Lỗ Ái

Editor: June_duahau
Trở lại phòng trọ, dì Lý lại bưng tới cho cô một chén thuốc bắc nóng hổi, đốc thúc cô thừa dịp còn nóng nên uống ngay.
Cô bưng lấy uống, nhìn nhìn bên trong chén thuốc còn sót lại một ít cặn thuốc, liền đứng dậy cầm mấy trăm đồng nhét vào tay dì Lý. Nhờ có mấy thang thuốc bắc này mà thân thể cô mấy ngày qua dễ chịu hơn rất nhiều, tuyệt đối không phải chỉ có mấy đồng giống như dì Lý nói, mà chắc hẳn là thuốc quý.
Trên phố mua thuốc tây rất dễ, nhưng đông y chính tông thì rất khó tìm. Thể chất cô vốn mang tính hàn nên trong thời gian hành kinh sẽ bị ngưng huyết, uống thuốc Tây và trị liệu theo Tây y thì rất có chữa khỏi tận gốc, hơn nữa còn có tác dụng phụ, nếu phát tác có thể gây tổn hại lớn đến cơ thể, vậy nên chỉ có thể tìm trung y có uy tín, dùng phương thuốc bí truyền may ra mới có thể dứt điểm được.
Dì Lý đột nhiên đối xử với cô tốt như vậy, ngày nào cũng đúng giờ nấu thuốc bổ rồi mang đến cho cô, dốc lòng chăm sóc, nhất định là có người phân phó từ trước, nhận tiền làm công.
Mà người này, ngoài Đằng Duệ Triết ra còn có ai?
Anh không trực tiếp bắt cô đến bệnh viện, để cô tiến hành trị liệu theo phương Tây, mà cho cô dùng thuốc Bắc vừa trị bệnh vừa dưỡng thân thể. Còn cả công việc ở khách sạn, nói vậy chắc cũng là do anh nhờ người phân phó rồi.

Anh không trực tiếp nhúng tay vào chuyện gì của cô, mà chỉ âm thầm điều chỉnh, để cho cô biết quý trọng thân thể của mình hơn.
Cô có thể vào làm trong khách sạn này, là dựa vào nỗ lực của chính mình mà đạt được. Từ chính thức được nhận, bị trừ tiền lương, bị quản lý phê bình, hay tăng lương, tất cả đều là kinh nghiệm mà cô đã trải qua, đi từng bước một, từng bước khiến bản thân cố gắng, anh chỉ nhúng tay vào việc điều chỉnh thời gian làm, còn những cái khác đều mặc kệ.
Đến trường học chính là cơ hội duy nhất mà cô liều mạng dành lấy. Bài thi giữa kì dù tốt hay kém cũng đều là thực lực của cô, anh sẽ không dùng quyền lực để ép hiệu trưởng chạy cửa sau đâu, làm như vậy chính là giẫm đạp lên tôn nghiêm của cô, mà để cô dựa vào bản lĩnh của mình dành lấy, duy nhất chỉ có lần trường học tổ chức đại hội thể dục thể thao đó, là anh tìm cách để cô có thời gian nghĩ dưỡng ở nhà.
Anh như thế này, khiến cô không cách nào dùng cách đối đãi như kẻ địch mà đối mặt với anh.
Nhưng anh lại ba lần bốn lượt tìm đến lúc nửa đêm, khiến cho cô không thể nào không coi anh làm kẻ địch.
“Dì à, dì cầm lấy số tiền này đi, về sau không cần vì tôi mà khóc nhọc sắc thuốc nữa đâu.” Cô tiễn dì Lý ra đến cửa, liền vào phòng rồi đóng cửa lại.
Thực ra trước hôm anh ta tới đây, cô đã đến kỳ sinh lý rồi, chẳng qua là đêm đó thức khuya quá, lại bị nhiễm lạnh, mới bị đau đến mê man như vậy. Cũng may mà kỳ sinh lý của cô tới đúng lúc, chặt đứt dục vọng của anh ta.
“Darling, cậu có ở nhà không? Cậu lừa tôi, rõ ràng bảo tôi đi thi nhưng cậu lại không đến!” Sáng sớm, giọng nói trong veo của Cổ Tuấn đã vang lên bên ngoài cửa sổ, tuổi trẻ điên cuồng, đúng là "vô ưu vô lựu". “Cậu chính là đồ siêu cấp lừa đảo, lại còn dọa tôi. Nhưng mà thế cũng không sao, tôi vẫn giành được thứ nhất, cậu nói canh thịt bò cho tôi uống đi, hai phần, một phần là thưởng quán quân, một phần là bồi thường cậu đã cho tôi leo cây.”
Đại Lận đi đến bên cửa sổ, lúc này mới nhớ ra chuyện ngày hôm qua cô hứa với Cổ Tuấn.
2 giờ chiều qua, lúc đó cô đang mải đuổi theo chiếc xe hoa của Tiêu Tử, làm gì còn tâm trí nhớ đến việc khác. Sau đó cô lại rơi vào trạng thái giống như 3 tháng trước, bị mọi người nhạo báng, khinh thường, trong mắt chỉ còn bóng lưng lạnh băng của Tiêu tử cùng chiếc xe hoa kia, làm sao còn nhớ được mình còn có một cuộc hẹn với cậu nam sinh này nữa.
Những lời hứa hẹn này, chỉ cần thất tín một lần sẽ khiến cho người ta không tin tưởng mình nữa, che nên đừng dễ dàng hứa hẹn với người khác.
Cô mở cửa sổ ra, đang chuẩn bị trả lời Cổ Tuấn, nhưng di động của cô lúc này lại vang lên, là quản lý khách sạn gọi đến.

“Tô Đại Lận, hai ngày này cô được nghỉ học ở trường phải không? Lương Tiểu Ngọc số 22 xin nghỉ kết hôn, cô tới làm thay, làm ban ngày rồi, tối không cần phải đến nữa.” Trong điện thoại giọng nam quản lý có vẻ nghiêm khắc, không cho từ chối: “Hai ngày này khách sạn đặc biệt bận rộn, có một bữa tiệc đại hôn, nhân lực vốn không đủ, Lương Tiểu Ngọc lại nghỉ kết hôn, hôn nhân đại sự, không thể không phê chuẩn. Cô lập tức tới ngay đây, khách sạn có rất nhiều khách đến, không thể chậm trễ!”
“Quản lý, tôi có việc....”
“Vậy được, cô về sau không cần phải đến làm nữa!” Nam quản lý nói xong chuẩn bị gác máy.
“Được, tôi sẽ đến ngay.” Đại Lận không thể không đồng ý, vội vàng mặc áo khoác vào, cầm theo túi xuống lầu dắt xe.
Cổ Tuấn vẫn còn cợt nhả, thấy cô phải đi liền buồn bực, lại có chút làm nũng hỏi cô vì sao lại cho cậu ta leo cây, chỉ thấy Đại Lận vội vàng dắt xe, đôi mày xinh đẹp gắt gao nhíu lại một chỗ, cô nói phải đi làm, bây giờ phải đến ngay, nếu không sẽ bị đuổi việc. Cậu ta liền im miệng, chỉ lẽo đẽo đuổi theo sau cô.
“Cổ Tuấn, Tối về tôi sẽ nấu canh thịt bò cho cậu.” Đại Lận vừa khóa xe vừa nhíu mày nhìn cậu ta.
Cổ Tuấn nhìn thoáng qua, tay sờ sờ hàng mày kiếm rậm của mình, nhàn nhạt nói: “Đại lận, nhìn cậu bận như vậy, chắc là lại không thực hiện được lời hứa này đâu. Hôm nay tôi sẽ không uống canh thịt bì, hôm nay tôi sẽ vào trong cùng cậu, ăn ở trong khách sạn.”
Đại Lận bất đắc dĩ nhìn cậu ta một cái, để cho cậu ta tự chơi mình, tự nhủ buổi tối trở về sẽ nấu canh thịt bò cho cậu ta, liền cầm túi sách chạy thẳng vào phòng thay đồ.
Cô đeo bảng tên, mặc đồng phục làm việc của Lương tiểu Ngọc, sau đó đên đại sảnh bưng rượu đến cho khách.

Phòng tiệc xa hoa rộng lớn nhất của khách sạn ở lầu 4, chuyên dùng để tổ chức tiệc cưới hay các loại hình yến tiệc lớn, từ lầu 4 trở lên đều là phòng cao cấp cùng phòng nghỉ, chỉ dành cho những người có tiền, cho nên ba lầu dưới mới thực sự là nơi dành cho ăn uống.
Mà giờ phút này, ngoài cửa lớn lục đục dừng lại hàng chục chiếc xe sang trọng, trận thế cũng chẳng thua kém hôn lễ của Tiêu Tử là bao.
Cô cùng các nữ phục vụ khác nối đuôi nhau tiến vào sảnh đại tiệc, nhưng thời khắc cô bước vào cánh cổng này mới nhận ra bữa tiệc này là nhà mẹ đẻ của vợ Tiêu Tử mở ra để đãi quan khách, chính là Cao gia có quyền có thế, vang danh hiển hách vùng này!
Vốn nhà mẹ đẻ cô dâu ở bên này sông cũng là "long đầu lão đại", chỗ nào cũng là địa bàn của nhà họ Cao! Cho nên cô mới khéo như vậy, đi đường cũng có thể tình cờ gặp Tiêu Tử!
Cô đứng trước cửa, chỉ cách có một ngày, cô thế nhưng có thể gặp cô dâu cùng chú rể tới hai lần. Bọn họ trai tài gái sắc môn đăng hộ đối như vậy, tay trong tay đứng trước đại sảnh xa hoa, đốc thúc người phục vụ chuẩn bị rượu, thỉnh thoảng nhìn nhau cười, nồng tình ý mật.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui