Dịch: Âm Gian Tú Tràng
Giữa lằn ranh sinh tử, chỉ trong vài giây, cơ thể của tôi đã phản xạ nhanh hơn cả ý thức.
Hai tay tôi chụp vội vào hai hàm răng trên dưới của con sói này.
"Triệu Bân!"
Tôi bị con sói lớn này đè xuống mặt đất. Nó có sức mạnh khá to, dù tôi giãy giụa liều mạng vẫn không thể nào hất nó ra được.
Móng vuốt sắc bén của nó bấu vào thịt tôi. Vốn dĩ vết thương trên ngực vẫn chưa lành hẳn, giờ bị tác động, bèn ứa máu ra.
Bị kích thích bởi mùi máu tanh, con sói lớn này càng tàn bạo hơn. Chiếc mồm đầy răng nhọn táp về cổ tôi, từng giọt nước dãi tanh hôi nhiễu xuống miệng vết thương trên người.
... Đùng...
Tiếng súng vang lên, viên đạn sượt qua người con sói to, ghim vào cây thông gần đó. Vụn gỗ bay tán loạn, mùi thuốc súng nhàn nhạt truyền đến.
Ánh mắt con sói to gian xảo xoay chuyển. Nó biết không thể giết được tôi, bèn không ham chiến, nhảy mạnh lên, lẫn vào làn sương mù. Nhanh chóng sau đó, nó biến mất bặt tăm.
"Anh không sao chứ?" Triệu Bân cầm súng bằng hai tay, vội vàng chạy tới.
Tôi nằm trên đất, ngàn cân treo sợi tóc. Mặc dù quần áo ướt đẫm máu, nhưng không tổn thương đến xương cốt bên trong.
"Không sao, chỉ là vết thương ngoài da." Tôi vịn tay vào cây thông để đứng lên. Hai tay cực đau vì ma sát. Tôi liền cúi đầu nhìn xuống, nhận ra hai lỗ máu sâu hoắm trên bàn tay mình.
"Để tôi đưa cậu xuống núi. Có nhiều vi khuẩn có hại trong nước bọt của sói hoang lắm, vết thương bị nhiễm trùng cho mà coi." Triệu Bân vừa nói, vừa lo lắng.
Tôi đưa hai tay ngang tầm mắt, co duỗi cả bàn tay, vẫn còn cảm giác: "Bình tĩnh. Lão Ngụy đi cuối hàng, mà sói hoang có thể im ắng ấn vào vai tôi, vậy chắc anh Ngụy đã lành ít dữ nhiều rồi."
Động vật hoang dã rất man dại. Nếu chúng muốn một người âm thầm biến mất, vậy chỉ có một phương pháp duy nhất mà thôi. Đó là cắn đứt yết hầu nạn nhân trong nháy mắt.
"Lão Ngụy!" Lúc này, Triệu Bân thét to về hướng của màn sương xám, nhưng chỉ có mỗi âm thanh của bản thân cậu ấy vang vọng lại.
"Chúng ta quay lại đường cũ, có lẽ sẽ tìm ra thi thể của anh ấy ở ven đường."
"Hy vọng anh ấy không sao."
Tôi lắc đầu, cười lạnh một tiếng: "Nếu chúng ta không tìm ra thi thể hay vết máu của lão Ngụy, như vậy mới là trường hợp đáng sợ nhất."
Triệu Bân không rõ, siết chặt súng trong tay, hỏi: "Anh có ý gì?"
"Có thể làm một người sống sờ sờ biến mất mà không để lại bất cứ dấu vết nào. Anh có nghĩ rằng, liệu bọn sói hoang có đủ khả năng làm thế hay không?"
Triệu Bân vẫn nghi hoặc nhìn tôi, "Chẳng lẽ lão Ngụy trúng cạm bẫy của Lộc Hưng?"
Tôi không trả lời thẳng thừng, mà đứng dậy nhìn về một hướng xa xa: "Có một câu nói, không biết anh có từng nghe qua chưa?"
"Câu nói gì?"
"Trong rừng có sói ấn vai, trong núi có quỷ giấu người. Về việc cạm bẫy, ừ thì từ lúc chúng ta tiến vào khu núi rừng hoang vắng này, cũng là lúc chúng ta chính thức bước chân vào cạm bẫy của Lộc Hưng rồi."
Bọn tôi tìm tòi ven đường, gần trăm mét, nhưng chẳng thấy bất cứ một vết máu nào. Manh mối duy nhất chính là tấm bản đồ đơn giản rơi trên nền đất.
"Làm sao bây giờ?"
"Tiếp tục tìm cũng rách viêc, không chừng cả hai chúng ta sẽ bị hại luôn. Trước hết, họp nhóm với Thiết Ngưng Hương. Nhiều người, nhiều sức mạnh, quỷ đến cũng không lo lắng nhưng bây giờ."
Tôi xác định phương hướng lần nữa. lần mò trong màn sương dày đặc thêm nửa tiếng đồng hồ, cuối cùng bọn tôi đã đến kênh Lang Đầu.
Nơi này được núi lớn vây quanh bốn phía, dù giữa ban trưa cũng không thể đón ánh mặt trời.
Đất đá ngổn ngang, dày đặc, tựa như những chiếc răng sói dựng xen kẽ lẫn nhau.
Nếu đứng từ trên cao nhìn xuống, liền có thể thấy cả khe suối này tựa như một chiếc mồm sói ngoác rộng ra. Đó cũng là lý do của cái tên kênh Lang Đầu.
"Thiết bị liên lạc có tín hiệu lại chưa?"
"Vẫn chưa, cơ mà đội trưởng Thiết có nói. Cô ấy đang ở khu vực trung bộ của kênh Lang Đầu. Ở đó có một ngôi nhà nhỏ của người giữ rừng."
Nói vài câu qua lại với Triệu Bân xong, hai người chúng tôi bắt đầu tiến vào mảnh đất hung hiểm này.
Những mỏm đá có hình thù kỳ quái che chắn mất tầm nhìn, lại còn sương mù giăng lối. Nếu đi nhanh hoặc đi loạn một chút, có khả năng cả hai chúng tôi sẽ lạc mất nhau.
"Khoan đã, đừng đi nữa." Đi được mấy chục mét, tôi bất chợ cảm thấy có gì đó bất thường, bèn ra hiệu gọi Triệu Bân dừng lại.
"Có chuyện gì thế?"
"Anh nghe kĩ xem, hình như có tiến sói tru?" Từ khi tu luyện tâm pháp nhập môn của Diệu Chân đạo, năm giác quan của tôi khá nhạy cảm. Hiện đang ở nơi hoang dã, tôi bỗng nhiên thấy mình có đủ tố chất trở thành một tên thợ săn lão luyện nha.
Hiện tại, Triệu Bân cũng như một người chiến hữu của tôi. Cậu ấy dừng bước lại, nghiêng tai lắng nghe, bèn nhận ra có tiếng tru tréo lúc có lúc không của bọn sói truyền ra từ khe suối sâu.
"Vậy mà anh cũng nghe được à?"
"Lỗ tai khá thính thôi mà!" Tôi tiện tay nhặt một khối đá lên, đập nó bể thành một mảnh đá nhọn: "Còn lại 06 viên đạn thôi, anh nhớ tiết kiệm một chút."
"Sao anh biết tôi còn 06 viên đạn?" Thật ra, theo cái nhìn của tôi, tư thế cầm súng của Triệu Bân đều sai quy chuẩn.
"Cảnh sát đều được trang bị khẩu súng ngắn kiểu 64 mà. Có tổng cộng 07 phát bắn, lúc nãy anh bắn một viên rồi còn gì? Tự mình tính lại xem!"
Tôi cầm mảnh đá đi phía trước, Triệu Bân cầm súng phái sau: "Sao anh lúc nào cũng có thể bình tĩnh như vậy được nhỉ? Xem ra, đội trưởng Thiết nói không sai, trời sinh anh ra để làm cảnh sát mà."
"Thay vì làm cảnh sát, thật ra tôi mong muốn có thể cưới một cô cảnh sát về nhà đấy."
"Ố ồ... có phải anh đang có ý đồ với đội trưởng Thiết hay không? Cô ấy chính là đàn chị của anh nha nha nha!"
Tôi quả thật khâm phục cái khái niệm về logic của Triệu Bân. Dẫn một gã người mới theo bên cạnh như thế này, tình hình của tôi lại càng nguy hiểm: "Im đi, canh chừng bốn phía kìa anh."
Bọn tôi càng đi sâu vào khu vực kênh Lang Đầu, tiếng sói tru càng nhiều hơn, nhưng may là tôi và Triệu Bân không hề bị tấn công.
Vòng qua hai cua hẻm, bò lên một mô dốc cao, cuối cùng, tôi và Triệu Bân trông thấy căn nhà nhỏ kia.
"Đội trưởng Thiết, bọn tôi đến chi viện!" Triệu Bân hô to ở khoảng cách mười mấy mét.
Có người huơ đèn pin công suất lớn vài lần từ trong căn nhà kia. Được cho phép, tôi và Triệu Bân bèn tiếp tục đi đến.
Mở cánh cửa gỗ cũ nát ra, một mùi máu tanh nhàn nhạt trong gió: "Ai bị thương vậy?"
Tôi vội vàng nhìn lại. Đó là một người cảnh sát có nước da ngăm đen. Vai trái của anh ấy bị rách một mảng thịt lớn.
"Tinh Tinh!" Dường như đó là người đồng nghiệp rất thân thiết với Triệu Bân, cậu ta không thèm cất súng lục vào, mà vội vàng chạy đến bên cạnh người kia.
"Tiểu Triệu đến rồi à? Những người khác đâu? Đội phó Ngô đâu?" Vẻ mặt Tinh Tinh đầy đau đớn, nhưng anh ta là một người đàn ông kiên cường, chẳng hề rên rỉ lấy một tiếng.
"Ngô Mãnh dẫn theo ba người lên núi từ hướng Bắc. Hiện tại còn chưa tới, chắc xảy ra chuyện rồi." Tôi ngồi xổm trước mặt Tinh Tinh, đánh giá vết thương: "Sao kỳ vậy? Vết thương của anh không giống bị sói căn, mà hình như là..."
"Vết thương của anh ấy do người cắn đấy!" Thiết Ngưng Hương cầm súng trong tay, bước đến.
"Do người cắn ư?"
"Khoan hãy nói vụ này, sao cậu vào đây với tiểu Triệu? Chẳng phải tôi bảo cậu đợi ở nhà à?"
Một khi Thiết Ngưng Hương mặc đồng phục cảnh sát vào, cô ấy sẽ trông vô cùng mạnh mẽ. Đặc biệt là khi trước mặt cấp dưới, cô ta muốn giữ uy nghiêm của một người đại đội trưởng.
Tôi hiểu cách làm của cô nàng này, nhưng việc này không đồng nghĩa tôi sẽ tha thứ cho hành vi bốc đồng của cô ta.
"Vì sao tôi tới đây à? Lộc Hưng nói rõ muốn giết chị, chẳng lẽ tôi đứng yên nhìn chị chịu chết ư?" Tôi bèn chỉ tay về phía màn sương mù ngoài kia: "Tôi đã sớm nói rõ, đây là cái bẫy của Lộc Hưng. Thế mà chị còn cứng đầu sấn vào? Chị có suy nghĩ rằng, sẽ hại cả đội thương vong hay không?"
"Thằng nhãi ranh này, mày coi chừng cái mồm đi! Đừng có bốc phét trước mặt bọn tao!" Một vị cảnh sát mũi khoằm đứng bên cạnh Thiết Ngưng Hương lên tiếng bất bình.
"Trần Phong, cũng do tôi bất cẩn. Lỗi này, tôi nhận." Thiết Ngưng Hương phất tay cho gã mũi khoằm, "Tôi đã đánh giá thấp độ giảo hoạt và khó nhằn của Lộc Hưng. Kết quả là, khiến mọi người rơi vào tình cảnh nguy hiểm thế này. Tôi xin lỗi mọi người."
"Đâu phải là chị đánh giá thấp Lộc Hưng, mà chị căn bản không biết về thằng đó. Gã là một tên cực kỳ tàn nhẫn và hoang đường. Mỗi lần giết người, gã đều thể hiện rõ rệt tính mục đích trong hành vi."
Tôi thấy Thiết Ngưng Hương xin lỗi như thế, trong lòng bất giác càng khó chịu hơn. Nhưng sự tình phát triển đến mức này, cô ta quả thật không thể trốn khỏi việc nhận lãnh trách nhiệm.
"Tính mục đích ư? Nó gây án một cách điên cuồng như thế vì điều gì?"
Tôi bèn nhìn về Thiết Ngưng Hương: "Chị là người thứ 06, Tiểu Phượng là mục tiêu thứ 07. Nếu chị chết, mục tiêu cuối cùng của Lộc Hưng sẽ hoàn thành. Khi ấy, muốn tóm gã, còn khó hơn."
Mọi người đều in lặng trong cả căn phòng. Thấy thế, tôi liền phá bỏ cục diện bế tắc: "Còn vết thương trên vai Tinh Tinh là sao vậy? Tôi thấy có dấu hiệu mưng mủ nhiễm trùng rồi, sao không đưa anh ấy xuống núi?"
"Không phải là không muốn đưa, mà cơ bản là chúng tôi không ra khỏi khu vực này được." Thiết Ngưng Hương thở dài: "Lúc vào núi, bọn tôi dân theo người giữ mộ của khu nghĩa trang Tùng Lâm này. Có gã dẫn đường, bọn tôi đã đến vị trí thôn Chuyển Long một cách nhanh chóng theo như trong tin tức báo cáo."
"Ấy thế mà, vừa vào thôn vắng không bao lâu, gã giữ mộ ấy liền mất tích. Người cảnh sát đi với gã bị té xuống một cái giếng cạn, Tinh Tinh liều mình nhảy xuống cứu người thì anh ấy cắn đến mức độ đó."
"Vừa lúc ấy, sương mù nổi lên. Bọn sói xuất hiện, rượt đuổi bọn tôi một hồi. Cuối cùng, chúng tôi chạy đến kênh Lang Đầu này.
Tôi nhìu chặt mày khi nghe Thiết Ngưng Hương nói, cuối cùng hỏi ra một câu: "Kẻ giữ mộ ấy có dáng dấp ra sao?"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...