Dịch: Âm Gian Tú Tràng
Cô y tá trực bạn đeo bịt mắt ngủ gật bị chị y tá trưởng phê bình, nhưng có vẻ cô y tá vừa mắc lỗi ấy vẫn luôn dõi mắt về phía chúng tôi liên tục, thi thoảng lại liếc về căn phòng số 9114.
Chờ chị y tá trưởng rời đi, cô ấy bèn lén lút lấy điện thoại di động ra, nhắn tin đến một số lạ nào đó.
“Thư ký Trương của công ty dược Càn Đỉnh dẫn người đến bệnh viện, định dẫn Tưởng Thi Hàm đi.”
Chừng ba phút sau, người đầu dây bên kia trả lời lại: “Tối nay, tuyệt đối không được để cô ấy rời đi!”
Xoa trán một cách đau đớn, tôi vận dụng Truy Nhãn nên nhìn rõ từng chữ trên màn hình di động cũa cô ta.
“Cậu bị sao thế?” Thư ký Trương thấy tôi đang bị thương, lại ấn ấn đầu, tưởng tôi không được khỏe.
Tôi phát tay về phía ông ấy, “Không cần lo lắng cho tôi. Nhanh nghĩ cách dẫn Tưởng Thi Hàm đi khỏi đây trong tối nay. Phỏng chừng đêm nay không yên ổn đâu.”
“Ý cậu là...” Thư ký Trương là tinh anh tại nơi công sở, công tác quang minh chính đại, nên có một số chuyện tôi khó có thể giải thích cho ông ấy thấu hiểu.
“Một lát nữa, ông đi đánh lạc hướng cô y tá kia, còn tôi sẽ dẫn Tưởng Thi Hàm rời khỏi nơi này.” Tôi nói khẽ với thư kỳ Trương, vì trông thấy cô y tá kia đã nhét điện thoại vào túi, tiến về hướng phòng bênh này.
“Có cần vậy không? Mai hoàn thành thủ tục xuất viện cho cô ta, rồi dẫn đi, cũng vậy thôi mà! Cao lắm là trễ thêm vài tiếng mà thôi.” Ông ta vẫn chưa biết sự tình khẩn cấp, muốn làm việc theo trình tự chính quy.
Tôi định nói tiếp, thì cô y tá kia đã đi đến cửa.
Cô ấy gõ cửa, vẻ mặt nôn nóng: “Cảm xúc của người bệnh không ổn định, hai người ở đây sẽ ảnh hướng đến phác đồ trị liệu của bọn tôi đấy.”
“Yêu cầu cấp thiết để chữa trị cho người mắc chứng thần kinh chính là khai thông cõi lòng của bọn họ. Chính cô nhìn xem, những bức họa trên trần nhà kìa... Chẳng lẽ đây là kết quả của phác đồ trị liệu đó ư?” Tôi không hề nhún nhường, dù chỉ một bước.
Tôi nháy nhẹ một mắt với thư ký Trương, rồi đi đến mép giường, nâng Tưởng Thi Hàm đang co rúm trong chăn lên.
“Cô đến xem ngón tay của cô ấy đi. Mười đầu ngón tay đều bị cắn nát, trong khi cô ngồi bịt mắt ngủ ở bên ngoài à? Chẳng lẽ đây là cách mà bệnh viện các cô chăm sóc bệnh nhân ư?”
Giọng điệu của tôi vô cùng nghiêm khắc, khiến người y tá này câm lặng một hồi: “Anh là ai? Trong số người nhà của cô ấy đến thăm gần đây, tôi chưa hề gặp anh.”
“Tôi là anh của bệnh nhân, mới từ tỉnh khác quay về. Không tin thì hỏi anh thư ký chủ tịch của công ty dược Càn Đỉnh này đi.” Tôi bèn mượn danh tiếng của công ty dược Càn Đỉnh ra để nói bừa, trong khi cô kia cũng không dám vạch trần sự thật.
Cô y tá nhìn về thư ký Trương, ông ta bèn vặn ra một nụ cười đầy tính chuyên nghiệp: “Đúng vậy. Cậu ấy mới từ tỉnh khác về đây, chạy suốt cả đêm để đến thăm em gái.”
“Nếu là người nhà, tôi có thể thông cảm. Nhưng hai người các anh đứng đây nói chuyện ồn ào, vừa làm bệnh tình của cô ta trầm trọng, lại làm phiền những người bệnh nhân khác nghỉ ngơi nữa.” Vốn dĩ, cô y tá trực ban này đuối lý, nên giọng nói thấp dần.
Tôi muốn rèn sắt khi còn nóng, bèn dìu Tưởng Thi Hàm lên: “Thư ký Trương đã nói chuyện điện thoại với cấp trên của cô rồi, tối nay phải chuyển viện...”
“Không được!”
Tôi chưa kịp nói xong, thì cô y tá này như mèo bị giẫm đuôi, quát to lên như thế.
Có thể do biết bản thân mình không kiềm chế được, cô ấy bèn xuống nước nhỏ: “Tôi không có nghe cấp trên bàn giao gì cả, nên hai anh không thể dẫn cô ấy đi.”
“Chuyện này thì khác nha. Hiện tại, tôi không hề tin tưởng vào bệnh viên này. Tôi cảm thấy bệnh viện cô không phải đang chữa trị cho bệnh nhân, mà là mưu sát mãn tính.” Tôi nhíu mày, nhìn chằm chằm cô ta. Khi tôi vừa nhắc đến hai từ “mưu sát”, mí mắt của cô y tá giật nhẹ một cái: “Rõ ràng là bọn này âm thầm có ý đồ xấu đây mà!”
“Lời anh nói có chút quá đáng rồi đó! Trên đời này, làm gì có chuyện bác sĩ lại không mong muốn bệnh nhân của mình bình phục?”
Người y tá này cười gượng: “Dù gì đi nữa, hai người cũng không thể dẫn cô ta đi. Muốn xuất viện, cần phải có bác sỹ ký nhận, và người thân trực hệ cùng có mặt. Hai anh không thỏa mãn điều kiện này!”
Tôi nhíu mày: “Nếu tôi nhất quyết dẫn cô ấy đi?”
“Vậy thì xin lỗi, tôi phải báo động thôi!” Chẳng biết con ả y tá này nhận tiền lót tay nhiều bao nhiêu, mà thái độ vô cùng cương quyết. Tay của ả bám chặt vào cửa phòng bệnh.
Ngay lúc chúng tôi đang giằng co, có người đi đến từ phía cuối hành lang.
Đó là một người đeo kính đen, tầm 40 – 50 tuổi, mặc áo blouse trắng.
Cô y tá trực ban vừa trông thấy kẻ đó, tỏ vẻ như gặp cứu tinh, bèn chạy đến chụp cánh tay ông ta: “Chủ nhiệm Lý, hai người đó muốn dẫn nữ bệnh nhân tâm thần ở phòng 9114 đi.”
“Được rồi, cô về bàn trực đi, tôi đã biết rồi. Chủ nhiệm Lý cười nhẹ với cô y tá, sau đó quan sát hai người chúng tôi.
“Cậu Trương, buổi tối sao không ở nhà ng3?” Ông ta nhìn thoáng qua thư ký Trương, có vẻ như hai người này biết mặt nhau.
“Chủ nhiệm Lý, làm phiền anh rồi.”
Thấy thư ký Trương nói bằng một giọng kính trọng như thế, tôi bèn tự hỏi: “Người chủ nhiệm Lý này có thân thế gì đây?”
“Không sao, ngay lúc hôm nay tôi trực ban.” Gã cười, nhìn về phía tôi: “Cậu chính là anh trai của Tưởng Thi Hàm à? Sao tôi chưa từng nghe mẹ của cô ấy nhắc đến cậu? Lúc con bé này nhập viện, mẹ cô ấy khóc lóc rất đau đớn, tôi còn phải ở bên an ủi đây này.”
“Gã này đang nói dối.” Mặt tôi không thèm biểu lộ cảm xúc. Gã chủ nhiệm Lý này là một tên có gương mặt hổ biết cười. Gã bảo rằng hôm nay gã trực ban, nhưng nhìn lớp xi đánh giày bóng lưỡng trên đôi giày dưới chân, chắc chắn là về đến nhà được người ở hoặc tự bản thân gã đánh bóng sạch sẽ rồi. Có lẽ chuẩn bị chờ đến ngày hôm sau mang đi làm, nào ngờ nửa đêm đã có chuyện chạy đến bệnh viện ngay lập tức.
Mặt khác, tôi từng lưu ý lúc nãy, khi thư ký Trương gọi mấy cuộc điện thoại, chẳng có ai họ Lý cả.
“Kẻ này đến đây phá rối đây mà.”
Chủ nhiệm Lý nói chuyện bình tình, từ tốn: “Tôi và đổng sự Hoàng nhà cậu cũng là bạn cũ lâu năm. Con trai của anh ấy gặp nạn, tôi cũng thấu hiểu. Nhưng nơi đây là bệnh viện, có nguyên tắc của nó. Nếu người bệnh muốn xuất viện, phải trưng cầu ý kiến của chúng tôi. Dù gì đi nữa, chúng tôi chính là những người chịu trách nhiệm cho mạng sống của từng người mà.”
“Haizzz... mấy ngay nay, Tưởng Thi Hàm đã khiến anh lo lắng nhiều rồi.” Giọng điệu của thư ký Trương rất cung kính, ông ấy còn lén đưa tay ra sau lưng, bảo tôi bắt buộc phải bình tĩnh.
Chủ nhiệm Lý mỉm cười, gật đầu: “Có gì đâu mà vất vả. Cứu trị bệnh nhân là thiên chức của chúng tôi mà.”
Gã giả vờ nhìn đồng hồ: “Đã gần đến 12:00 khuya rồi, hai người đừng ở đây nữa. Về nhà đi. Đêm nay, tôi sẽ xử lý xong thủ tục xuất viện cho cô ấy. Sáng mai có thể đón đi rồi.”
“Thế thì nhờ chủ nhiệm Lý giúp dùm vậy.” Thư ký Trương nói xong liền chộp lấy bả vai của tôi, kéo đi một mạch.
Tôi cũng chẳng phản kháng lại. Hai người đi thẳng đến chỗ ngoặt hành lang liền dừng lại.
“Cao Kiện, đêm nay anh đành bó tay rồi.”
“Không được, bọn chúng đã phát hiện ra ý định của chúng ta. Nếu để Tưởng Thi Hàm ở lại đây đêm nay, có lẽ cô ấy sẽ chết đấy!”
Thư ký Trương có vẻ không tin tưởng lắm, nghĩ tôi là chuyện bé xé ra to: “Dưới lầu có bảo vệ, phòng trực ban có y tá, ngoài hành lang có camera khắp nơi. Cậu cứ yên tâm đi.”
Nhìn thái độ của thư ký Trương thay đổi như thế, tôi bèn hỏi: “Người chủ nhiệm họ Lý kia có địa vị thế nào?”
“Công ty dược Càn Đỉnh chúng tôi là nơi sản xuất thuốc và dược phẩm, còn chủ nhiệm Lý chính là người tiêu thụ sản phẩm trên danh nghĩa của cái bệnh viện nhân dân này. Ông ấy đã hợp tác với chúng tôi nhiều năm, kể như là bạn cũ của đổng sự Hoàng.”
“Bạn cũ ư?” Chỉ là quan hệ trên thương trường thôi mà. Tôi nhớ đến nụ cười dối trá trên gương mặt của chủ nhiệm Lý, lại đối chiếu với nụ cười chuyên nghiệp của thư ký Trương, đột nhiên có cảm giác ghê tởm một chút. Xét đến cùng, bọn người này luôn tối đa hóa lợi ích của bản thân và phe phái. Chỉ còn mỗi một mình tôi, một người ngoài cuộc, lại là người quan tâm đến sự an toàn tính mạng của Tưởng Thi Hàm.
“Chẳng lẽ không còn cách nào dẫn cô ấy đi ư?” Tôi nhìn thẳng vào mắt thư ký Trương, nhưng chẳng thấy bất cứ tín hiệu dao động nào trong đôi mắt ấy.
“Xin lỗi, tôi bó tay.”
“Được rồi.” Tôi buông tay thư ký Trương ra: “Ông về đi, đêm nay tôi ở lại đây canh gác.”
“Cái gì? Canh gác à?” Ông ta nhìn dãy hành lang âm trầm này, da mặt nhăn lại: “Cậu nói nghiêm túc chứ?”
“Đương nhiên! Tôi đã nhận lời ủy thác, phải làm hết mình thôi. Đây là đạo đức nghề nghiệp của tôi.”
Nhìn thư ký Trương đi xuống lầu, tôi mồi một điều thuốc, rít nhẹ, rồi quay lại phòng bệnh số 9114.
Chủ nhiệm Lý đã rời đi, cũng chẳng thấy bóng dáng của nữ y tá trực ban đâu cả.
Tôi đi dọc theo dãy hanh lang nhỏ, phát hiện ra góc camera duy nhất cũng bị ai đó tắt nguồn. Đủ loại dấu hiệu thế này đều mang tính chất ám chỉ, dường như đêm nay sẽ có chuyện gì đó xảy ra.
Tôi lấy điện thoại di động của Âm Gian Tú Tràng qua, quét khắp các góc trong phòng bệnh nhưng chẳng thấy bóng dáng con tiểu quỷ ban nãy. Cái cảm giác biết rõ có quỷ ở gần, mà lại tìm không thấy, khiến tôi rất khó chịu.
Hiện tại, Tưởng Thi Hàm lại đứng trên giường. Chỉ là, lần này cô ấy không còn nhón chân để vẽ tranh trên trần nhà nữa, mà dùng tay siết chặt lấy quần áo của mình, rồi nhìn tôi chằm chằm.
“Đừng sợ, tôi đến đây để giúp cô.” Tôi cầm lá bùa Mao Sơn Thất Cương trong tay, cảnh giác cửa phòng, mắt nhìn chằm chằm vào điện thoại di động.
Phòng bệnh yên tĩnh hoàn toàn.
Mãi cho đến khi tiếng chuông báo hiệu 12:00 đêm vang lên, Tưởng Thi Hàm với vẻ mặt quỷ dị ấy bỗng nhiên há mồm, nói ra câu nói đầu tiên kể từ khi tôi và cô ấy gặp mặt:
“Trời tối.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...