Dịch: Âm Giang Tú Tràng
"Tìm ra thật à?"
Ngô Mãnh trợn trừng hai mắt. Ban đầu, anh ấy giúp tôi nhưng cũng không thực hài lòng cho lắm, vì nghĩ rằng suy đoán của tôi vô cùng lung tung, không có bằng chứng xác thật.
Sau khi nghe cấp dưới tìm ra xác khô, anh ta mới thật sự bội phục trong lòng.
"Cao Kiện, càng lúc anh càng khìn không thấu chú em rồi. Thi thể được tìm ra tại vị trí cách bệnh viện 500 mét. Sao em biết hay vậy?" Anh ta vỗ bả vai tôi: "Nếu không phải do camera vô tình quay được cảnh động vật bị giết, phỏng chừng anh còn nghĩ chú cố ý giết chết động vật rồi ném xác tại đó nha."
"Camera quay được ư? Mau cho em coi với."
Qua lần này, kể như tôi và Ngô Mãnh có chút hòa hợp với nhau.
Trong lòng tôi chấn động một cái, chẳng ngờ camera quay được cảnh động vật bị giết. Đây là một tin mừng cho cho tôi.
Nhờ Tiểu Trần dẫn đường, chúng tôi đi đến nơi cách bệnh viện nhân dân tầm 500 - 600 mét gì đó.
Từ xa xa, tôi đã trông thấy xác một con mèo đen khô qua7t1, tựa như một cục bọt biển bị ép chặt. Da, lông của nó dính lại một chỗ, máu huyết toàn thân đều bị hút khô.
"Vết thương duy nhất trên người con mèo này ở ngay cổ, không phải do dao cắt đứt. Em cũng không rõ lắm, mấy anh tự coi đi." Tiểu Trần cầm sổ ghi chép, đứng cạnh một người đàn ông to béo tại lối vào ngõ hẻm.
Tôi đeo găng tay vào, xê dịch xác con mèo đen, nhận ra cổ của con mèo bị mất một khối thịt.
"Miệng vết thương méo méo, không đồng đều, có dấu vết bị xé rách. Có lẽ khối thịt kia là bị cắn ra nha."
Ngô Mãnh nhìn vào con hẻm đen kịt: "Là chó hoang ư? Mà phải là chó size lớn trong khu trung tâm mới có thể đủ sức cắn xuống một miếng thịt lớn đến thế."
"Răng chó bén lắm, sẽ đâm vô trong mạch máu. Còn anh xem vết thương này nè, tĩnh mạch bị đứt, nhưng động mạch không hề bị tổn thương."
Đây là thường thức về y học. Thông thường, động mạch nằm ở vị trí khá sâu, trong khi tĩnh mạch nằm sát rìa ngoài. Ví dụ như khi chúng ta cần truyền nước biển, kim sẽ đâm vào tĩnh mạch mỏng bên ngoài.
"Nếu không phải là chó hoang..." Ngô Mãnh quan sát kỹ vết thương, nét mặt sa sầm: "... Chẳng lẽ là do con người cắn?"
"Đi... chúng ta đi xem camera đi."
Vị trí con mèo chết nằm ngay cửa của một cửa hiệu bán lẻ, nhờ thế mà bị camera của tiệm đó quay được.
Người đàn ông mập mạp đứng cạnh Tiểu Trần chính là ông chủ cửa tiệm. Hơn nửa đêm bị cảnh sát gọi dậy, ông ta cũng vô cùng hoảng sợ.
"Đồng chí cảnh sát, tôi là người nổi danh với tính yêu thương động vật nhất nhìn con phố này. Chuyện hành hạ mèo thế này... không phải tôi làm đâu." Ông chủ mập mạp vừa giãi bày, vừa mở máy tính lên, để chúng tôi kiểm tra camera.
Lúc 12:05 khuya, con meo xuất hiện ngay cửa tiệm. Dường như lúc đó nó phát hiện ra thứ gì đó vô cùng khủng khiếp, nên nhe răng trợn mắt về phía đỉnh đầu mình. Lông mèo dựng đứng cả người, thân thể nó nằm rạp trên mặt đất, chân sau khuỵa xuống, chuẩn bị tư thế sẵn sàng tấn công.
"Con mèo này bị thần kinh à? Định quyết đấu với không khí ư?" Ông chủ mập mạp rất biết cách giao tiếp, cười híp mắt, móc bao thuốc lá ra đưa cho tôi: "Vất vả cho các đồng chí rồi."
"Suỵt, trật tự đi." Tôi nhấn tạm dừng video. Theo hình ảnh trước mặt, đúng thật chỉ có một mình con mèo đen này xuất hiện trước của quán nhỏ này.
Nhấn play tiếp tục, chừng vài giây sau, hình ảnh con mèo trong camera đột ngột nhảy lên, vung móng vuốt tán vào không khí bên trên đỉnh đầu nó. Ấy thế mà, hình ảnh tiếp theo khiến cảm nhóm khán giả chúng tôi phải nghẹn họng, nhìn trân trối.
Thân thể của con mèo đen bị một nguồn lực nào đó trong không khí đè xuống đất. Nó cật lực giãy giụa, bốn chân cố gắng cào cấu vào không gian phía trên.
Nhưng dù nó có phản kháng thế nào đi nữa, vẫn không thể nào tránh thoát. Tôi có thể nhìn rõ hiện trạng con mèo thông qua camera, nó yếu dần, máu huyết từ từ khô quắt đi. Cuối cùng, con mèo sống động ban nãy chi còn lại một nhúm da lông nằm im tại đó.
Mọi người xem xong đoạn clip đó đều im lặng, cạn lời. Đây đâu phải là video được chỉnh sửa câu view trên mạng internet. Đây là hình ảnh mà camera vừa quay chụp rành rành.
Đây là sự thật vừa xảy ra cách đây mấy tiếng ở ngay trước cửa tiệm.
"Chuyện quái gì thế này? Đừng nói là có ma nha?" Ông chủ mập mạp xoa xoa tay, trán rịn ra từng giọt mồ hôi lạnh: "Cửa hàng chúng tôi đóng cửa khuya lắm. Đồng chí cảnh sát, anh giải thích cho tôi biết được không?"
Ông ấy chụp vào tay tôi: "Có phải gần đây có án mạng? Tôi đã sớm nhận ra con phố này không được hên rồi, ở gần bệnh viện quá..."
Tôi nhìn ông chủ đang nắm chặt tôi, nhíu mày lại: "Thứ nhất, tôi không phải cảnh sát. Tốt nhất là ông nên cầu nguyện rằng chúng tôi sẽ tìm ra vài cái xác khô động vật ở nơi khác. Bằng không, chúng tôi sẽ nghi ngờ ông là hung thủ giết chết con mèo này."
Ông chủ nghe thế, bèn rụt cổ lại: "Tôi không biết gì hết trơn á!"
"Chuyện mà ông thấy đêm nay... Ông không được kể cho bất cứ ai hết." Ngô Mãnh đẩy ông chủ sang một bên, theo tôi tiến đến đầu hẻm: "Cao Kiện, có lục soát tiếp không?"
"Tiệm bán lẻ này ở phía Nam bệnh viện, trong khi ngõ hẻm này đi thông hai đầu Nam - Bắc. Chúng ta có thể mở rộng phạm vi lục soát về hướng Nam, có lẽ là tìm thêm được manh mối."
Trong video, con mèo đen đó bị tấn công lúc 12:05 phút giữa khuya, trong khi tôi trông thấy gương mặt của ông cụ tại biệnh viện tầm 12:30. Xét về mặt thời gian, hai sự kiện đó hoàn toàn có mối tương quan phù hợp.
Cũng không lâu lắm, chúng tôi tìm được vài cái xác chuột khô cách bệnh viện khoảng 800 mét. Sau đó, bọn tôi lại tìm ra một con chó hoang có tử trạng vô cùng đáng sợ.
"Y chang như đặc điểm khi sử dụng thuật Hàng đầu bay lượn mà anh Lưu mù từng nói. Chắc chắn tên Hàng đầu sư đó ở phía Nam tòa bệnh viện này."
Nếu đối phương sử dụng thuật Hàng đầu cách cả nghìn mét, vậy phỏng đoán khi trước của tôi đã sai lầm mất rồi. "Chẳng lẽ hung thủ không phải là bác sĩ trong bệnh viện? Nhưng chỉ có bác sĩ mới biết rõ mật mã thang máy đi xuống nhà xác cơ mà?"
Một suy đoán liều lĩnh bỗng xuất hiện trong lòng tôi: "Hay hung thủ đúng là một gã bác sĩ nào đó, sau khi xong chuyện, gã bèn giả tạo chứng cứ không có mặt tại hiện trường, thế nên mới yên lặng rời đi?"
Tôi lại đi vòng về cửa hàng bán lẻ, muốn xem camera một lần nữa.
"Đồng chí cảnh sát, sao cậu quay lại rồi?"
"Ai là đồng chí của ông? Đừng nói bậy, mở lại camera cho tôi xem."
Tôi xem rất chăm chú, kiểm tra từng giây một, cuối cùng có phát hiện quan trọng.
Khoảng chừng 11:30 tối, một người mặc đồ trắng xuất hiện trong màn hình camera, với đôi giày da màu đen quen thuộc.
"Chủ nhiệm Lý?" Tôi gọi ông chủ mập mạp vào hỏi: "Ông có ấn tượng về người này không?"
"Có chút ấn tượng. Kẻ đó đến cửa hàng của tôi hồi tối, không có mua gì hết mà chỉ đứng nghe điện thoại thôi."
Ông chủ mập mạp xoa cằm, tựa như một vị thám tử: "Ông ta nói chuyện nhỏ xíu hà, giọng điệu có vẻ lạnh lùng lắm."
"Vậy ông có nghe gã đó nói gì trong điện thoại không?"
"Nghe không rõ lắm, nhưng nghe giống giống bệnh viện tâm thần... à, đúng rồi, là bệnh viện tâm thần Hận Sơn."
Tôi từng thấy cái tên này trên bệnh án của Tưởng Thi Hàm. Bác sĩ chủ đạo chữa trị cho cô ấy chính là bác sĩ tâm lý đến từ tòa bệnh viện này.
"Tại sao chủ nhiệm Lý lại gọi điện thoại cho bệnh viện tâm thần?" Sau khi Tưởng Thi Hàm nhảy lầu, chủ nhiệm Lý cũng bị cảnh sát điều tra. Nhưng lúc đó, ông ta đang ở cùng bốn, năm người bác sĩ khác, nên hiềm nghi bị xóa bỏ.
Tôi lấy điện thoại ra, dò xem vị trí của bệnh viện tâm thần hận Sơn, vừa trùng hợp ở ngay phía Nam. Chỉ là, khoảng cách rất xa, đại loại là nằm ở tận hướng Nam của thành phố Giang Thành.
Đang suy nghĩ, tiếng gào của Ngô Mãnh liền đánh vỡ tâm tư của tôi: "Thôi xong rồi, mất dấu rồi. Đi tới nữa là con sông cắt ngang ở phía Nam, chúng ta không qua sông được."
Tra án cả đêm, cả đội ai ai cũng mệt mỏi. Mặc dù tôi không cam lòng, nhưng đành cam chịu tình thế trước mắt.
"Chú em yên tâm, cái chết của Tưởng Thi Hàm có quá nhiều điểm khả nghi. Bọn anh sẽ lập án điều tra ngay." Ngô Mãnh nhìn tôi một cách nghiêm túc: "Chúng tôi chắc chắn sẽ không để hung thu nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật."
Tôi lê tấm thân uể oải quay lại phố Đinh Đường, cắm đầu xuống giường. Mí mắt tôi nặng trĩu, rơi vào giấc ngủ khá nhanh.
Trong khi tôi đang ngủ say như chết, vẫn còn một người thao thức giữa đêm khuya tại tòa thành thị này.
...
Tại một căn biệt thự phía Nam thành phố, Giang Phi nằm trên chiếc giường to lớn, êm như nhung. Cô nàng trùm chăn, nhưng hai mắt nhìn ngơ ngác lên trần nhà.
Hai má cô nàng vẫn còn ửng hồng, Giang Phi đưa tay che lấy mắt mình: "Mình bị gì thế này? Tại sao cứ nhắm mắt lại, là trông thấy hình bóng của người đó? Tại sao mình cứ có xúc động muốn đi soi tin tức cá nhân của người kia? Tại sao mình cứ để ý người kia hoài như vậy?"
"Hay đây là do mình thích anh ấy?"
"Không thể! Tuyệt đối không thể!"
Giang Phi ngồi dậy khỏi giường. Tấm chăn rớt xuống, để lộ ra một cơ thể vô cùng quyến rũ. Cô ấy lấy tay bưng hai gò má nóng bỏng: "Giang Phi, mày bị gì thế này? Đường đường là con gái của chủ tịch nhà họ Giang, tại sao mày lại mất hồn mất vía vì một người đàn ông như vậy?"
Cô ấy đánh nhẹ gương mặt mình, nằm lăn lộn qua lại không ngủ được, đành ngồi dậy, mặc áo ngủ vào rồi bước đến cạnh bàn trang điểm.
Giang Phi mở cửa sổ ra, để gió đêm lùa vào phòng, tạo ra từng cảm giác mát mẻ, dễ chịu.
"Nếu như có một ngày, anh ấy tỏ tình với mình thì sao nhỉ? Mình nên trả lời thế nào? Nói đồng ý ư? Nhưng anh ấy và chị dâu của mình..." Đang sầu khổ, bỗng nhiên Giang Phi nghe thấy giọng con chó Dobermann Pinscher của cô ấy rên lên một tiếng, rồi ngã cái uỵch ngoài sân.
"Công chúa?" Cô ta đứng lên, nhìn ra ngoài song cửa sổ, không hề nhận ra có một gương mặt già nua vừa xuất hiện trong gương soi đặt tại bàn trang điểm.
Nó chỉ là một cái đầu, không có thân thể, chỉ lóe lên rồi biến mất.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...