Editor: June_duahau
Đứng ở cửa giáo đường, Trâu Tiểu Hàm âm thầm nhìn Đại Lận rời đi.
Ngay từ giây phút đầu tiên nhìn thấy Đại Lận, ánh mắt lạnh như băng đó vẫm luôn chăm chú quan sát gương mặt kia. Lúc Đại lận nhìn theo chiếc xe hoa của Tiêu Tử rời đi, lúc cô mỉm cười lau khô nước mắt, cô ta chỉ biết âm thầm cắn chặt răng, tầm mắt bắt đầu tìm kiếm bóng dáng của Đằng Duệ Triết.
Duệ Triết nói anh ra ngoài đi dạo, nhưng không biết hiện tại đang ở chỗ nào!
Một màn phấn khích như vậy, sao có thể thiếu vắng sự có mặt của anh được? Anh hẳn là đã nhìn thấy đi, nhìn coi Đại Lận mất tích hơn ba tháng nay, làm thế nào xuất hiện trước mắt bao nhiêu người, dáng vẻ đưa tiễn Tiêu Tử có bao nhiêu lưu luyến!
Thật bất ngờ, cũng thật phấn khích a!
Cô ta nhìn quanh bốn phía, lại nhìn thấy Đằng Duệ Triết thế nhưng quả thực đúng là đi tản bộ ở bên ngoài, đang giẫm lên đám cỏ bên ngoài giáo đường, cười nói gọi điện thoại.
Cô ta nhìn thấy mà sửng sốt, chạy bước nhỏ về phía anh, nhẹ nhàng gọi một tiếng Duệ Triết, cẩn thận quan sát thấy ý cười thoáng qua trên gương mặt anh.
Vô cùng dịu dàng, khôi ngô lạ thường, tựa như chẳng có gì liên quan đến mình.
“Duệ Triết, là Đại Lận.” Cô ta khoác lấy tay anh, nhìn về phía Đại Lận bên kia đường ra chiều thương tiếc, nghe thấy cha Tiêu ngay trước mặt bao người châm chọc chỉ chích Đại Lận, thì tỏ vẻ lo lắng, khẽ nói: “Đại Lận không nên tới, đến đây chỉ thêm tổn thương mà thôi.”
Đằng Duệ Triết cúp điện thoại, nghiêng đầu nhìn qua Đại lận, khóe môi nhếch lên nụ cười lạnh lùng, đôi mắt lạnh sâu thẳm, không biểu hiện ra vui buồn, sâu trong đáy mắt xẹt qua một tia sáng hàn băng.
Đại Lận không nhìn thấy bọn họ, cũng không nhìn thấy gương mặt tuấn tú của Duệ Triết càng ngày càng trầm xuống, lặng yên như mặt hồ, đôi mắt thâm sâu càng trở nên hung ác nham hiểm, nhìn chằm chằm theo bóng dáng cô.
Ngay trước mặt bao người, Đại Lận tự mình tới đưa tiễn Tiêu Tử một lần cuối, sau đó cũng không quan tâm chuyện của cha con Lý Tương Tương, liền bắt vội một chiếc xe, ngồi lên rồi vội vàng rời đi.
Tầm mắt Trâu Tiểu Hàm cũng dõi theo bóng hình dời đi của cô, làm như một người bạn xưa thật sự, không nói thêm gì nữa, chỉ quay đầu nhìn vẻ mặt trầm tĩnh của Đằng Duệ Triết, khoác tay lên tay anh. Thân hình cao lớn của Đằng Duệ Triết vẫn bất động ột chỗ, ánh mắt vẫn nhìn thẳng phía trước.
Mãi cho đến khi bóng dáng Đại Lận khuất xa, anh mới yên tĩnh thu hồi tầm mắt, môi mỏng nhấp thành một đường thẳng tắp, đặt toàn bộ sự chú ý lên trên màn hình ngoài trời, đang trình chiếu bộ mặt đáng ghê tởm của phó thị trưởng Lý, ánh mắt hiện lên tia sắc lạnh.
Không lâu sau, phó thị trưởng Lý không còn mặt mũi nào ở lại, bị đám phóng viên đeo đuổi, lôi kéo con gái vội vàng dời đi. Cha Tiêu ngay lập tức khôi phục lại vẻ mặt tươi cười, tiếp tục nghênh đón mọi người cùng tới khách sạn, kết thúc sự kiện bất ngờ xảy ra trong hôn lễ này.
Mà bên trong khách sạn rực rỡ sắc màu, Tiêu tử vẫn duy trì phong độ tuấn lãng của mình, dẫn theo cô dâu mới đi chúc rượu từng quan khách, ngón tay thon dài đẹp đẽ, nâng ly rượu, từng chén từng chén đỡ thay cô dâu. Tựa như sự xuất hiện của Đại Lận cũng chỉ như một gợn sóng nhỏ lăn tăn trên mặt hồ, rung động trong giây lát sau đó liền yên tĩnh trở lại, giống như chưa tình xuất hiện qua.
--- ------ ------ ------ ------
Editor: June_duahau
Đại Lận ngồi trong công viên, mãi đến khi chạng vạng, chiều ngả về tây. Lúc trở về, lại nhìn thấy trên màn hình ngoài trời phát lại hiện trường hôn lễ của Tiêu Tử, nhìn thấy anh cùng cô dâu uống rượu giao bôi, có che chở cùng nhu tình như nước.
Mà một màn cô bị nhục mạ trước cửa giáo đường cũng không bị truyền ra, thay vào đó là hình ảnh cha con họ Lý, không ngừng tua đi phát lại.
Cô chỉ nhìn thoáng qua, rồi đơn độc bước đi trên đường.
Đêm cuối thu rất lạnh, bước đi một mình càng thêm cô quạnh, giống như giữa chốn phồn hoa đô thị này chỉ còn lại mỗi bản thân mình.
Đến khi nào, cô mới có thể có một mái nhà, mới có thể cảm nhận được hơi ấm của nhà một lần nữa??
Ven hai bên đường là một dãy những nhà hàng quán ăn tấp nập, bên trong, đôi tình nhân, vợ chồng, một nhà ba người đang ngồi bên cửa sổ ăn uống, không ai câu nệ lễ tiết, ăn uống thật thoải mái, người một nhà cùng nhau hưởng thụ bữa cơm gia đình, có một người đàn ông giống hệt Tiêu Tử, ngồi nhặt xương cá cho cô gái đối diện mình, ánh mắt cưng chiều khẽ nững mũi cô gái nhỏ.
Cô gái kia giống như một tiểu công chúa, cười đến ngọt ngào đáng yêu.
Cô đứng cạnh cửa sổ, nhìn người đàn ông xa lạ đó thành Tiêu Tử, mà xem cô gái kia là bản thân mình.
Lúc cô mới ra tù, Tiêu Tử cũng từng đối với cô như vậy, coi cô như một nàng công chúa, vì cô mà bung dù che mưa, mang cô đi ăn cơm, đưa cô đi bênh viện.... Cô buồn bã cười rộ lên, nhìn đôi tình nhân bên trong cửa sổ, khóe mặt chợt ẩm ướt. Thật sự rất giống cô và Tiêu Tử ngày trước, nhất là vẻ mặt sủng nịch của người đàn ông kia, ôn nhu mà săn sóc, chăm chú nhìn cô gái ngồi đối diện, sợ cô ấy ăn vướng phải xương cá....
Thu hồi tầm mắt, xoay người bước tiếp, hòa vào dòng người đông đúc trên đường cái.
Trên màn ảnh vẫn còn phát lại hôn lễ trong giáo đường, không có âm thanh, nhưng dáng vẻ hạnh phúc của cô dâu chú rể vẫn có thể thấy được, lúc trao nhau nhẫn cưới, tới nụ hôn ngọt ngào. Cô ngửa đầu lên xem, cánh môi khẽ cong lên ý cười, nhưng khóe mắt ngấn lệ không nhịn được mà rơi xuống.
Cô nhẹ nhàng dùng mu bàn tay lau đi, cúi đầu không nhìn nữa, cùng dòng người bước qua vạch kẻ đường dành cho người đi bộ.
Yêu, nếu trở lại ngày trước
Lỡ mất hoa nở
Có phải vẫn còn xinh đẹp như thuở ban đầu
Yêu, nếu vẫn còn tiếp tục
Ta dắt tay nhau
Có thể nắm chặt nhau
Trao nhau hơi ấm hay không
Yêu, ở trên đường
Bất chấp mưa bão
Yêu, muốn hạnh phúc
Chẳng sợ giọt nước mắt tuôn rơi....
(Triệu Vi - Phát hiện)
Bước qua phần đường dành cho người đi bộ, đi qua lối nhỏ, bóng dáng cao gầy lập tức bị đám người đông đúc che khuất, rồi chậm rãi biến mất không thấy.
--- ------ ------ ---
Hẹn ngày mai nhé!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...