguyện ý trở về nhà của bọn họ, mà là Mộ Dạ Triệt 'Mời' cô lại đây, để vệ sĩ giám sát cô, cho cô 'Trông nhà một mình'.
"Tôi đi gọi giúp việc chuẩn bị cơm cho thiếu nãi nãi." Tài xế kiêm vệ sĩ không hề động vào hành lý của cô, lại một đường đi theo cô, cười nói: "Thiếu nãi nãi cùng tiểu thiếu gia chắc là đói bụng rồi, vừa rồi ở bữa tiệc, ngài cũng không có dùng cơm."
Cổ Dư thì thu hồi ánh mắt đánh giá Mộ trạch, quay đầu cười nhìn cấp dưới của Mộ Dạ Triệt, "Tôi có chuyến bay 8 giờ tối nay, giờ đã 6 giờ, gọi điện thoại cho thiếu gia của các người đi, tôi không có thời gian ở chơi trong này."
"Vâng." Quả nhiên vệ sĩ lập tức quay người gọi điện cho Mộ Dạ Triệt, thuật lại nguyên vẹn lời nói này của Cổ Dư, "Thiếu gia, thiếu nãi nãi vẫn kiên trì ra sân bay như trước, ngài nên cố gắng về sớm chút."
"Đừng để cô ấy ra sân bay, tôi lập tức trở về!" Mộ Dạ Triệt đáp lại trong điện thoại, sau đó cúp máy!
Nếu hắn biết Cổ Dư giả đính hôn cùng hắn, như vậy hắn cũng biết, cô sẽ rời khỏi nơi này sau khi giả đính hôn xong! Bởi vậy, hắn không thể lại để cho cô rời đi như vậy, mặc dù phải làm cho cô chán ghét hắn, hắn cũng phải giữ cô lại!
Giờ phút này, hắn theo Lâm Tiêm Tiêm bị đuổi ra khỏi khách sạn kia, nhìn thấy Lâm Tiêm Tiêm toàn thân đầy máu bị ngã dưới đất, chật vật quỳ rạp trên mặt đất mà khóc, chờ xe cảnh sát lại đây đưa cô đi.
Tương tự, hắn đang nghe điện thoại, chú ý động tĩnh của Lâm Ngọc Nhi bên kia.
Vệ sĩ báo cho hắn biết, từ khi Lâm Ngọc Nhi tiến vào phạm vi biệt thự, bọn họ liền bao vây bà ta, đợi bà ta chui đầu vào rọ.
Hiện tại Lâm Ngọc Nhi không có cơ hội bắt cóc đứa trẻ, mà là trốn vào biệt thự, chạy trốn trong đó.
"Sau khi bắt được giao cho cảnh sát xử lý." Mộ Dạ Triệt chỉ đạo, lạnh lùng nhìn chằm chằm Lâm Tiêm Tiêm dưới mặt đất, sau đó lững thững đi tới phía cô, tiếng nói ám ách: "Nếu cô có thể chủ động tự thú, khai báo rõ ràng với cảnh sát quá trình hãm hại Cổ Dư trước kia, có lẽ cảnh sát sẽ xử lý khoan hồng với cô.
Tôi hi vọng sau này, cô có thể hiểu được một việc, đừng tiếp tục sai lầm nữa."
Lâm Tiêm Tiêm khóc, tay trái giữ chặt cánh tay phải đang chảy máu của mình, thống hận dõi theo hắn, "Nếu em tự thú, các người liền có đủ chứng cứ chính xác để bắt mẹ em! Thật ra các người căn bản không có đủ căn cứ chính xác mẹ em phạm tội mưu sát, nên phải dùng phương thức này bức cung em! Bởi vậy anh thật sự nhẫn tâm, vì cô ta mà lại đối xử với em như vậy! Anh đuổi tận gϊếŧ tuyệt đối với em sao, cô ta đáng giá để anh làm như vậy sao?"
Lâm Tiêm Tiêm
Mộ Dạ Triệt buồn bã, không có để ý đến cô nữa, nghiêng người rồi đi về phía trước, nhìn xe cảnh sát ở phía xa, nheo mắt lại, "Cho đến nay, thế mà cô vẫn chưa biết chính mình sai ở đâu.
Tiêm Tiêm, cô cũng giống tôi, dùng vô số lý do lừa mình dối người, lăng trì Cổ Dư ngày xưa.
Yêu, cũng không phải là cái cớ để cô thương tổn cô ấy."
"Dạ Triệt, anh cũng không xứng có được hạnh phúc!" Lâm Tiêm Tiêm toàn thân dính máu rốt cuộc đứng lên, gào khóc đối với hắn, "Hiện tại em bị cảnh sát bắt đi, anh lại cùng cô ta trải qua đêm tân hôn! Chẳng lẽ lúc trước không phải anh bức em phải làm như vậy sao? Anh không thương cô ta vì sao lại muốn cô ta mang thai? Nếu anh không thương em vì sao lại muốn chọn cưới em? Anh khiến em và cô ta tranh đấu, chính mình lại đi kết hôn cùng cô ta, hưởng hết hạnh phúc! Anh thật ra mới là người không xứng đáng được tha thứ!"
Ánh mắt Mộ Dạ Triệt lạnh băng nhìn chằm chằm cô, mi tâm hơi hơi nhăn lại, "Tôi cùng với cô đều giống nhau, đời này cũng không đáng nhận được hạnh phúc."
Lâm Tiêm Tiêm hơi hơi sửng sốt, quả nhiên không hề rống lên nữa, mà là nức nở dõi theo hắn, sau đó bị cảnh sát tiến đến áp giải đi, lưu luyến nói lời từ biệt với hắn.
Chỉ cần Lâm Ngọc Nhi gánh chịu toàn bộ trách nhiệm, Lâm Tiêm Tiêm cô sẽ không bị giam giữ lâu, đợi đến lúc cô ra tù, sẽ đoàn tụ cùng Mộ Dạ Triệt.
Cô sẽ cho hắn hạnh phúc, cũng sẽ làm cho hắn hiểu được, chỉ có cô là thương hắn, có thể vì hắn mà trả giá tất cả!
Mà Cổ Dư, một con người hư tình giả ý thì có thể tiếp tục được bao lâu? Sớm hay muộn, Dạ Triệt cũng sẽ nản lòng thoái chí.
Mộ Dạ Triệt cởi bộ đồ âu màu trắng dính máu, về tới Mộ trạch.
Ngồi vào ghế, một cái vali da sừng sững đặt ở trước mặt, Cổ Dư cũng không từ bỏ ý định ra sân bay, tính cùng hắn nói chuyện cho rõ một lần.
Mà con của bọn họ thì đang đi đến đi lui men theo sô pha, tập đi đường.
Đến khi con đi men đến trên đùi Cổ Dư, cũng ngẩng đầu nhìn cha cười khanh khách, lộ ra tiếng nói bập bẹ đáng yêu của mình, trái tim Mộ Dạ Triệt mềm nhũn, cất bước đi tới, ôm lấy con.
Hôm nay bắt Lâm Ngọc Nhi, sao hắn lại không lo lắng cho an nguy của con mình được?
Cũng may hiện tại tất cả đều bình an, con còn nhớ nơi này, biết ngăn kéo có trà mà ông nội thích uống nhất, bàn tay nhỏ nghịch ngợm, chọc đổ hộp trà.
Con biết mỗi ngày ông nội đều mở ngăn kéo lấy trà, sau đó pha nước nóng, ôm con cùng nhau thưởng trà xem ti vi, cũng cho con uống mấy ngụm, làm cho con nhăn lại hàng lông mi, còn tưởng ông nội cho mình uống sữa......
Con còn nhớ rõ nơi này, nhưng Cổ Dư không còn nhớ rõ, dù sao nửa năm thời gian ở đây, con cũng là trải qua cuộc sống cùng Lâm Tiêm Tiêm, cũng không phải cùng cô.
Nhưng mà không sao, chỉ cần cô nguyện ý, nơi này vĩnh viễn đều là nhà của cô.
Cổ Dư thấy Mộ Dạ Triệt ôm con, chính mình cũng đứng lên khỏi sô pha, nhìn hai cha con, "Lâm Ngọc Nhi bị bắt sao rồi? Tình hình thế nào?"
Cô từng có có một giấc mơ, mơ Mộ Dạ Triệt vô cùng yêu thương con mình, chiều nào tan làm về cũng nhất định phải ôm con vào lòng, hôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn của con, nhưng thời điểm đó, là Lâm Tiêm Tiêm đứng bên người hắn, người phụ nữ này trở thành một thành phần của Mộ gia, ngồi ở vị trí ngày xưa của cô......
Hơn nữa ai cũng không thể tưởng tượng được, đứa con làm cho tình cảm hai vợ chồng bọn họ hòa thuận hơn, dĩ nhiên lại là đứa con mất tích li kì của cô!
Cô nên cảm kích Lâm Tiêm Tiêm giúp cô nuôi con nửa năm nay sao?
Mộ Dạ Triệt buông con trong lòng xuống, xoay qua nhìn cô, nói giọng khàn khàn: "Hiện tại dưới tình hình này bà ta khó mà thoát được, nhưng để bà ta nhận thua, chỉ sợ có chút khó khăn.
Cổ Dư, giờ em sẽ ở lại nơi này."
Hắn nghiêng người ý bảo chú Tiền kéo hành lý của Cổ Dư lên lầu, sau đó đi tới hướng Cổ Dư, đưa cô lên lầu.
Cổ Dư thì nhìn đồng hồ, nhẹ giọng cười nói: "Mộ thiếu gia, đêm nay có khả năng không thể cùng anh trải qua 'Đêm động phòng hoa chúc' được, 8 giờ tối nay em phải lên máy bay, nhất định phải đi."
"Anh đã gọi điện cho Đông Húc, hủy bỏ hành trình của em." Mộ Dạ Triệt đi phía trước cô chậm rãi quay đầu, ánh mắt sâu thẳm nhìn vào cô, "Lúc này, anh sẽ cùng em bay qua Singapore.
Anh sẽ khiến Lâm Tiêm Tiêm chính miệng nói rõ nguyên do sự việc với An Đề, trả lại công bằng cho em."
"Nói như vậy, đêm nay nhất định em phải 'Động phòng hoa chúc' cùng Mộ tiên sinh sao?" Cổ Dư cười khẽ, ánh mắt dời về bàn tay bị thương của hắn, khách sáo với hắn, "Có cần em băng bó giúp anh không?"
Cũng chủ động cầm lấy bàn tay hắn mà nhìn nhìn, âm thầm kinh ngạc, cùng hắn đi vào phòng, "Hình như bị thương đến xương, nhìn có vẻ không nhẹ."
Sau khi tìm được hộp thuốc y tế, cô cùng hắn ngồi trên mép giường băng bó miệng vết thương, gắp những mảnh vụn từ trong miệng vết thương, sau đó đắp băng gạc lên, coi như hòa hợp ở chung với hắn, "Lần đầu tiên băng bó vết thương cho anh, nếu đau nhớ lên tiếng."
Mộ Dạ Triệt nhìn cô buông gương mặt xuống, ánh mắt nhu hòa, khuôn mặt ôn nhuận, hương thụ thời khắc yên tĩnh ngắn ngủi.
Hắn biết đột nhiên thái độ cô chuyển biến tốt chính là có nguyên nhân của mình, nhưng có thể giữ cô lại, cũng là tâm nguyện lớn nhất của hắn!
Đêm nay, cứ để bọn họ trải qua 'Đêm động phòng hoa chúc' như vậy đi, hắn từ trên người cô thấy được bóng dáng Cổ Dư trước kia..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...