Từ khi nhận được tin nhắn, có một loại cảm xúc bất an nào đó cứ liên tục xuất hiện trong tâm trí Lê Trú, mỗi khi xe vừa tăng tốc đến vạch cảnh báo, thì anh lại thấy thật bực mình mà mất kiên nhận đạp chân phanh, thế là, anh mở đèn xe cảnh sát lên, rồi cứ thế chạy vù vù trên đường.
Anh biết cái cảm giác bất an đó đến từ đâu: Đó không có gì khác mà chính là lo lắng Uyển Thu sẽ xảy ra chuyện gì đó.
Anh nếu như có thể giống như anh trai anh, thì giờ cũng đâu có cần phải lo lắng như vậy đâu, cô không xảy ra chuyện gì là tốt nhất, có xảy ra chuyện cũng là tự mình tìm lấy, cuối cùng thì cô cũng chỉ là con cờ của anh thôi mà.
Anh ngồi trên sẽ và bắt đầu bấm số gọi điện thoại cho cô, may thay, Uyển Thu đã nghe máy, vừa nhấc máy lên liền hỏi: “Đã bắt được chị ta chưa?” Giọng nói của cô đầy sự bất an.
“Vẫn chưa” Anh hỏi cô: “Em đang ở đâu?”
“Em ở dưới lầu, đang chuẩn bị đi kiếm quán ăn nào đó ăn cơm.”
“Hay lắm, em đừng có lên trên nhà, đi xa chỗ đó ra một chút.”
“Em làm sao mà dụ cô ta đến được vậy?” Lê Trú hỏi.
“Em nói với chị ta, có chuyện quan trọng cần báo cáo lại với chị ta, không biết chị ta có thể trực tiếp đến chỗ em được không, vậy là chị ta đã đồng ý.”
Lê Trú trong lúc đang suy nghĩ về chuyện này, đã nhanh chóng vượt qua ngã tư mà đèn đường đang chuẩn bị chuyển sang màu đỏ.
“Kêu chị ta đến thì rất dễ, nhưng anh có chứng cứ gì để bắt được chị ta không? Chị ta cũng đâu có giống mấy nữ streamer lộ diện livestream như bọn em đâu.”
“Uyển Thu, em có biết không, cái lần em livestream ở nhà tắm ấy, em đã để lộ ra địa chỉ, bị bọn anh truy ra được.”
Lời cảnh cáo của anh đến quá đột ngột, tim Uyển Thu đập ‘thình thịch’, cả người cô cứng đơ ra.
“Chỗ em ở đã sớm bị mấy anh nhắm đến rồi sao?”
Lê Trú cười chế nhạo: “Biết rồi thấy thế nào.”
Cô giờ làm gì có tâm trạng mà đùa cợt, cô run rẩy: “Vậy em có khi nào bị liệt vào danh sách tình nghi số 1 không….rồi em có bị đem đi không!” Vừa nghĩ đến sẽ bị giam vào đồn cảnh sát, cô liền sợ hãi vô cùng.
Lê Trú rất bình tĩnh: “Cho nên anh mới nói em, dẫn cô ta đến nhà em đó.”
Đầu Uyển Thu lúc này như nổ ‘bùm’ một cái, đầu cô như vỡ ra, lúc này cô mới phản ứng lại, hóa ra Lê Trú đã tính kế cho chị Lan hứng tội của cô! Đúng vậy, căn nhà mà cô ở đã trở thành nơi gây án rồi, nhất định phải bắt được người ở đó, nếu không sẽ không biết nói như nào với đồn cảnh sát.
Nhưng anh lại không muốn bắt cô, nên mới dùng cái cách một mũi tên bắn trúng hai con chim này.
“Nhưng mà, em là người thuê nhà,cũng sẽ bị lôi đi thẩm vấn chứ?”
“Đó là đương nhiên.” Nhưng cảnh sát Lê rất cao tay, ngay lập tức đã dạy cho cô phải đối phó với bên cảnh sát như thế nào, “Em chỉ cần nói thuê hộ cho người khác, không biết bên trong căn nhà xảy ra chuyện gì, tất cả mọi thứ đều không liên quan gì đến em.”
Cô nhất thời còn đang bàng hoàng, không biết nên trả lời lại như thế nào, chỉ vội vàng nói “Được được”.
Đột nhiên, có hai xe cảnh sát lao nhanh qua cô, không hề có còi cảnh sát, họ đi rất im lặng.
Khi xe dừng lại, một vài người mặc thường phục xuống xe và cùng đi về một hướng.
Uyển Thu sợ đến mức lấy tay che miệng rồi vội vã đi vào một cửa hàng.
Tiếng thở dốc đầy sợ hãi của cô truyền hết qua điện thoại đến tai anh.
“Đừng sợ.” Lê Trú đương nhiên biết rõ quá trình phát triển của toàn bộ sự việc, tất cả đều do anh thao túng mà, “Không đến bắt em đâu.”
Uyển Thu run rẩy, “Nhưng em cũng không thoát khỏi có liên quan đâu đúng không?”
“Nếu như bắt được cô ta, thì em sẽ không làm sao hết.”
Cô không nói gì nữa, run rẩy đi sau vào bên trong cửa hàng, như muốn che giấu đi bản thân cô.
Lê Trú đang bảo vệ cô, điểm này khiến cô có chút yên tâm một cách kỳ lạ.
Khi Lê Trú đi đến, trước cửa đã có hai người mặc thường phục đứng canh, hai người họ vừa thấy sếp đến, thì hai người lọ liếc mắt ra hiệu với nhau, xem ra tình hình không dễ xử lý như những gì đã nghĩ.
Anh bước đến đứng trước cửa, rồi Lê Trú thấp giọng hỏi: “Bên trong không có ai hả?”
“Chúng tôi đã gõ cửa nhưng không có ai ra mở cửa.”
“Gõ cửa mấy lần?”
“Ba lần.”
Lê Trú chìm vào trong suy nghĩ.
“Sếp, chúng tôi xông vào nha?” Một người trong số họ thậm chí còn đã chĩa cả súng vào tay nắm cửa, chỉ cần anh hạ lệnh là sẽ phá cửa vào, bắt giữ tên tội phạm về quy án.
Lê Trú giơ tay lên, đẩy súng của cấp dưới lại, “Không đến lượt mấy anh.”
Sau đó, dưới ánh mắt đầy kinh ngạc của mọi người, anh bình thản lấy chìa khóa ra, không tốn chút sức lực nào mà mở cánh cửa ra.
Anh bước vào trước, cấp dưới cầm súng bước vào ngay phía sau, nhưng anh quay đầu lại, ánh mắt đầy sự cảnh cáo.
Cấp dưới biết ngay, lập tức lui lại.
‘Cạch’ một tiếng, Lê Trú lại khóa cửa lại, chỉ có một mình anh ở bên trong.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...